• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh đèn trong phòng hơi tù mù, chỉ có chiếc đèn sàn bên cạnh ghế sô pha là sáng.

Thành Việt ngồi nửa dựa vào sô pha, trợn to mắt nhìn Kê Từ chỉ mặc độc chiếc quần lót đi về phía cậu.

Hô hấp Thành Việt ngày càng nhanh, rất nhanh, trong mắt chỉ tồn tại cơ bụng của Kê Từ.

Đến khi Kê Từ khom lưng cúi đầu áp đến cậu, Thành Việt chậm rãi nhắm hai mắt lại, thế nhưng lại nhẹ nhàng ngước cổ lên trước.

Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp tới gần mình, tim nhảy lên bình bịch như giáp địch, chỉ nghĩ đến Kê Từ sắp sửa hôn cậu, đã hưng phấn đến độ răng cũng có thể làm một điệu clacket.

Ngay khi Thành Việt thầm đếm giây trong lòng, chờ đợi giây phút Kê Từ hôn lên môi mình như trên phim, bên phía phòng tắm đột nhiên truyền tới tiếng nước.

Thành Việt nghiêng tai lắng nghe, xác định là tiếng nước truyền tới từ phòng tắm thì nghi hoặc mở mắt ra, mới phát hiện Kê Từ vốn nên ở trước mặt mình lại chẳng thấy đâu, ngay cả bộ quần áo trên đất cũng không thấy, đầu óc Thành Việt vốn không quá tỉnh táo, lần này thì ngây cả người.

“Qua đây.

” Kê Từ đứng ở cửa phòng tắm nhìn Thành Việt còn ngồi trên ghế sô pha.

Thành Việt nghe thấy âm thanh của Kê Từ, loạng choạng đứng dậy khỏi sô pha, bước nặng bước nhẹ đi tới chỗ Kê Từ.

Nhưng bởi đôi mắt xoay mòng mòng một màu đen, Thành Việt đi được nửa đường đã nhũn chân, quỳ thẳng lên đất.

Kê Từ cau mày vội vã đi qua bế người lên, kiểm tra thấy người không có việc gì mới yên tâm đặt cậu vào bồn nước.

Cả người bị nước ấm vây lấy, Thành Việt theo bản năng kéo lấy cánh tay Kê Từ.


Vì Kê Từ phải đi lấy sữa tắm, nên gỡ tay cậu ra, cũng chỉ quay người lại giây lát mà Thành Việt đã uống mấy ngụm nước trong bồn.

Cái giá của việc đầu óc không tỉnh táo chính là, Thành Việt vốn không nghĩ một bồn nước có thể gây ra chuyện gì được.

Cho nên Kê Từ gỡ tay cậu ra xong liền thấy thở không được.

Thành Việt vẫy tay lung tung nhưng bởi xung quanh thành bồn khá trơn trượt nên không bắt được gì, lúc chìm xuống còn sặc phải mấy ngụm nước.

Kê Từ xoay người lại vừa buồn cười vừa đau lòng nhanh chóng nâng eo Thành Việt đỡ cậu dậy.

“Khục khục… khục…” viền mắt Thành Việt gấp đến độ đỏ lên, nhận ra mình thoát khỏi bãi nước kia lập tức hoảng hốt ôm lấy Kê Từ.

Kê Từ ôm lấy thân thể trơn trợt trong lòng, có phần bất đắc dĩ thở dài, tay vỗ về trên lưng Thành Việt “Không sao rồi, chúng ta tắm trước đã.


Kê Từ vừa sờ soạng trên người cậu mới hai cái, Thành Việt đã không dễ chịu uốn éo thân thể, cậu vừa vươn tay sờ thân dưới mình đã bị Kê Từ kéo tay cản lại.

“Đừng lộn xộn.

” Kê Từ nhíu mày cầm khăn lông, trói hai tay cậu ra sau đầu rồi tiếp tục chà lau mùi rượu trên người Thành Việt.

Một tay Kê Từ cầm bọt biển cọ lên chân Thành Việt, ánh mắt từ từ dừng lại trên đầu gối cậu.

Vừa rồi bị ngã nên đầu gối Thành Việt đã hiện lên chút vết bầm xanh.

“Tôi…” Thành Việt giật giật hai cánh tay bị trói ra sau, biểu hiện trên mặt có chút khó chịu “Tôi muốn sờ…”
Kê Từ nghe vậy nhướng nhướng mày, tay thuận theo bắp chân hướng lên trên, ngón tay chậm rãi sờ lên đầu gối Thành Việt, ngay sau đó không hề báo trước mà nhấn xuống một cái.

“Sss…” Thành Việt bị đau đến rụt chân, làm nước trong bồn văng lên đầu tóc Kê Từ.

Chỉ là Thành Việt bị cơn đau trên đầu gối ảnh hưởng, những ý nghĩ bậy bạ trong đầu cũng tiêu tan, cả người thanh tỉnh phần nào.

Chờ sau khi thấy rõ khuôn mặt ướt nước của Kê Từ, muốn lau đi một chút, trên tay lại không dùng sức nổi.

“Có đau không?” Kê Từ cũng không để ý nước trên mặt, lại ấn lên đầu gối Thành Việt cái nữa.

“Đau…” Thành Việt oan ức rụt chân lại.

“Lần sau còn uống nhiều như vậy thì sao nào?” Kê Từ hỏi.

Đầu óc Thành Việt lại bắt đầu choáng, trong miệng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, nhưng vẫn ngả người vào lòng Kê Từ.

“Lần sau còn uống nhiều như vậy…” Kê Từ ôm lấy eo cậu, thanh âm hạ thấp cứ như nói cho chính mình nghe “Luật vị thành niên cũng không cứu được em…”
Tắm xong, đầu óc Thành Việt mơ hồ triệt để lâm vào trạng thái hôn mê, lúc được Kê Từ ôm lên giường vẫn còn chút cảm giác, nhưng khi ngả đầu ra gối, trên ngực được phủ lên tấm chăn xong thì hoàn toàn hệt như chiếc vi tính chết máy, hôn mê bất tỉnh.

Kê Từ nhìn Thành Việt lập tức ngủ thiếp đi, thở dài một hơi đứng bên giường nhìn chằm chằm Thành Việt, cảm thấy ngày càng gian nan.

Nếu Thành Việt lớn lên giống củ cải, một chốc đã lớn nhanh thì tốt rồi.

Kê Từ càng nhìn lại càng nghĩ sai, cuối cùng cưỡng ép chính mình xoay người vào phòng tắm, tắm nước lạnh.


Sau đó ngồi ghế sô pha hút liền một mạch mấy điếu thuốc xong mới coi như tỉnh táo lại, liều mạng nói với bản thân không được đốt cháy giai đoạn.

Nuôi mèo tuy rằng không phạm pháp, nhưng không cổ vũ chuyện này.

Một đêm ngủ không an ủi, sáng hôm sau Kê Từ chạy bộ xong mua bữa sáng về, lúc này mới đến phòng ngủ nhìn xem Thành Việt, chưa tỉnh.

Anh vừa đi tới kéo kéo chăn, Thành Việt đang ngủ mơ màng khó chịu hừ vài tiếng.

Kê Từ ấy vậy mà hiếm có kéo chăn lên lại cho cậu, ra khỏi phòng đến nhà bếp lấy sữa bò khỏi tủ lạnh.

Kê Từ vừa rót sữa ra ly, điện thoại trong túi vang lên, anh liếc mắt nhìn, là Đường Cảnh gọi tới.

“Dậy rồi hả?” âm thanh Đường Cảnh lười biếng, vừa nghe là biết còn chưa tỉnh.

“Có việc?” Kê Từ vừa nghe điện thoại vừa đặt cốc sữa vào lò vi sóng.

“Tối qua chơi hăng quá quên nói cho ông, hôm trước có một ông chủ hỏi tôi về bức tranh mà Thành Việt vẽ cho buổi quyên góp vì bọn trẻ ở viện mồ côi, không biết ông ta thấy ở đâu, cảm thấy có hứng thú, nói là có thể tìm Thành Việt vẽ cho một bức hay không.

” Đường Cảnh nói “Người giới thiệu ông ta là giảng viên ở một đại học cũng có tiếng, nên tôi hàn huyên với ông ta một hồi.


“Tìm Thành Việt vẽ à?” Kê Từ hơi nghi hoặc, một bức vẽ kỳ thực là xét ở tiếng tăm và tư lịch.

Khả năng Thành Việt quả thật không tệ, nhưng không có cả hai thứ nói trên, vậy mà có người nhờ vẽ, điều này có chút lạ thường.

“Thực ra bên phía họ cũng nói bức tranh đó nhìn qua còn nhiều thiếu sót, thậm chí có phần không ra hồn, nhưng ông ta nói muốn chính là sức sống trong đó, bọn họ chú trọng tinh thần của bức vẽ, nói là có cảm giác trong đó, tôi cũng không hiểu, tôi cho ông ta phương thức liên lạc của ông, phỏng chừng nay mai bên đó sẽ liên hệ ông.

” Đường Cảnh vừa nói vừa ngáp “Cứ vậy đi, nếu không phải tôi sợ ông xem người ta như lừa đảo nhốt ngoài cửa thì cũng không dậy sớm thế này, tôi đi ngủ tiếp, cúp đây.


Sau khi Đường Cảnh cúp điện thoại, Kê Từ nhấc ly sữa trong lò vi sóng ra, nhấc chân đi về phòng ngủ của Thành Việt.

Thành Việt nằm trong chăn vẫn chưa chịu dậy.

Kê Từ bước qua chậm rãi nâng chăn lên.

“Ưm…” Thành Việt cau mày muốn rụt lại về chăn.

“Cho nhóc 3 phút, nếu không mở mắt ra được, hôm nay tăng thêm 3 tiếng làm bài tập.

” Kê Từ gảy gảy lên chiếc gáy Thành Việt.

Thành Việt ngủ mơ hồ, nghe tới đó mới gian nan mở mắt ra “Tôi muốn ngủ…”
“Choáng đầu sao?” Kê Từ thay cậu xoa xoa huyệt thái dương.

“Choáng…” đôi mắt Thành Việt chậm rãi nhắm lại.

“Ngủ nữa càng choáng.

” Kê Từ nhấc người Thành Việt ép cậu ngồi dậy, tiện tay nhấn nhấn bụng cậu “Bụng thế nào?”
“Hả?” Thành Việt mơ màng cúi đầu nhìn bụng mình, tay chọt chọt lên bụng “Hình như mập lên…”

Kê Từ: “…”
“Tôi hỏi nhóc có đau không, khó chịu ở đâu không?” Kê Từ thở dài một hơi, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của cậu “Gầy quá.


“Không đau.

” Thành Việt vỗ vỗ bụng mình lấy làm tự hào “Chút rượu như vậy sao có thể đau bụng chứ, số nước tiểu hôm qua còn chẳng bằng trước đây uống rượu, chú không biết đấy thôi…”
Âm thanh khoác lác khoe mẽ của Thành Việt nhỏ dần đi dưới sắc mặt tối tăm của Kê Từ.

“Lần sau còn uống thì đừng đi tiểu, để tôi xem nhóc có gan uống thì có gan nhịn tiểu hay không.

” Kê Từ mắng Thành Việt một câu, đưa sữa bò cho cậu, xoay người tới tủ quần áo tìm đồ cho Thành Việt.

Quần áo Thành Việt nhiều, phần lớn đều vo thành cục vứt bên trong, tủ quần áo tuy lớn nhưng trông rất lộn xộn, bên trên móc đống lớn, bên dưới cũng vứt đống lớn.

Kê Từ cau mày, từ đống quần áo miễn cưỡng lôi ra một chiếc T-shirt sau đò vừa tìm quần vừa ra lệnh “Lát nữa ăn cơm xong phải sắp xếp tủ quần áo đi.


“Ùa…” Thành Việt nhắm mắt lại gật gật đầu, trong miệng uống sữa bò ừng ực.

Kê Từ lật tìm quần áo nửa ngày, mới tìm được chiếc quần thể thao, kéo nó ra thì lôi theo chiếc túi giấy bìa cứng màu đen nằm dưới đáy.

Người trưởng thành đều biết cái tên in hoa trên túi có ý nghĩa gì, đây là một nhãn hiệu quần áo rất có tên tuổi, hơn nữa từ sân thượng công ty bọn anh vừa hay có thể nhìn thấy logo nhãn hiệu này.

Kê Từ nhíu mày lôi cái hộp quà trong túi ra, trực tiếp mở ra.

Trong hộp là một chiếc váy lụa màu đen, bên trong còn có một tấm thẻ nhỏ, trên đó viết: Nơ bướm – thỏa mãn mọi tư thế ngài mong muốn.

Sắc mặt Kê Từ đen đi, anh không biết là người khác tặng Thành Việt cái này, hay chính Thành Việt mua.

Nếu là Thành Việt tự mua, Kê Từ nhìn thứ tơ lụa màu đen trong hộp, cảm thấy mình có thể thực hiện những ham muốn của Thành Việt một cách đơn giản.

“Ặc…” Thành Việt nhắm mắt uống sữa bị sặc.

Kê Từ chậm rãi tỉnh táo lại, lấy mảnh tơ lụa màu đen trong hộp ra, ánh mắt tối tăm quay đầu liếc nhìn Thành Việt trần truồng ngồi trên giường ôm một đống chăn, khóe miệng còn dính vết sữa.

ngôn tình hoàn
Tác giả:
Kê Từ: Không vâng lời thì trói thành bánh chưng dạy bảo một phen.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK