Thành Việt cúi người, bàn tay run rẩy không thôi sờ sờ lông mi Kê Từ “Kê Từ…”
Người nằm không phản ứng lại.
Thành Việt vỗ nhẹ lên mặt anh “Kê Từ… tỉnh lại đi.
”
Kê Từ mơ màng nghe thấy Thành Việt gọi anh, cố gắng hết sức mở mắt ra nhưng không cách nào hé được.
Thành Việt nghe thấy tiếng thở gấp gáp của bản thân, cũng nhìn thấy bàn tay không khống chế được cơn run của mình.
Tay cậu nhéo mạnh lên đùi, ép mình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tiếp đó nhanh chóng gọi cấp cứu, rồi tới phòng tắm vắt khăn ấm đặt lên trán Kê Từ.
Rồi lục tung khắp nhà tìm hòm thuốc, bởi vì vội vàng mà chân vấp phải ghế, té lộn nhào một phát còn gấp gáp bò dậy.
Thành Việt cuối cùng tìm được rượu thuốc, cẩn thận từng chút một học theo cách mẹ cậu làm trước đây, cầm băng gạc thấm rượu thuốc chà xát một lượt hai bên cổ, ngực, tứ chi cùng lòng bàn tay gan bàn chân của Kê Từ.
Đổi khăn trên trán xong, Thành Việt nhìn sắc mặt Kê Từ ngày càng hồng, tay căng thẳng nắm chặt thành đấm, định gọi điện thoại giục xe cấp cứu, lại sợ thời gian nghe điện thoại làm trễ nãi.
Lúc cậu đi vòng quanh phòng ngủ, cửa nhà rốt cục bị người gõ vang lên.
Thành Việt xác định ngoài cửa là nhân viên y tế xong cấp tốc mở cửa, cùng họ đặt Kê Từ lên xe cứu thương.
Trên đường đến bệnh viện, Thành Việt tranh thủ thời gian gọi cho Đường Cảnh.
Đến bệnh viện, hai mắt cậu tối sầm đi, chỉ biết canh giữ bên người Kê Từ, y tá bảo nộp viện phí thì nộp viện phí, bảo ký tờ khai thì ký tờ khai.
Cuối cùng bác sĩ kiểm tra cho Kê Từ xong đẩy vào phòng truyền nước, bấy giờ Thành Việt mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngồi xuống ghế cạnh giường, mông vừa chạm ghế thì cửa phòng đã bị đẩy vào từ bên ngoài.
“Kê Từ! Sao rồi!” Đường Cảnh thở hổn hển, âu phục chỉnh tề trước đây nay thay bằng áo may ô và quần rộng mặc ở nhà, trên chân ngược lại đi giày da lúc thường, thoạt nhìn chẳng ra làm sao.
“Không… không nghiêm trọng…” Thành Việt nói chuyện có phần khó khăn, cổ họng có cảm giác như bị vật gì chặn lại.
Bây giờ Đường Cảnh cũng tiến vào nhìn Kê Từ nằm trên giường bệnh, xác thực không nghiêm trọng mới yên lòng, lại quay đầu nhìn sắc mặt Thành Việt tái nhợt mà có chút bận tâm “Làm cháu sợ à?”
Thành Việt lắc lắc đầu, ngồi xuống, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Kê Từ.
“Cháu…” Đường Cảnh dừng một chút, thở dài, tay mạnh mẽ vỗ lên bả vai Thành Việt hai cái “Không có chuyện gì đâu, chú Đường của cháu sẽ xử đẹp bọn chúng.
”
Thành Việt không nói gì.
“Cổ họng cháu bị sao vậy?” Đường Cảnh lúc này lại nghĩ tới vừa rồi Thành Việt nói chuyện “Gọi bác sĩ xem sao.
”
Thành Việt liếc nhìn hắn, bàn tay dò vào chăn nắm chặt tay Kê Từ không nhúc nhích.
Đường Cảnh thấy thế cũng biết Thành Việt đang lo lắng, không nói gì thêm, đi ra ngoài một vòng, tìm bác sĩ điều trị chính cho Kê Từ đến hỏi rõ tình hình xong mới yên tâm về phòng bệnh cùng Thành Việt.
Đường Cảnh ở bệnh viện đến nửa đêm, ở đây không có giường cho hắn ngủ, chỉ có thể dặn Thành Việt ngơi cho tốt, bấy giờ mới không yên lòng trở về nhà.
Sáng hôm sau, Đường Cảnh hấp tấp chạy tới, cầm trên tay phích nước nóng khăn mặt bàn chải cùng vài đồ dùng hằng ngày đặt lên bàn trong phòng bệnh, rồi đặt bữa sáng vừa mua trước mặt Thành Việt, lau mồ hôi quay sang nhìn Kê Từ trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, lông mày chậm rãi nhíu lại “Sao còn chưa tỉnh vậy? Từ đêm qua đến giờ có tỉnh không?”
Thành Việt nghe hắn hỏi câu này, tay nắm tay Kê Từ càng chặt thêm ba phần.
“Đệch…” Đường Cảnh nhìn sắc mặt trắng đến không còn chút máu của Thành Việt, cùng hai vành mắt xanh của cậu, nhịn không được chửi tục “Chú đi hỏi bác sĩ thử, phát sốt thôi sao lại ngủ mê đến thế này? Cháu đừng lo lắng quá.
”
Đường Cảnh tìm bác sĩ phụ trách Kê Từ tới, vội vã hỏi thăm chuyện Kê Từ vẫn luôn không tỉnh.
“Con dao gây thương tích cho bệnh nhân không được sạch, có lượng lớn vi khuẩn và gỉ sắt.
” Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi “Sốt cao là bởi vì vậy, âu cũng là hiện tượng bình thường, thế nhưng sốt cao không hạ thì người cũng chưa tỉnh lại được, có thể…”
Cho đến khi bác sĩ nói xong sắc mặt Đường Cảnh cũng không ổn, lúc vào tới cửa phòng miễn cưỡng cong khóe môi lên một chút.
Thành Việt nghe thấy tiếng cửa mở, vội vã quay đầu.
“Ừm thì…” Đường Cảnh nhìn sắc mặt Thành Việt, châm chước lựa lời “Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, đợi hết sốt là được, không có chuyện gì đâu.
”
Thành Việt nhìn chằm chằm hai mắt hắn, miễn cưỡng tin tưởng mà gật đầu.
Đường Cảnh vỗ vỗ lưng Thành Việt, trông thấy chiếc giường bên kia chăn đệm ngay ngắn, kinh ngạc hỏi “Tối qua cháu không ngủ sao?”
Thành Việt hệt như không nghe thấy gì, cứ thế chăm chú nhìn Kê Từ.
“Vậy sao được, nhanh ngủ đi, để chú trông Kê Từ cho, cháu ăn sáng rồi mau ngủ đi.
” Đường Cảnh lấy cháo và bánh bao trong túi ra đưa cho Thành Việt.
Thành Việt không nói năng gì.
“Thế thì uống ít nước đi.
” Đường Cảnh bèn lấy bình nước suối qua.
Thành Việt lần này nhận lấy nước, ngửa đầu uống vài ngụm mới quệt miệng, lại tiếp tục nắm chặt tay Kê Từ.
“Ôi…” Đường Cảnh sâu sắc thở dài, ngồi một bên liên lạc với người trong công ty, vừa trông coi một lớn một nhỏ trong bệnh viện.
Buổi trưa, Đường Cảnh vừa ra ngoài mua cơm trở về đã thấy một đám đàng ông vây đầy phòng bệnh, Thành Việt bị vây vào giữa, vừa nôn nóng xách theo cơm chen chúc vào, kiên trì nâng cái bụng bự chắn trước người Thành Việt, hắng giọng “Làm gì đấy! Làm gì đấy!”
“Xin chào, chúng tôi là…”
“Là cái thứ gì cũng không được vây người ta trong phòng bệnh chứ!” Đường Cảnh quát.
“Thật ngại quá, chúng tôi là…”
“Tôi cóc cần biết mấy người là cái gì…” câu này của Đường Cảnh còn chưa xong, đã cảm thấy sau eo mình bị Thành Việt chọt chọt, hắn vội vã quay lại “Sao thế? Cháu đừng sợ.
”
Thành Việt nhíu mày, há miệng, không phát ra âm thanh.
Cậu ngẩn người, hắng giọng một cái mới xem như nói ra được “Cảnh… sát…”
“Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát có thể…” Đường Cảnh nhanh miệng, lại sững người, trên mặt lập tức nở nụ cười “Hóa ra là đồng chí cảnh sát à! Đồng chí Phạm trong cục các anh không tới sao, tôi là bạn cậu ấy.
”
“Anh ấy đang xử lý công tác ở cục.
” Cảnh sát dẫn đầu cũng cười “Chúng tôi đến đây hôm nay vì muốn hỏi xem hai người bị hại có nhìn rõ tướng mạo kẻ tình nghi hay không, chúng tôi đã điều động tất cả máy giám sát, phát hiện kẻ tình nghi rất gian xảo, tránh được tất cả các góc của máy giám sát, cũng làm một vài hóa trang trên mặt.
”
“Tướng mạo?” Đường Cảnh sững sờ, quay đầu hỏi Thành Việt “Cháu có thấy rõ không?”
“Cái này cậu bé không rõ, kẻ tình nghi đeo khẩu trang, chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn người bị hại đi theo miêu tả một ít đặc trưng của kẻ phạm tội, ví dụ như đôi mắt hay điểm nào đặc biệt chẳng hạn.
” Cảnh sát dẫn đầu vừa nói xong phía sau anh ta có một người đàn ông bước lên, cầm trên tay giấy trắng và bút.
“Chú hỏi cháu trả lời.
” Người cầm giấy bút vừa nói xong, giấy bút trên tay đã bị Thành Việt chộp lấy.
“Ấy!” người đó kêu lên, định kéo lấy Thành Việt, đã bị cảnh sát dẫn đầu ngăn lại.
“Chờ một chút xem.
” Cảnh sát dẫn đầu nói, cùng tất cả mọi người nhìn Thành Việt nằm nhoài ra bàn bắt đầu vẽ.
Đường Cảnh thấy tình huống này, cả người run run, đến gần nhìn người được Thành Việt vẽ ngày càng rõ ràng trên giấy, lúc này mới vỗ đầu nhớ ra chuyện Thành Việt biết vẽ.
Thế nhưng… biết vẽ là một chuyện, mà cách khẩu trang có thể vẽ ra mặt và thân người thì…
Đường Cảnh vừa nhìn vừa thở dài, thằng bé này vẻ ngoài tuấn tú, thanh xuân phơi phới, lại còn đa tài đa nghệ thế mà sao lại bị Kê Từ chộp được.
Cuối cùng Thành Việt cầm trên tay bức vẽ người chi tiết mặt mũi và quần áo, khiến cho cảnh sát dẫn đầu và người vừa nãy đều ngây ra.
Người cầm giấy bút ban nãy nhìn bức tranh mấy phút, cuối cùng nghiêm túc gật đầu xác nhận với cảnh sát đầu lĩnh.
“Cậu bé làm tốt lắm, có cân nhắc thi trường cảnh sát không cháu?” cảnh sát dẫn đầu cầm tờ giấy tấm tắc lấy làm lạ.
Thành Việt lúc này hệt như không nghe thấy gì quay về ngồi bên cạnh giường bệnh.
“Được rồi, cảm ơn đã phối hợp, chúng tôi đi trước.
” Cảnh sát dẫn đầu cười không để bụng, cùng Đường Cảnh trao đổi vài câu bên ngoài phòng bệnh rồi mới dẫn người rời đi.
Thành Việt cứ thế trông coi bên giường từ trưa đến tối, Đường Cảnh ngồi bên cạnh nhìn mà nôn nóng muốn chết, có người chịu đựng đến mức đó, cũng sắp sửa hỏng mất thôi.
Cuối cùng khi Đường Cảnh quyết định cần phải lôi Thành Việt đi ngủ, Thành Việt đương ngồi bên giường đột ngột đứng lên.
Đường Cảnh thấy vậy cũng đi tới nhìn.
Kê Từ đã tỉnh.
Kê Từ mở mắt đã thấy sắc mặt vô cùng không ổn của Thành Việt, âm thanh khi mở miệng cũng khàn khàn “Tôi không sao, đừng lo.
”
Thành Việt nghe thấy giọng nói của anh, viền mắt đỏ lên, rồi gật đầu ngay.
“Ấy, tỉnh rồi à?” Đường Cảnh cười hỏi.
“Chuyện đó…” Kê Từ còn chưa nói xong, Đường Cảnh liền hiểu ý tiếp lời.
“Chuyện rất thuận lợi, chỉ chờ ông khỏe lại thôi.
” Đường Cảnh lườm Kê Từ một cái “Ngủ lâu quá đi mất, mau tỉnh đi, Thành Việt đã canh chừng ông hai ngày rồi đấy.
”
Kê Từ nghe vậy nở nụ cười nhẹ, chầm chậm giơ tay lên sờ mặt Thành Việt “Cực khổ rồi, nhất định phải đi ngủ biết chưa, phải nghe lời…”
Thành Việt nắm tay anh, Kê Từ nói một câu Thành Việt gật đầu một cái.
Kê Từ nói chưa được mấy câu nhanh chóng thiếp đi, dù tỉnh lại ngắn ngủi là thế nhưng cũng xem như để Thành Việt và Đường Cảnh yên tâm.
Bác sĩ tới kiểm tra đã nói chỉ cần có tỉnh lại thì không còn vấn đề gì.
Thành Việt nhìn Kê Từ nhắm mắt lại, trái tim luôn treo cao cuối cùng được hạ xuống, cúi đầu tựa vào bên giường thiếp đi.
Đường Cảnh thấy cậu ngủ rồi mới hoàn toàn yên lòng, dìu Thành Việt lên giường trống rồi đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ mang người tới kiểm tra, cuối cùng gật đầu xác nhận người không có việc gì nữa, bấy giờ Đường Cảnh mới vui mừng trở về nhà.
Sáng ngày tiếp theo Đường Cảnh mua bữa sáng tới bệnh viện, nhìn Thành Việt yên lặng ăn bữa sáng rồi lại nhìn Kê Từ vẫm nhắm mắt không tỉnh lại trên giường bệnh, trêu chọc “Kê Từ chắc là đang thừa dịp, không ngủ bảy tám ngày là không dậy, chỉ khổ chú.
”
Thành Việt ăn bánh bao không trả lời hắn.
“À… chuyện vụ án cơ bản đã xong xuôi, bên chúng ta cũng chỉ việc đợi Kê Từ tỉnh lại thôi.
” Đường Cảnh cười cười “Lần này Kê Từ không có khả năng không cho tên khốn kia đi tù mục xương.
”
Thành Việt cũng nhìn hắn cười cười, uống một hớp sữa đậu nành.
Đường Cảnh đột nhiên nhớ lại, hai ngày nay Thành Việt không mở miệng nói câu nào, ngay cả hôm qua Kê Từ tỉnh lại cũng không nói lấy một lời.
Đường Cảnh nghĩ đến đây, lòng giật thót, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, châm chước hỏi “Cháu nói chuyện với chú một chút nhé?”
Cả người Thành Việt cứng đờ, quay đầu nhìn Đường Cảnh nhưng vẫn không lên tiếng.
“Cháu nói chuyện…” Đường Cảnh lần này thực sự giật mình, hắn lắc lắc bả vai Thành Việt, giọng nói cũng run theo “Có phải cổ họng cháu khó chịu không?”
Thành Việt nuốt bánh bao trong miệng xuống, cau mày nhìn hắn, há miệng nói một câu.
Đường Cảnh nhắm mắt lại, cả người bỗng ngồi phịch xuống, sau đó đột ngột vỗ mạnh lên đầu mình một cái.
Thành Việt sợ hãi, vội vàng kéo tay hắn, rồi nói tiếp một câu.
Nhưng không ai trong phòng bệnh nghe thấy âm thanh gì.
Đường Cảnh nhìn Thành Việt mở miệng khép miệng lại không phát ra chút âm thanh nào, đôi mắt trợn thật lớn, mồ hôi lạnh trên đầu cũng toát hết cả.
Thành Việt nói không ra tiếng.
.
Danh Sách Chương: