Khoảng thời gian chườm đá lạnh này nói ngắn cũng không ngắn, cả một phòng trang điểm im lặng như tờ, ngoại trừ giọng nói ai oán không mấy vui vẻ của Quan Hề ra không còn một âm thanh nào khác.
Qua một lúc sau Giang Tùy Châu mới buông lỏng tay. Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí yên ắng trong phòng trang điểm. Lý Thiến giật mình, vội vã đi ra mở cửa.
“Cho hỏi tìm ai vậy?”
Người đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn Lý Thiến, ý chỉ người trong phòng: “Giang tổng.”
Lý Thiến: “À… Ở trong phòng, mời vào.”
“Không cần đâu.” Chu Hạo đứng nguyên không động đậy.
Nhưng động tĩnh bên này của cậu ấy đã thu hút sự chú ý của người ở trong phòng, Giang Tùy Châu nhìn sang bên đó, gói viên đá lại rồi ném vào thùng rác, anh nói với Quan Hề: “Anh ở ngoài đợi em, lấy đồ xong ra luôn nhé.”
“Ừ.”
Giang Tùy Châu đứng dậy đi ra ngoài, Quan Hề sờ bên má mát rượi rồi dọn đồ của mình vào trong túi xách.
Lúc này hai người Lý Thiến và Tề Phi Phi mới dám bước tới.
Lý Thiến: “Quan Hề, vừa rồi là Giang Tùy Châu đó hả! Sao anh ấy lại đến đây, hai người, hai người là…”
“Hai người là một đôi hả!” Tề Phi Phi kìm nén trái tim đang kích động nói: “Trời ơi, sao trước kia cô không nói, anh ấy đối xử với cô tốt quá. Thế nên, mấy cái tin tức trên mạng là giả phải không?!”
Uông Thanh nhìn sắc mặt xanh mét của Triệu Hiểu Nhu nói: “Tất nhiên là giả rồi, cũng không biết là ai đó, chụp được mấy tấm hình bắt đầu đi đồn nhảm. Quan Hề với Giang tổng ở bên nhau từ lâu, đã đến bước bàn chuyện cưới xin rồi.”
Lý Thiến kinh ngạc: “Thật hả chị?!”
Uông Thanh: “Thật đó, chính miệng Giang tổng nói luôn, Quan Hề là vị hôn thê của anh ấy.”
“Mẹ ơi…” Lý Thiến đáp: “Mặc dù rất kinh ngạc! Nhưng trông hai người cũng xứng đôi lắm!”
Tâm tình Quan Hề vừa bị vỏ chai nước khoáng ném trúng không được tốt lắm, nghe thấy thế cũng chỉ bật cười.
Tề Phi Phi với Lý Thiến vẫn chưa biết một màn ngoài kia, thậm chí kích động quá quên béng không hỏi “Sao lại phải chườm mặt”: “Aizz, vậy thì… Quan Hề, vừa chúng tôi ở dưới sân khấu nói linh tinh cô đừng để ý nhé, chúng tôi chỉ đùa vui thôi!”
“Phải đó phải đó, cái này mà bị Giang tổng biết chúng tôi nói anh ấy như vậy… Mất mặt chết mất.”
“Yên tâm đi, tôi không coi là thật đâu.” Quan Hề dọn xong đồ liền đứng dậy, “Ờm tôi còn việc phải làm, về trước nhé, hẹn lần sau gặp.”
“Ừ ừ được!”
Bóng lưng mặc lễ phục thướt tha mất hút sau cánh cửa.
Tề Phi Phi thấy người đi rồi vẫn còn cảm thán: “Mẹ ơi, may là vừa ở ngoài tán dóc vẫn chưa nói gì quá đáng lắm.”
Lý Thiến: “Không sao đâu, xem chừng Quan Hề cũng dễ nói chuyện, chúng ta đùa vui cô ấy chẳng để ý đâu.”
“Cũng phải…” Tề Phi Phi nghĩ ngợi nói, “Xem ra mấy cái tin tức đó là giả thật ấy, cậu xem phản ứng của Giang Tùy Châu kìa, mà còn đối xử với cô ấy tốt biết bao.”
Lý Thiến: “Giả là cái chắc, người ta đã có Giang Tùy Châu rồi sao có thể đi theo mấy người kia nữa, có vấn đề về thần kinh hay sao.”
Triệu Hiểu Nhu ngồi bên nghe thấy câu này như thể bị vả mặt ngay tại trận, tuy vừa Quan Hề không nói gì với cô ta, nhưng ánh mắt lúc cô vừa bước vào cửa đã dọa cô ta một trận.
Đó chính là ánh mắt kiểu “Trong lòng đã rõ nhưng cũng chẳng đáng để đi tranh cãi với cô”.
“Ái chà, vừa nãy cậu có thấy cảnh Giang Tùy Châu chườm đá cho Quan Hề không, có bị ngọt chết không!”
“Đợi đã? Sao lại chườm đá hả?”
“À… Không biết nữa, chắc bị sưng mặt sao?”
“Ấy vừa cậu cũng không hỏi xem!”
“Ban nãy hoảng quá trời, tôi quên béng luôn!”
Hai người Lý Thiến và Tề Phi Phi vẫn còn đang hứng chí bàn tán chuyện của Giang Tùy Châu và Quan Hề, nhưng sắc mặt của Triệu Hiểu Nhu lại càng ngày càng kém.
Những bức ảnh trên mạng kia là cô ta chụp, ban đầu lúc ở tầng hầm để xe lúc cô ta nhìn thấy Quan Hề và Du tổng thân mật, xong Quan Hề lại lên xe của Du tổng liền chụp ảnh rồi quay video lại, lúc đó cô ta nghĩ, hai người này chắc chắn có điều mờ ám!
Sau vụ này, cô ta còn cố tình bảo người quen trong phòng làm việc để mắt tới Quan Hề nhiều hơn, về sau người đó nói với cô ta chụp được tấm hình Quan Hề bước lên xe của trai lạ, mà sau khi người đó bám theo còn phát hiện ra hai người cùng vào một tiểu khu.
Nắm được mấy tin tức này, sao cô ta còn có thể giữ được chứ.
Cô ta và Quan Hề đều là blogger du lịch, nhưng từ sau khi Quan Hề xuất hiện, rất nhiều tài nguyên trong phòng làm việc đều bị cô (Quan Hề) lấy mất, mà dần dần nhân khí của Quan Hề lại vượt mặt cô ta. Tình huống nghiêng trời lệch đất thế này xảy ra trong thời gian ngắn như vậy, cô ta sao có thể nuốt nổi cục tức này.
Thế nên cô ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay trong ngày lễ lớn thế này sẽ cho người tung tin tức đó ra…
Nhưng cô ta thật sự không ngờ đến, Quan Hề lại có quan hệ với Giang Tùy Châu, hơn nữa còn là… vợ chồng sắp cưới?
Bây giờ bảo Triệu Hiểu Nhu không hoảng hồn là không thể, trước đó lúc tung tin tức ra cô ta không hề sợ, nhưng nếu chuyện này sau cùng lại liên lụy đến cả Giang Tùy Châu, liên lụy cả đến tập đoàn Quang Dịch…
<!-- pc_1 -->
Chẳng may sự việc bại lộ ra, cô ta còn gì để chống chọi đây….
***
“Mấy thứ kia trên mạng giờ ra sao rồi.” Trên hành lang Giang Tùy Châu hỏi.
Chu Hạo: “Đã cho người xóa đi rồi ạ.”
“Biết là ai làm ra không.”
Giọng điệu của Giang Tùy Châu không được tốt cho lắm, nên Chu Hạo cảm nhận được rõ ràng ông chủ nhà mình chắc chắn đang cực kỳ bực mình đây. Cậu vội đáp: “Đã cho người đi điều tra rồi ạ, chắc sắp có kết quả rồi.”
“Ừ.”
“Vậy… Giang tổng, ban nãy ở khu hỗ trợ truyền thông có đoạn anh cùng với Quan tiểu thư bị fan và phóng viên chụp được, có cần cho người đi xóa không ạ.”
“Không cần.” Giang Tùy Châu nói, “Cho bọn họ đăng lên.”
Chu Hạo nhìn anh: “Dạ.”
Hai người nói chuyện được một lúc thì Quan Hề đã ra đến nơi, Giang Tùy Châu không nói thêm về chuyện này nữa, anh dẫn cô lên xe.
Cả tối nay Quan Hề phải đi giày cao gót, chân cô đã tê rần, vậy nên sau khi lên xe cô gác chân trên trên đùi Giang Tùy Châu, “Giang Tùy Châu, cởi giày hộ em đi.”
Tài xế và trợ lý ngồi ghế lái phụ không dám nhìn nghiêng.
Giang Tùy Châu nhìn bộ lễ phục bó sát của cô, khom người tháo quai giày cho cô.
Quan Hề nhàn rỗi dựa vào ghế hỏi anh: “Anh nhìn thấy mấy thứ lông gà vỏ tỏi kia rồi hả.”
“Ừ.”
“Anh đừng hiểu nhầm tấm hình chụp em với ông sếp trong công ty, sao em lại có gì đó với anh ta được, anh ta có chủ rồi hơn nữa đối phương còn…” Quan Hề chợt ngừng lại, bỗng cảm thấy đã xen quá sâu vào chuyện riêng tư của người ta, cô không nói nữa chỉ đáp câu, “Tấm hình đó chụp hôm em đau bụng kinh, anh ấy đưa em về, anh còn nhớ không?”
“Vẫn nhớ.”
“Thế thì tốt.” Quan Hề nói, “Tấm kia thì khỏi phải nói, đó không phải Ngụy Tu Dương sao, thế mà cũng lôi vào được, còn cái gì ngồi xe sang về nhà sang hưởng một đêm xuân, chỗ chúng em đến là nhà của Lãng Ninh Y có được không hả.”
Sau khi Giang Tùy Châu tháo giày cho cô liền đáp tấm thảm lên người cô, che hết những đường cong cơ thể kia lại: “Có biết ai chụp không.”
Quan Hề: “Tuy em không biết chính xác nhưng đại loại em biết là ai, người có thể chụp hình ở bãi đỗ xe của phòng làm việc chắc chắn không phải người lạ gì. Bên Youtu các anh trước có một blogger rất hot, à bây giờ cũng coi là hot đấy, tên là Triệu Hiểu Nhu, chắc anh có biết.”
Giang Tùy Châu có ấn tượng: “Là cô ta làm?”
Quan Hề: “Em chỉ đoán thôi, vì trước kia chị ta cho rằng em cướp chương trình của mình, nhìn em cực kỳ không thoải mái, nói chuyện lần nào cũng châm chọc.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, ra hiệu cho Chu Hạo đang ngồi ở ghế lái phụ. Chu Hạo biết ý, cầm điện thoại sai người đi điều tra.
**
Viết blog du lịch và khám phá những điều thú vị là sở thích của Quan Hề, cô có thể biến sở thích của mình thành nghề nghiệp tất nhiên rất vui vẻ. Vậy nên việc hôm nay tham gia ngày lễ du lịch, chia sẻ chút kinh nghiệm của mình trong quá trình du lịch cũng làm cô cảm thấy khá tuyệt.
Vốn chuyện hôm nay còn làm cô vui vẻ một trận, nhưng ai ngờ được về sau lại không thuận lợi, thế mà có người dám ngang nhiên ném đồ vào mặt cô!
Ném vào mặt… Thế mà lại đi ném vào mặt!
Quan Hề đứng trong phòng tắm càng nghĩ càng thấy bực, lúc thoa son cũng mạnh tay hơn.
Lúc Giang Tùy Châu đẩy cửa bước vào đã thấy Quan Hề giận dỗi nhìn chằm chằm vào gương, ánh mắt của anh quét từ trên người cô xuống dưới sàn nhà, nhìn thấy bộ lễ phục bị cô cởi ra trên sàn.
Cô mặc nội y đứng đó, mái tóc dày dặn uốn xoăn dài vắt ra sau lưng, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và hõm eo bắt mắt.
“Bây giờ người kia ở đâu.” Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu bước vào, hỏi anh một câu.
Giang Tùy Châu bước đến sau lưng cô, vén mái tóc cô lên lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết: “Ai cơ.”
Quan Hề bỏ bông tẩy trang xuống, quay đầu nhìn anh: “Cái người ném vỏ chai nước khoáng đấy, anh cho người bắt lại rồi hả.”
“Tống vào đồn cảnh sát rồi.”
Mắt Quan Hề vẫn còn chứa cơn giận: “Coi như cô ta may mắn, lúc đó mà không phải đông người em không nhìn rõ là ai làm, chắc chắn em sẽ cầm vỏ chai ném ngược lại vào mặt cô ta!”
Giang Tùy Châu lau phần son môi cô chưa tẩy sạch: “Vẫn tức giận à?”
“Phải đấy!”
Giang Tùy Châu ôm eo cô, “Thế mặt còn đau không.”
Giọng nói quan tâm của Giang Tùy Châu làm cô nghe rất vào tai, thậm chí cơn giận cũng tiêu tan phần nào.
Quan Hề gật đầu, đụng cằm lên người anh, ôm ngược lại anh: “Có chút, nhưng không động vào chỗ đó thì cũng không đau lắm… Phải rồi, bên Chu Hạo sao rồi, cậu ấy đã liên hệ với Uông Thanh rồi hả.”
“Ừ, Uông Thanh sẽ giải quyết tốt việc đăng bài giải thích, hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo.”
Quan Hề: “Thế thì tốt, anh cho người xóa hết mấy cái tin tức lông gà vỏ tỏi ấy đi, đừng truyền lung tung ra. Chẳng may ông bà nội nhìn thấy thì không biết tức giận đến mức nào…”
“Anh biết.”
Quan Hề nói xong câu này thì yên tâm, cô không nói thêm nữa, chỉ thảnh thơi dựa vào trong lòng Giang Tùy Châu.
Gần đây cô nhận ra, việc được Giang Tùy Châu ôm khiến cô có cảm giác chữa lành khó tả. Ví dụ như ngay lúc này, cô ôm anh lắc lư vài cái thì cảm giác giận dữ trước đó đã bay biến phần nào.
Giang Tùy Châu: “Không tẩy trang nữa à?”
Quan Hề cọ tới cọ lui trong lòng anh, còn lõa thể như vậy, anh khó tránh khỏi sẽ có phản ứng. Anh siết chặt eo cô, thấp giọng hỏi, “Đang làm gì thế em.”
Tay của Quan Hề từ eo của anh chui thẳng xuống: “Chả làm gì cả, bây giờ em đang không vui đấy, anh cứ yên lặng ôm em đi, tẩy trang lát rồi nói.”
Giang Tùy Châu: “Em chắc chắn em đây là muốn chỉ ôm em thôi?”
Tay bị chặn lại, Quan Hề lại rút tay về. Nhưng cô không dừng lại mà đến trước mặt, tháo thắt lưng của anh ra.
Hô hấp của Giang Tùy Châu nặng nề hơn mấy phần.
Quan Hề vừa tháo vừa kiễng chân lên hôn môi anh: “Được rồi thật ra em còn có ý khác đấy, chính là… Giang Tùy Châu hôm nay anh đẹp trai lắm, lần trước đồng ý hôn anh một trăm lần, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
“Sao lại đẹp trai.” Giang Tùy Châu ra vẻ “Em phân tích cho anh xem đẹp trai chỗ nào, hoặc là vì sao hôm nay đẹp trai mà không phải trước kia đẹp trai.”
Quan Hề cười nhạt: “Dù sao cũng là đẹp trai, em bảo đẹp trai thì đẹp trai, làm gì lôi đâu ra nhiều lý do thế.”
Cả tay cô thăm dò vào trong.
Giang Tùy Châu hơi sững người, lúc này cũng không nhịn được nữa, anh cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Hôm nay cảm xúc của Quan Hề không ổn định, lúc này sau khi ở trong lòng anh thoái mái hơn cũng tích cực chủ động hơn nhiều.
Mười tám môn võ nghệ trêu chọc người khác đều lôi ra dùng hết.
Giang Tùy Châu căn bản là bị trêu đến mức không nhẫn nổi, cuối cùng ôm cô lên.
Quan Hề vững vàng ôm lấy anh: “Cùng tắm nhé?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Tùy Châu dán chặt trên người cô, anh cởi áo sơ mi, ngay lập tức bế cô vào trong phòng tắm: “Được.”
**
Tối qua lúc những bài bôi nhọ Quan Hề vừa bị tung ra, cư dân mạng còn đang nghi ngờ và bất ngờ trước những tin tức này thì gần như ngay sau đó video giải thích cũng được đăng lên mạng.
Hầu hết mọi người có lẽ không biết người không thường xuất hiện trước giới truyền thông như Giang Tùy Châu là ai, nhưng còn tập đoàn Quang Dịch thì hầu như ai cũng biết.
Quan Hề bị người ta ném vỏ chai ở khu tương tác của ngày lễ du lịch, người thừa kế của tập đoàn Quang Dịch – Giang Tùy Châu xông thẳng ra, không tiếc bại lộ thân phận của mình trước giới truyền thông, đích thân nói cô là bạn gái của anh, đơn giản là làm quần chúng kinh ngạc.
Video này được cư dân mạng chuyển tiếp đi chuyển tiếp lại, không chỉ do quan hệ của Quan Hề và vị phú “n” đại này mà còn điên cuồng bàn tán về ngoại hình của Giang Tùy Châu, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ lại có gia thế siêu khủng này có quá nhiều thứ để bàn tán.
Sau khi video này được nhiệt tình lan truyền, buổi trưa ngày hôm sau, có người lôi ra một bài đăng Weibo của ông chủ văn phòng Ấn Tưởng:
[Quả thật đã có đối tượng, đối tượng của tôi là nam. Còn về bức ảnh, đó là do Quan Hề không khỏe đúng lúc tôi đi ngang qua, tôi chỉ đưa cô ấy về mà thôi]
Sau khi bài Weibo giải thích này đăng lên, cư dân mạng bên này càng náo nhiệt hơn:
[Quả này Quan Hề bị ai bôi đen rồi, lật ngược tình thế buồn cười chết tôi mất]
[Cong hả?!!!]
[Ông chủ Du: Xin lỗi với tính hướng này tôi không vừa mắt Quan Hề]
[Lần này cư dân mạng bị dắt mũi dễ quá, tôi đã bảo là Hề Hề nhà chúng tôi không phải kiểu người đó rồi mà]
[Người như Triệu Hiểu Nhu không biết ngại còn bảo Quan Hề cướp tài nguyên của cô ta chứ, ai giỏi thì tài nguyên rơi vào tay người đó thôi]
[Cái người biết rõ sự việc rốt cuộc là ai… Ừ… Cô Triệu ra đây giải thích xem nào]
[Người họ Giang kia đẹp trai quá đi, huhuhu quả nhiên chỉ có trai xinh gái đẹp đi với nhau mới bổ mắt được]
[A a a a hai người này ngọt chết mất!! Tôi không biết tôi xem như trên phim truyền hình!]
[Thế vị phú nhị đại đi xe sang kia là thế nào?]
[Còn không cho người ta có bạn hả? Lạ thật, cái ảnh kia cũng chắc có hành vi thân mật nào cả, đừng có thấy hoa nở mà ngỡ xuân về]
[Người ta sắp trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Quang Dịch đến nơi, còn làm Hải vương*, hải cái quái gì?]
(*Hải vương: Chỉ người bắt cá nhiều tay)
[Tò mò không biết Quan Hề với Giang Tùy Châu quen nhau như thế nào!]
[Trước không phải bảo Quan Hề là phú bà sao, vòng quan hệ của người có tiền ấy mà]
…