• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans by Mintwooo

Ở độ tuổi nào Quan Hề cũng là người được mọi người theo đuổi nịnh nọt, hồi học cấp ba cũng vậy.

Vừa vào cấp ba không lâu, do ngoại hình xinh xắn nên cô bị treo trên trang chủ của diễn đàn Tieba suốt một tháng trời vẫn chưa gỡ xuống. Trên tường tỏ tình thì cứ lên rồi lại xuống, xuống xong lại lên, ngày nào cũng có người đến ngoài phòng học nhìn ngắm.

Thời gian đó những nam sinh theo đuổi bám mông cô đúng là liên tục không ngớt. Nhưng tình trạng nhận thư tình đến mỏi cả tay này đến hai tháng sau bỗng dưng rớt giá thê thảm.

Nguyên nhân chủ chốt là do: Có người đồn rằng, Quan Hề và Giang Tùy Châu đã ở bên nhau.

Tin tức này vừa truyền ra, ai nấy đều im lặng ai oán.

Con gái ghi thù, âm thầm mắng Quan Hề tiểu nhân, tất nhiên, cũng chỉ dám mắng sau lưng mà thôi, gặp được Quan Hề thật còn chẳng dám nói một lời không thuận tai cô.

Đám con trai biết thân biết phận, trong ngôi trường tư tụ tập toàn con nhà giàu này, trong lòng đám trẻ đều rõ như gương, phân biệt đẳng cấp vô cùng rành rọt. Kiểu như Giang Tùy Châu rõ ràng nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn, ai dám cướp của anh chứ.

Thế nên quần chúng chỉ có thể ôm nỗi niềm không thể tin nổi, âm thầm hoặc công khai quan sát.

Hôm đó là một buổi chiều thứ hai.

Sau khi Quan Hề chạy ào ào từ ngoài phòng học vào, thoắt cái ném túi của mình lên mặt bàn.

“Vừa nãy lúc mình đến cổng trường gặp Giang Tùy Châu.” Cô kéo ghế chỗ mình ra ngồi xuống, lạnh giọng kể chuyện với Lãng Ninh Y.

Lãng Ninh Y: “Hả? Thế rồi sao, sao nữa?”

Quan Hề bực dọc nói: “Mình nghĩ đây chẳng phải đã đụng thẳng mặt rồi hay sao, mình đành tốt bụng chào hỏi anh ta, cậu đoán thế nào không?!”

“Thế nào.”

“Thế mà anh ta đúng lúc mình bước tới định chào hỏi lại bỏ đi cùng bạn học luôn!” Mặt Quan Hề viết đầy chữ không thể tin nổi, “Thế mà anh ta bỏ đi mất? Bỏ đi mất!”

“Thật hay đùa đấy? Có thể… Có thể anh ta không thấy cậu thì sao?”

Quan Hề: “Anh ta mù chắc! Mình duyên dáng yêu kiều! Bước về phía anh ta, anh ta không thấy mình hả? Không đời nào, anh ta đã thấy mình rồi, nhưng cố ý tảng lờ mình đấy.”

Lãng Ninh Y chợt phối hợp kinh sợ: “Vãi! Thế anh ta quá đáng quá.”

Quan Hề: “Đấy! Mình đến chào hỏi anh ta là cho mặt mũi rồi, anh ta có ý gì hả, thật sự cho rằng mình rất muốn chào hỏi sao?”

Lãng Ninh Y còn chưa kịp phối hợp mắng hai câu, bạn cùng bàn của Quan Hề là Ngụy Tu Dương đã ghét bỏ nói: “Cái tính của anh ta ra sao không phải chị biết từ lâu rồi à, chào hỏi làm cái gì nữa.”

Quan Hề: “Không phải, cả trường đều biết chị với anh ta có dính líu với nhau rồi, chị chẳng phải cần diễn chút sao? Đến mức này mà anh ta cũng chẳng thèm cho chị chút thể diện!”

Ngụy Tu Dương nhíu mày: “Chị dính líu với anh ta chỗ nào, chẳng qua là người trong nhà hứa hẹn với nhau thôi.”



“Thế còn không đủ sao?”

Trong thế giới của bọn họ, liên quan đến hai gia tộc lớn liên minh với nhau, định hôn ước từ sớm đã là chuyện thường thấy. Thế nên nghe ngóng được nhà họ Quan và nhà họ Giang có ý định liên hôn với nhau, trong mắt mọi người ngầm hiểu Giang Tùy Châu và Quan Hề đến với nhau rồi.

Thật ra Quan Hề cũng vậy, lúc đó cô cũng nghĩ Giang Tùy Châu coi như là người của cô rồi, thế nên vừa nãy lúc gặp nhau mới định chào hỏi.

Thế cơ mà!!! Bây giờ cô hối hận muốn chết!

Quả nhiên Giang Tùy Châu vẫn là Giang Tùy Châu, vẫn là cái dáng vẻ cô quen thuộc mấy năm qua. Đáng ghét! Cực kỳ đáng ghét!

Lãng Ninh Y: “Được rồi, đừng tức nữa, tức Giang Tùy Châu không đáng!”

“Hừ.”

“Tiết đầu thể dục đấy, đi thôi đừng nghĩ ngợi nữa, đi thay đồ thôi.”

Quan Hề không thích môn thể dục, vừa nghe thấy phải thay quần áo thể thao chạy tới chạy lui đã nhăn tít hết mặt mày, “Hôm nay thầy thể dục không xin nghỉ à.”

“Nói vớ vẩn gì đấy, thầy ấy xin nghỉ chẳng phải đồng nghĩa với việc thầy toán lên dạy thay à.”

Quan Hề: “Nhưng mình không muốn chạy bộ.”

“Cái này dễ ợt, lát nữa cậu bảo đến tháng rồi.”

Quan Hề: “Xí, tuần trước mình bảo thế rồi.”

Lãng Ninh Y: “Thế hả? Thế bảo cậu… không đều?”

“Hình như cũng được nhỉ?”

<!-- pc_1 -->

Ngụy Tu Dương ngồi bên: “……”

Tiết thể dục hôm nay học cùng với lớp Giang Tùy Châu, nhưng do lớp 12 đã bước vào giai đoạn ôn thi Đại học căng thẳng, thế nên tiết thể dục của lớp họ đều thành tiết tự học, hầu hết cả lớp đều ngồi trong phòng tự học.

Thế nhưng vẫn còn một số học sinh, ví dụ như Giang Tùy Châu vốn trước giờ luôn có thành tích học tập xuất sắc, thì không để ý đến tiết tụ học này mà ra sân thể dục chơi bóng rổ.

Thế nên, sân bóng rổ trong tiết thể dục này náo nhiệt hẳn, lúc thầy thể dục cho nghỉ giải lao mười phút, hầu như toàn bộ học sinh nữ lớp 10 đều chạy đến xem các anh lớp 12 đánh bóng rổ.

Quan Hề bị Lãng Ninh Y nửa kéo nửa lôi cũng đến ngó mấy cái.

Lúc này trên sân bóng, các anh chàng chân dài dáng cao chạy nhanh chuyền bóng, tạo nên một khung cảnh vô cùng thu hút ánh nhìn. Đặc biệt là anh chàng họ Giang kia, mặc chiếc áo bóng rổ màu trắng, lộ ra phần đùi và cổ tay với đường nét rõ ràng, mỗi lần vào rổ lại kéo đến từng trận hò hét của đám con gái.

Quan Hề nhìn anh một cái, tuy thừa nhận cảnh đẹp vui mắt, nhưng cô không thể kiềm chế nổi tâm tình ghét bỏ của mình.

Xí… Đông người ngắm anh ta đánh bóng thế này, trong lòng anh ta chắc sướng rơn ấy nhỉ. Cơ mà giả bộ được gớm, trông cái mặt kia kìa, cái vẻ không thèm để ý chút nào thậm chí còn như thể có chút bực bội, giả tạo, giả tạo quá đi!

“Hey! Quan Hề! Ném bóng qua đây nào.” Đúng lúc Quan Hề định kéo Lãng Ninh Y rời đi, bỗng có người trong sân bóng hô tên cô.

Quan Hề sững người, cúi đầu nhìn mới nhận ra quả bóng rổ của họ đã lăn đến bên này rồi.

Cô kinh ngạc nhìn vào sân bóng, vừa ai gọi cô đã không biết rồi, cô chỉ nghĩ rằng, người ở đây nhiều như thế mà? Mắc mớ gì lại gọi cô nhặt bóng?

Tên nào to gan thế hả??

Người ở trên và ở ngoài sân bóng đều nhìn về đây, thế mà Quan Hề chẳng có ý định cúi người, thậm chí cô còn lùi lại mấy bước, cất bước bỏ đi luôn.

“Này này…” Anh chàng mặc áo bóng rổ đen trên sân bóng vẫy tay định giữ người lại, nhưng Quan Hề đã bỏ đi chẳng thèm lưu luyến. Anh ta cười gượng, quay đầu nhìn Giang Tùy Châu đang đứng sau mình, “Cô nàng này không dễ nói chuyện nhỉ.”

Bóng được người khác ném vào, Giang Tùy Châu lên trước nhận bóng, xoay người nhìn anh chàng áo bóng rổ đen: “Cậu bảo cô ấy nhặt bóng, to gan đấy.”

Anh chàng áo bóng rổ đen: “…”

Thời gian nghỉ giải lao mười phút đã hết, học sinh lớp 10 lại bị giáo viên gọi về lớp.

Thầy giáo hướng dẫn lớp tập bài khởi động xong cho cả lớp chạy vòng quanh sân. Quan Hề vừa nghe thấy phải chạy bộ thì xanh mét mặt, trời nóng thế này, chạy vài vòng khả năng mệt chết cô mất.



Thế nên lúc các bạn chạy hết rồi cô mặt mũi tái nhợt đi đến chỗ thầy thể dục: “Thầy ơi, em thấy không khỏe, nay miễn chạy được không.”

Thầy thể dục vẫn còn trẻ, khá thân thiện với đám học sinh này, nghe xong bèn nói sâu xa: “Quan Hề, em lại bị gì nữa?”

Quan Hề ngó lơ cái chữ “lại” kia, ngoan ngoãn đáp: “Thì cái chuyện kia của con gái, bây giờ em hơi mệt, muốn về lớp nghỉ ngơi chút.”

Thầy thể dục nhìn đồng hồ, còn bảy, tám phút nữa mới tan, thế nên cũng không ngăn cản cô: “Không thoải mái hả, vậy em về phòng học trước đi.”

“Vâng! Cảm ơn thầy!” Quan Hề quay người đi luôn.

“Đợi đã.” Thầy thể dục chợt gọi cô lại.

Quan Hề vốn đang bước đi chậm rãi bỗng biến thành khập khiễng, dừng ở chỗ khá xa rồi mới quay đầu nói: “Sao thế thầy.”

Thầy thể dục lườm cô: “Lần sau kiếm cái cớ hay ho vào, một cái lý do mà dùng hai ba lần một tháng, đám nhóc các em tưởng thầy bị ngốc hả!”

Quan Hề chớp mắt, cô bật cười: “Vâng thưa thầy Trần! Lần sau em sẽ bị đau chân!”

“Này em…”

“Em đi đây!”

Ai da, quả nhiên vẫn là thầy Trần dễ xin xỏ.

Quan Hề tâm trạng vui vẻ chạy chậm cả quãng đường, rất nhanh đã rời khỏi sân vận động. Đến lúc cô từ sân vận động đi tới siêu thị nhỏ gần phòng học thì chuông hết tiết cũng vang lên.

Cô biết đám Ngụy Tu Dương và Lãng Ninh Y lát nữa chắc chắn sẽ ra đây mua đồ uống, thế nên cũng không vội về lớp, nhấc cái giỏ mua sắm dạo một vòng trong siêu thị.

Sau khi quét một vòng đồ ăn vặt, cô đi đến bên tủ lạnh, định mua nước uống cho hai người trước.

Nhưng do trên tay đang xách một giỏ đầy ắp đồ ăn vặt, chốc lát không để vững nên một lon nước ngọt bị rơi ra ngoài.

Quan Hề định nhặt vội, thế mà vừa quay đầu lại đã đụng phải một đám người vừa đánh bóng xong ra đây mua nước.

Người dẫn đầu chính là Giang Tùy Châu.

Quan Hề thôi không cúi người nữa, cô lùi về sau một bước, lưng dán lên chiếc tủ lạnh lẽo.

Giang Tùy Châu nhìn cô, cúi người nhặt cái lon vừa lăn đến bên chân anh lên, bỏ vào trong giỏ đồ của cô.

“Mua nữa không.” Anh hỏi.

Quan Hề: “… Làm gì?”

“Không mua thì nhường chỗ, cô chắn đường.”

Quan Hề: “…”

**

Một đám con trai đứng bên tủ lạnh chọn nước, Quan Hề xách một giỏ đồ ăn vặt lớn từ trong lui ra, vừa đi vừa bực bội.

Chắn đường? Chắn cái quái gì!

Dáng người cô thanh mảnh đẹp biết bao, cô chắn nổi cái gì chứ! Toàn nói nhăng nói cuội!

Quan Hề giận đùng đùng đi đến quầy thu ngân, bắt đầu đổ số đồ cô chọn ra thanh toán. Cô mua rất nhiều thứ, còn chưa tính tiền xong thì đám Giang Tùy Châu đã mua xong nước đi ra rồi.

Đám họ đều xếp hàng sau cô.

Tít, tít, tít…

Nhân viên thu ngân quét xong đống đồ ăn vặt rồi nói: “Tổng cộng 270 tệ.”

“Vâng.” Quan Hề thò tay vào túi lấy tiền, sờ túi bên trái, không thấy gì. Cô lại chuyển sang túi bên phải, vẫn trống không!

Không có tiền mặt, cũng không có thẻ học sinh.



Quan Hề: “…”

Cái quái gì thế, do lúc thay quần áo thể dục bỏ quên hết đồ trong túi cũ rồi sao.

“Bạn ơi.” Nhân viên thu ngân thấy cô đứng đơ ra đó bèn giục.

Bây giờ đang ra chơi, học sinh đến đây nhiều hơn, xếp hàng thanh toán cũng đông hơn.

Quan Hề nhíu mày, “Em…”

Ba chữ “không mua nữa” còn chưa nói xong, bên cạnh đã có người chìa ra một tấm thẻ học sinh, “Quẹt cái này.”

Nhân viên thu ngân nhận luôn: “Được rồi.”

Quan Hề sững người, quay đầu nhìn Giang Tùy Châu đang giơ thẻ ra. Anh ỷ lại lợi thế chiều cao, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Mua đồ không mang tiền à.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề theo thói quen định nạt lại anh, nhưng niệm tình anh vừa trả tiền bèn nuốt lời vào: “Tôi không cố ý.”

Giang Tùy Châu ồ một tiếng, anh khẽ cười.

Không biết vì sao, anh cười thế này làm mặt cô chợt có chút nóng.

Quả nhiên mất mặt trước người ta rồi!

Cô nghiêm mặt, vội vã bỏ hết đồ ăn vặt vào trong túi, bỏ xong không dừng lại một giây phút nào mà đi luôn ra khỏi siêu thị.

Thế nhưng…

Mịa… Nặng quá.

Sao đám Ngụy Tu Dương còn chưa đến! Biết trước đã không mua nhiều thế này!

Xách được một đoạn Quan Hề phải nặng nhọc chuyển sang tay khác.

“Có xách được không.” Bỗng từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.

Quan Hề sững người, còn chưa kịp quay đầu lại, túi đồ trên tay đã bị anh xách đi.

Cô xoay người thấy Giang Tùy Châu đang đánh giá cái túi bự toàn đồ ăn vặt của cô.

Quan Hề: “… Anh làm gì.”

Giang Tùy Châu đứng đó, ước lượng túi đồ trên tay rồi nhạt giọng nói: “Cô ăn cũng khỏe đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK