• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans by Mintwooo

Quan Hề không ngờ Du Hạo sẽ ra mặt nói chuyện, cô nghĩ sau khi mình tự đăng một bài giải thích trên Weibo của mình, xong thêm việc tối qua video của Giang Tùy Châu được phát tán đi thì những tin đồn không hiểu từ đâu ra kia sẽ biến mất.

Du Hạo đăng bài lên thẳng Weibo làm cô kinh ngạc, Uông Thanh còn kinh ngạc hơn, ngày hôm sau lúc Quan Hề đến văn phòng họp tổng kết xong, chị ấy kéo cô sang một bên hỏi: “Đối tượng của Du tổng là nam hả? Nam ấy hả???”

Quan Hề: “Không phải chứ… Các chị đi theo anh ấy lâu như vậy mà ngay cả chuyện này cũng không biết à.”

Uông Thanh: “Trước giờ anh ấy không bàn chuyện tư, hơn nữa người ta là sếp, bọn chị sao có thể đi hỏi được, chỉ có hồi trước lúc nói đến việc có đang yêu đương hay không thì sếp bảo mình có đối tượng rồi. Thế nên chị cứ tưởng là anh ấy có bạn gái cơ.”

“Thế à.”

Uông Thanh: “Sao em không ngạc nhiên tí xíu nào thế… Sao em lại biết?”

Quan Hề nói: “Ban đầu em vừa đến công ty của mấy chị đã biết rồi, có một lần em đến phòng làm việc của anh ấy để xin nhả thêm ít kinh phí thì anh ấy nhận được cuộc gọi video, vừa mở video lên thì người bên kia đã gọi anh yêu ơi, còn là giọng nam cơ mà.”

Uông Thanh xúc động nói: “Ông trời ơi, sao đó tới nay em không kể cho bọn chị biết tí gì về chuyện này.”

“Chuyện này có gì hay mà kể… Chỉ là xu hướng giới tính thôi mà, em cũng không để ý lắm.”

Uông Thanh thầm líu lưỡi: “Rồi rồi… công nhận cũng không phải chuyện lớn lắm.”

Quan Hề không để ý lắm đến vấn đề “xu hướng giới tính”, thế nhưng lần này Du Hạo thẳng thắn thế đã giúp cô giảm được bao nhiêu phiền toái, cô còn phải cảm ơn anh ta nhiều, lần sau nên mời anh ấy một bữa cơm.

Đang suy nghĩ như vậy thì có hai người bước vào phòng làm việc, sau khi hai người kia bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua nhìn.

Là Triệu Hiểu Nhu và trợ lý của cô ta.

Triệu Hiểu Nhu thấy Quan Hề cũng ở đây bèn cúi thấp đầu, lẳng lặng đi vào phòng giám đốc.

“Chuyện của Triệu Hiểu Nhu ra sao rồi.” Quan Hề thôi không nhìn nữa, cô hỏi.

Nói đến Triệu Hiểu Nhu là Uông Thanh lại bực.

Hiệu suất xử lý bên Giang Tùy Châu rất cao, sau khi phát hiện ra ai giở trò quỷ ở phía sau liền gửi luôn đơn kiện của luật sư cho Triệu Hiểu Nhu. Còn hôm nay cô ta đến công ty là do văn phòng Ấn Tưởng muốn bàn chuyện hủy hợp đồng với cô ta.

“Cô ta còn sao được nữa, dám làm ra loại chuyện này thì phải gánh chịu hậu quả.” Uông Thanh nói, “Chị đoán trước kia cô ta tưởng em là quả hồng mềm dễ bắt nạt nên mới dám đứng sau lưng giở trò thế này, ai ngờ được lại đập đầu vào tảng đá chứ. Chỉ cần phía Giang tổng không nơi tay thì kiểu gì cô ta cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Quan Hề: “Ờm.”

“Sau vụ này Triệu Hiểu Nhu đừng hòng lăn lộn trong giới nữa.” Uông Thanh nói, “À phải rồi, tối nay cô ta sẽ đăng thông báo xin lỗi em trên trang Weibo cá nhân đấy.”

Quan Hề hơi nhíu mày: “Thế hả, vậy em phải kiểm tra cho kỹ mới được.”

Cô khá hài lòng với kết quả này, Triệu Hiểu Nhu lén lút chơi cô một vố, muốn cô bỏ qua hiềm khích tha cho cô ta là chuyện không thể nào.

Uông Thanh: “Chuyện này coi như chấm dứt ở đây, em tính đợt công tác tới xuất phát lúc nào chưa.”

Quan Hề ngẫm nghĩ: “Tháng này em không tính đi, em còn có việc khác.”

“Ừ, thế đến lúc đó rồi chị em mình liên hệ nhau sau, em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Ok.”

Quan Hề nói có việc nhưng thật ra thì cũng chẳng có công việc nào cả. Chẳng qua dạo này sức khỏe ông nội không được tốt, thường gọi điện thoại cho cô, thời gian này cô muốn về nhà bầu bạn với ông bà.

Vừa hay mấy ngày nay Giang Tùy Châu cũng phải đi công tác nước ngoài, thế nên cô xách sổ ghi chép của mình về luôn nhà cũ của họ Quan.

Sau khi ở hai hôm bên nhà cũ, đúng dịp em gái Quan Tri Ý của cô đóng máy ở đoàn phim quay về Đế đô, nghe nói cô đang ở bên này nên cũng xách hành lý chạy đến.

Người ở nhà đợi Quan Tri Ý xong việc đợi đến mọc cả rễ - Thích Trình Diễn – đương nhiên cũng chạy qua. Điều này khiến mấy ngày Quan Hề ở đây ngày nào cũng thấy hai người show ân ái đủ kiểu, cô nhìn mà đau hết cả mắt.

“Hề Hề này, con nhìn tiểu Ngũ với Trình Diễm kết hôn xong tình cảm tốt chưa kìa.” Lúc ngồi nghỉ ngơi ở hoa viên bà nội Thôi Minh Châu nói, “Con cũng nên kết hôn với Tùy Châu đi chứ nhỉ?”

Quan Hề ngồi bên bà Thôi Minh Châu nhàn nhã đáp: “Hình như cũng chả khác nhau gì đâu ạ? Nhưng Giang Tùy Châu còn chưa cầu hôn con đâu, bà nội ơi, chuyện này bà phải giục anh ấy chứ đừng giục con.”

Bây giờ Quan Hề lại không nóng vội trong chuyện này lắm, một phần là vì hai người sẽ luôn ở bên nhau, có kết hôn hay không cũng thế. Cái khác là vì dạo bận bịu, không có thời gian rảnh để chuẩn bị một hôn lễ linh đình.

“Các con không tính toán gì à, sao còn phải giục thế, bà nội không phải đang ép các con kết hôn đâu.”

“Vâng vâng vâng, dạo này chúng con bận lắm, bà xem Giang Tùy Châu mấy ngày nay chưa về nhà kìa.” Quan Hề đùa câu, “Hay là để lần tới anh ấy ở nhà, bà nội đích thân hỏi anh ấy xem có định cưới cháu gái bà không nhé.”

Thôi Minh Châu cười: “Con bé này nói năng linh tinh gì thế.”



Ở nhà cũ được một tuần, kỳ nghỉ của Thích Trình Diễm đã kết thúc phải về làm việc, cuối cùng Quan Tri Ý cũng mò đến bên Quan Hề.

Quan Hề ghét bỏ nói: “Nếu không phải miệng em bảo đến đây chơi với chị, thực sự là chị không nhìn ra đâu.”

Quan Tri Ý cười ngượng ngùng: “Ôi dào, em cũng lâu rồi chưa gặp anh ấy nên mới…”

“Nên mới không nhìn thấy chị. Được rồi được rồi em cứ ân ái với anh ta đi, mặc kệ chị sống chết ra sao, thật đấy.”

Quan Tri Ý vội vàng ôm chặt cánh tay cô: “Không ân ái nữa! Mấy ngày tới em chơi với chị! Ngày mai mình đi dạo phố nhé, được không.”

Quan Hề liếc cô em: “Dạo? Em đi được không?”

“Sao lại không được, em vẫn thường lẻn ra ngoài ăn vặt mà.”

“Thế em phải cải trang cho tử tế vào.”

<!-- pc_1 -->

“Ok luôn.”

Từ sau khi Quan Tri Ý nổi tiếng, Quan Hề quả thực rất ít khi đi dạo phố ăn uống với cô em. Bây giờ hai người hiếm lắm mới có thời gian ra ngoài dạo phố mới nhau, cũng coi như là cơ hội khó gặp.

Ngày hôm sau, Quan Hề lái xe chở Quan Tri Ý ra ngoài.

Con gái mà ra ngoài cũng chỉ loanh quanh mấy chuyện, đầu tiên hai người đi làm móng tay, sau đó cùng đến cửa hàng mà Quan Hề hay lui tới. Vốn dĩ sau khi dạo phố xong, hai người định sẽ thưởng thức bữa trà chiều tinh xảo, ai ngờ đi được nửa đường Quan Hề bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

“Cậu nói cái gì? Chết rồi? Châu Châu chết rồi á?”

Quan Tri Ý ở bên cạnh nghe thấy hai chữ kia phun ra từ miệng Quan Hề thì sững sờ: “Châu, Châu Châu? Chị bảo anh Tùy Châu làm sao? Chết rồi?!”

Mặt Quan Hề như đưa đám không phản ứng lại, chỉ vội nói với người ở đầu kia: “Tôi biết rồi, tôi qua đó luôn!”

Quan Hề cúp điện thoại, vội vàng kéo tay Quan Tri Ý chạy ra ngoài.

Quan Tri Ý sợ đến độ không buồn ăn kem, “Chuyện gì thế chị, anh Tùy Châu xảy ra chuyện gì thế, chị vừa bảo chết… Sao lại thế được!”

Quan Hề quay đầu lại liếc cô em, đáy mắt man mác nỗi rầu rĩ và mất mát: “Phủi phui đi em đừng trù ẻo anh ấy, không phải chị đang nói đến anh ấy.”

Quan Tri Ý: “… Chị vừa bảo là Châu Châu phải không.”

Quan Hề: “Chị bảo đó là con trai của chị, con trai đó!”

Quan Tri Ý: “?”

Chị cô từ khi nào đã có con rồi? Châu Châu? Đây là đứa con ở đâu ra? Vì sao lại có cùng tên với Giang Tùy Châu?

Cả đầu Quan Tri Ý rối rắm, mãi đến khi Quan Hề dẫn cô đến Trung tâm Du lịch Cá sấu, thấy một con cá sấu đã chết.

À, cái tên này… cũng hơi ấy nhỉ.

“Không phải cậu bảo nó không bị bệnh tật gì sao, sao vẫn chết được.” Quan Hề thực sự rất buồn, trước kia cô nuôi biết bao nhiêu động vật quý hiếm kỳ lạ, nhưng cô vẫn quan tâm đến ba chú cá sấu này nhất, thường xuyên đến thăm chúng.

Nhân viên công tác đáp: “Thưa Quan tiểu thư, tình trạng cơ thể sức khỏe của Châu Châu không ổn lắm, lần này sau khi mắc bệnh mãi không chịu ăn uống, sau đó không chống đỡ nổi nữa…”

Quan Hề im lặng nhìn một lúc: “Giang Giang với Tiểu Tùy thì sao.”

“Hai đứa chúng nó rất tốt, vẫn khỏe mạnh lắm.”

“Thế thì tốt.”

Nhân viên công tác: “Quan tiểu thư không cần thương tâm quá, hay là tôi dẫn tiểu thư đi thăm hai con còn lại.”

Quan Hề u sầu gật đầu.

Sau đó Quan Hề ngồi lên trên đài cao cô vẫn thường ngồi mỗi khi đến đây, Quan Tri Ý ngây ngốc ở một bên, cảm giác mê mang sâu sắc.

Quan Hề: “Không sao đâu, chị ở đây một lúc, em tự lo cho mình là được.”

Quan Tri Ý: “Vậy chị đừng buồn nhé…”

“Ừ.”

“Thế… em qua bên kia xem một chút, lúc nào chị về thì gọi em.”

“Được.”

Quan Tri Ý dạo quanh tản bộ, Quan Hề chống cằm ngồi một lúc xong nhắn tin cho Giang Tùy Châu.

[Con trai em chết một đứa rồi.]

Giang Tùy Châu: [Hôm nay à?]

Quan Hề: [Phải, vốn em đang đi chơi với tiểu Ngũ cơ, tự nhiên có điện thoại đến… Hu hu hu thảm thương quá đi, Giang Giang với Tiểu Tùy nhà em cứ thế mất đi một người anh em]

Giang Tùy Châu: [Bây giờ em đang ở chỗ Trung tâm Cá sấu à?]

Quan Hề: [Tất nhiên, em đến than khóc đau buồn mà. Tức quá đi, vừa em hỏi nhân viên công tác xem có thể làm lễ truy điệu cho con không, thế mà cậu ta lại từ chối em bảo không phù hợp với quy định]

Giang Tùy Châu: [May là người ta từ chối em, Quan Hề em phải bình tĩnh đi, đừng có làm như thế]

Quan Hề: [Nhưng em đau lòng lắm!]

Giang Tùy Châu: [Anh đến chỗ em nhé.]

Quan Hề: [Anh đang đi công tác mà?]

Giang Tùy Châu: [Anh vừa về, sắp đến rồi.]

Thời tiết hôm nay hơi nóng, nhân viên công tác chu đáo mang ô che nắng ra. Vậy nên Quan Hề ngồi dưới tán ô, vừa rầu rĩ vừa đợi Giang Tùy Châu.

“Tiểu Ngũ, tiểu Ngũ ơi? Nóng không cưng, qua đây ngồi này.” Quan Hề thấy Quan Tri Ý chạy ra từ khúc ngoặt, có cảm giác bà mẹ già lao tâm khổ tứ, “Em không sợ bị cháy nắng à, đen da rồi thì khóc không kịp đâu.”

Quan Tri Ý vừa chạy tới vừa rút khẩu trang trong túi ra, “Chị ơi, vừa có người nhận ra em rồi.”

Quan Hề lập tức cảnh giác: “Cái gì? Ở đâu?”

Quan Tri Ý: “Em đang đứng ở bên kia ngắm cá sấu, ở đó có cặp tình nhân nhận ra em, còn hô to tên em lên nữa.”

Quan Hề đứng bật dậy: “Vậy chúng ta phải đi thôi, nhanh lên.”

“Vâng.”

Nhưng vẫn hơi chậm, hôm nay đúng dịp cuối tuần, người đến thăm quan khu du lịch khá nhiều, cặp tình nhân kia kích động hô lên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Lúc Quan Hề dẫn Quan Tri Ý ra ngoài đã có vài người tò mò chạy theo.

Độ phủ sóng của em gái cô đúng là không đùa được, các bác lớn tuổi rồi cũng đuổi theo xin ký tên.

“Tri Ý ơi, cháu gái nhà bác thích con lắm, con ký tên cho bác cái.”

“Quan Tri Ý kìa! Ôi Quan Tri Ý thật kìa! Chụp ảnh đi chụp đi!”

“Vãi hôm nay vớ phải vận gì lại gặp được người nổi tiếng ở đây!”

“Có tiện ký tên không!”

Lúc này Quan Hề không dám để Quan Tri Ý dừng lại ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới càng nhiều người vây xem hơn.

“Ngại quá, bây giờ chúng tôi không tiện ký tên.”

“Bác gì ơi, vâng, bác đó, phiền bác nhường đường chút ạ.”

“Mọi người cứ vui chơi đi ạ…”

“Đi đi đi, nhanh nào.” Quan Hề vừa kéo vừa ngăn cản, lần đầu tiên trong đời cô được làm bảo vệ.

Thế nhưng xe của cô đỗ ở bãi để xe khá gần chỗ ra, đường đến đó còn dài. Đúng lúc Quan Hề đang định gọi nhân viên công tác đứng gần đó đến duy trì trật tự thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại ngay bên cô.

“Lên xe.” Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt của Giang Tùy Châu xuất hiện sau khung cửa.

Hai mắt Quan Hề phát sáng, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình đã nhìn thấy đấng cứu thế.

Cô vội vã ngăn đám người lại để mở cửa xe: “Tiểu Ngũ lên xe đi.”

“Vâng!”

Sau khi lên xe, đạp chân ga, chiếc xe ngay lập tức bỏ xa đám đông huyên náo ở phía sau.

Âm thanh hỗn loạn biến mất trong nháy mắt, Quan Hề xoa huyệt thái dương: “Sợ quá, sợ quá đi mất, anh yêu ơi, vừa anh mà đến muộn một chút thì cơ thể bé bỏng của em với tiểu Ngũ bị chôn vùi trong đám người, xong rồi sẽ xảy ra thảm kịch giẫm đạp.”

Hôm nay Giang Tùy Châu tự lái xe đến, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Sao không gọi nhân viên công tác.”

“Chuyện xảy ra bất ngờ quá, em vội bỏ ra về, ai biết được mọi người còn bám theo sau.” Quan Hề vẫn còn sợ hãi, “Anh không biết chân cẳng của mấy bà bác ấy dẻo dai thế nào đâu, em chạy không kịp.”

Quan Tri Ý tháo khẩu trang ra: “May mà không sao… Biết trước em đã không đi dạo loanh quanh rồi.”

Quan Hề: “Phải là chị không nên dẫn em đến đó chứ.”

“Cũng do chị vì Châu…” Quan Tri Ý nghẹn họng, liếc nhìn Giang Tùy Châu rồi sửa miệng, “Vì bé cá sấu chết mà.”

Nói đến đây Quan Hề lại rầu rĩ: “Ừ đấy… Hu hu hu đau lòng quá, Châu Châu nhà em đáng thương quá đi.”

Quan Tri Ý an ủi: “Không phải đâu, gặp được chị đã là may mắn của nó rồi, chị xem lúc nó còn sống đã vui vẻ biết bao.”

“Thế hả.”

“Vâng! Thật đó!”

Giang Tùy Châu: “…”

Nhưng sau khi về đến nhà cũ của họ Quan, Quan Hề vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực của việc mất đi “con trai”.

Giang Tùy Châu nói chuyện với mấy vị phụ huynh một lúc xong đi lên tầng đã thấy Quan Hề đang lẩm bẩm trên giường.

“Nếu em thích thì sau này nhận nuôi thêm mấy con nữa.” Giang Tùy Châu cởi áo khoác ra, ngồi xuống giường bên cạnh cô.

“Đó cũng không phải là Châu Châu.”

Giang Tùy Châu ồ một tiếng, hơi miễn cưỡng nói: “Cá sấu chết rồi không sống lại được nữa, bớt đau buồn đi.”

“… Cũng được an ủi chút.”

Giang Tùy Châu: “Mấy người hôm nay có chụp được ảnh không? Đã là tiểu Ngũ kiểu gì cũng lên báo.”

“À… chả sao.”

Giang Tùy Châu thấy cô không để tâm cũng không nói nhiều nữa, anh vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống.

Quan Hề bỗng ngăn anh lại: “Anh làm gì đấy?”

“Sao nào?”

Quan Hề híp mắt: “Anh định ngủ ở phòng em đấy à?”

Giang Tùy Châu: “Không thì sao.”

“Chỗ khác đều có thể, nhưng bên ông bà nội phải giữ ý tứ chứ, ông bà đã dọn sẵn phòng cho anh rồi đó, ở đối diện.”

Giang Tùy Châu lần đầu tiên đến nhà cũ của họ Quan sững sờ: “Anh vừa thấy Thích Trình Diễm vào phòng của em gái em mà.”

“Anh trai ơi, người ta kết hôn rồi, hợp pháp đó anh biết không.” Quan Hề đẩy anh, “Anh đó, còn chưa nhận được giấy cho phép đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK