Mà bây giờ, cô chạy xe một hồi, vòng đi vòng lại cũng không dám quay về.
Lòng vòng suốt một tiếng đồng hồ, cô đến quán bar thường đến, kêu phục vụ pha cho cô một cốc rượu.
“Lâu lắm cô không đến đây.” Phục vụ nhận ra cô, không chỉ vì cô thường cùng một đám người đến đây vung tiền như rác, mà còn vì cô rất xinh đẹp, khiến người khác khó quên.
Quan Hề tì cằm trên tay: “Hình như vậy.”
“Sao hôm nay cô chỉ đến một mình? Bạn bè đâu?”
Quan Hề thất thần nhìn giá rượu trước mặt, bạn bè? Cô có thể gọi bạn bè, Chung Linh Phàm cũng được, Lãng Ninh Y cũng được... Chỉ cần cô mở miệng bọn họ nhất định đến cùng cô.
Nhưng kiêu ngạo như Quan Hề sao có thể để người khác thấy dáng vẻ thê thảm như bây giờ của mình.
“Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn uống một mình.” Ngón tay Quan Hề gõ trên mặt bàn, nhướng mày, “Thế nào, không được à?”
Phục vụ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức pha chế sai một bước, anh ta cười đáp: “Được, tất nhiên là được rồi, nhưng cẩn thận, đừng uống nhiều.”
Hai phút sau, Quan Hề nhận ly rượu anh ta pha xong.
Cô uống rất nhanh, hai ba hơi đã thấy đáy: “Thêm ly nữa.”
Phục vụ khẽ trợn mắt: “Rượu này nặng lắm đấy.”
Quan Hề mất kiên nhẫn: “Biết rồi, anh nhanh lên.”
“Thôi được...”
Miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ uống của cô vẫn rất nhanh.
Mới đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng rượu này tác dụng chậm, dần dần cô cũng thấy phản ứng rồi.
Quan Hề ôm đầu, hàm hồ nói: “Thêm, thêm một ly.”
Phục vụ thấy cô đã say rồi cũng không pha chế nữa: “Quan Hề, cô bảo bạn đến đón đi.”
Quan Hề lắc ngón tay, sắp nằm gục xuống bàn.
Phục vụ thấy cô định say một trận ở đây thật, sợ sẽ xảy ra chuyện, vội cầm điện thoại cô đang để trên mặt bàn lên.
“Nào, mở khóa đi.” Anh ta huơ điện thoại trước mặt cô.
Quan Hề nâng mắt nhìn điện thoại, cười tươi, tay còn giơ chữ V: “Nhớ thêm filter vào...”
Mở khóa rồi, nhận diện khuôn mặt thành công.
Anh phục vụ mở danh bạ ra, không nhịn được cười: “Cô chụp cam thường vẫn đẹp mà. Aizz, cô xem xem gọi ai đến đón giờ? Bố... người nhà đến đón được không?”
“Anh dám!” Mặt Quan Hề biến sắc, “Anh mà dám gọi điện cho người nhà tôi cẩn thận tôi đập nát cái quán này của anh...”
“Được được được, vậy cô xem gọi ai thì được, tôi gọi giúp cô.”
Vốn dĩ cô không muốn đi, trầm mặc không nói gì.
Anh phục vụ đành tự tìm phần liên hệ gần đây, đầu danh sách là ba số điện thoại, chỉ có một tên là bắt mắt nhất.
Giang Nhị cẩu.
Bình thường chỉ có bạn bè mới đặt tên nhau như thế này, nên anh phục vụ không ngần ngại gọi luôn cho người này.
Trong lúc đợi Quan Hề lại bắt đầu giục anh pha rượu, phục vụ không dám cho cô uống tiếp, chỉ có thể cười vu vơ cho qua.
“Mĩ nữ, muốn uống rượu hả em, không bằng qua đây anh tiếp em một ly.” Hơn mười phút sau, chỗ bên cạnh có một người đàn ông ngồi vào, gã này để ý Quan Hề lâu rồi, thấy cô đến đây một mình không nhịn được lân la qua.
Quan Hề nghe thấy tiếng nhìn người mới tới, là người lạ, nhìn phát ngán, cô vẫy tay: “Không cần.”
Gã kia lại nhích vào gần hơn: “Đừng mà, anh mời em uống.”
Quan Hề dịch người về sau, ghét bỏ cái mùi nước hoa quá nồng trên người gã kia: “Anh là ai?”
“Bạn mới, làm quen đi em.”
Quan Hề vốn ôm cả bụng tức, lúc này càng bực bội hơn: “Không cần làm quen, tránh xa tôi ra.”
“Tính khí lớn nhỉ.” Gã ta cười quái dị, “Một mình đến nơi như quán bar thế này, không muốn quen bạn mới hay sao.”
Còn nhấn mạnh vào hai chữ “bạn mới”, ra vẻ muốn nói là khách làng chơi.
Quan Hề quét mắt nhìn anh ta, nở ra một nụ cười còn quái dị hơn: “Vậy cũng cần để tôi nhìn trúng đã, anh là cái thá gì.”
Gã kia sững sờ, mặt nhất thời biến sắc: “Con ranh này mày có ý gì!”. Nói xong còn muốn kéo cổ tay cô, nhưng còn chưa nắm được đã bị một bàn tay khác hất ra.
Gã ta ngẩn người, nhìn sang người đàn ông không biết đến từ khi nào ở cạnh. Thần sắc anh lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn gã ta.
Gã nhíu mày, đang định mắng cút ra lại thấy Quan Hề hô lên: “Nhị cẩu! Nhị cẩu đến đúng lúc quá! Nhanh! Cắn gã kia mau!”
“......”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, Quan Hề kéo tay áo Giang Tùy Châu, duỗi tay chỉ vào gã đàn ông đến bắt chuyện.
Anh chàng phục vụ hắng giọng, khách khí nói: “Anh là Nhị... không phải, anh Giang phải không. Ừm, vừa rồi tôi là người gọi điện cho anh.”
Giang Tùy Châu đỡ Quan Hề từ ghế đứng dậy, gật đầu với anh phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Giang Tùy Châu kéo Quan Hề đi mất.
<!-- pc_1 -->
Gã bắt chuyện thấy người bị dẫn đi mất liền sững sờ: “Này, thằng....”
“Cút.”
“......”
Gã bắt chuyện ôm một bụng tức, người đó còn không thèm nhìn gã lấy một cái, ra vẻ biết rõ gã không dám lên cướp người của anh ta! Men rượu xông lên não, gã bất chấp xông tới trước.
“Ai da anh gì ơi!” Anh phục vụ thấy vậy vội kéo áo gã lại.
Gã bắt chuyện tức xì khói: “Làm gì đấy!”
Anh phụ vụ nói: “Đừng kích động đừng kích động, đó là Quan Hề đấy, anh đừng nóng.”
Gã bắt chuyện: “Cái gì Hề?”
Anh phục vụ: “Tôi có lòng tốt mới nhắc anh, cô gái vừa rồi anh đừng chọc vào, bạn của cô ấy cũng vậy, đều không phải người bình thường đâu. Ừm, nếu chẳng may anh chọc ra chuyện, quán bar của chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu...”
***
Quan Hề vẫn còn đứng vững được, bị Giang Tùy Châu nửa ôm nửa kéo lôi ra khỏi quán bar.
Nhưng vẫn chưa tới xe anh, cô đã không thoải mái khuỵu xuống, ngồi bên bồn hoa: “Em không muốn về nhà, anh đưa em đi đâu.”
May thay hôm nay Giang Tùy Châu gặp đối tác ở nhà hàng gần đây, vừa nhận được điện thoại của phục vụ kia anh liền bất ngờ. Quan Hề vốn ăn uống xa hoa, đến quán bar cũng không phải chuyện lạ, nhưng lạ ở chỗ, hôm nay cô lại đến một mình.
“Chỉ có mình em thôi à?” Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô hỏi.
Quan Hề ôm đầu, “Chỉ có mình em... một mình không thể uống rượu hả? Một người không thể đến quán bar à? Em vẫn chưa uống đủ, em muốn quay lại...”
“Em say rồi, đi một mình không an toàn.”
“Hơ, thế anh cùng em uống nhé?”
Giang Tùy Châu: “Không được, anh còn có việc.”
“Vậy anh đi đi.” Quan Hề cúi thấp đầu, cô bị men say làm cho chếnh choáng, ấm ức nói: “Em mới không cần ai lo...”
Giang Tùy Châu không đi, anh chỉ nói: “Anh gọi điện bảo người đến đón em, gọi Lãng Ninh Y được không? Hay gọi thẳng cho bố em?”
“Đừng!” Quan Hề bất chợt ngẩng đầu, nắm chặt góc áo anh: “Anh đừng gọi điện!”
Giang Tùy Châu không có kiên nhẫn nói chuyện với con ma men này nên chỉ muốn giao cô cho ông Quan Hưng Hào là an toàn nhất, anh có thể tiếp tục công chuyện của mình. Nhưng khi anh cúi xuống nhìn lại thấy hai tròng mắt ngập nước của Quan Hề, dường như chỉ thêm chút nữa là từng giọt nước mắt sẽ thi nhau chảy xuống.
Giang Tùy Châu ngẩn người, ngón tay đang ấn số điện thoại cũng dừng lại.
“Sao em khóc vậy? Không khỏe à?” Giang Tùy Châu ngồi xổm trước mặt cô, nhíu mày xem xét.
Quan Hề lắc đầu: “Không có.”
“Không muốn về nhà?”
“... Ừ.”
“Thế em muốn sao?”
“Em muốn quay lại quán bar uống tiếp.”
Giang Tùy Châu lạnh lùng từ chối: “Không thể nào.”
Quan Hề kéo góc áo anh không buông, tức giận nói: “Cái gì cũng không thể nào, thế anh đưa em về nhà anh đi, về nhà anh thì được đúng không.”
Giang Tùy Châu nhìn hai vành mắt rướm lệ của cô, tim không tự chủ mềm mại hơn. Anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy có chút không quen thuộc.
“Còn mấy đối tác đang đợi anh nữa.” Anh nói.
“Đối tác của anh quan trọng hay bạn gái anh quan trọng!” Quan Hề khịt mũi, nhìn chằm chằm anh, “Không thì về sau anh không cần mua đồ cho em nữa, cho anh dư chút tiền không được à. Nửa đêm rồi mà suốt ngày công việc công việc.”
Rút lại lời vừa nãy, Quan Hề vẫn là Quan Hề, tùy hứng phóng khoáng đi riêng đường của mình, không bị ưu phiền quấn thân.
Giang Tùy Châu buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, đừng ồn ào nữa.”
Anh quay lưng lại: “Lên đi.”
Quan Hề nhìn tấm lưng của anh, không hề khách khí trực tiếp bò lên.
Giang Tùy Châu đứng lên, cõng cô đến xe.
“Cãi nhau với bố em à?” Trên đường anh hỏi cô.
“Không.”
“Với bạn?”
“Không.”
“Vậy em cãi nhau với ai.”
Nước mắt Quan Hề bị anh chọc tức chực trào ra: “Em nhất thiết phải cãi nhau với người ta à?!”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc: “Không thì sao?”
Quan Hề gác đầu trên vai anh, ỷ vào việc anh không nhìn thấy, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Em không có gì để nói với anh cả.” Giọng điệu rõ ràng say mèm còn mạnh miệng.
Giang Tùy Châu dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Người sau lưng khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lưng anh sắp bị khóc ướt hết rồi, “Quan Hề, em bình tĩnh lại nào.”
“Hu hu hu... oa oa oa....” Tiếng khóc be bé đột nhiên trở thành gào khóc thảm thương.
Giang Tùy Châu hít sâu một hơi, nhanh bước cõng cô vào trong xe.
“Anh không hỏi em vì sao khóc à hu hu hu.”
“Em muốn nói thì cứ nói.”
Quan Hề túm chặt cánh tay anh: “Vậy anh không thể hỏi sao!”
Giang Tùy Châu: “... Được rồi, vì sao em khóc.”
Người sau lưng không phát ra tiếng nào.
Đến tận khi bước đến xe, Giang Tùy Châu cho rằng cô say rồi làm loạn nên chẳng thể nói ra nguyên nhân gì, anh duỗi tay mở cửa xe lại nghe thấy giọng cô thủ thỉ bên tai, là kiểu giọng ấm ức đáng thương: “Giang Tùy Châu, em sợ...”
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, Quan Hề bị dáng vẻ của bản thân dọa sợ.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt trang điểm lem nhem, tóc tai tán loạn, cả người sặc mùi rượu, mất nửa ngày trời mới hồi thần lại được.
Thế là hôm qua khi Giang Tùy Châu đưa cô về cô có bộ dạng này đây hả?
Ồ, không chỉ có vậy, cô còn vừa khóc vừa làm loạn như con ngốc.
Mặt cô cứng đờ, ôi thôi, hình tượng mĩ thiếu nữ yêu kiều diễm lệ cô cất công xây dựng bao lâu nay cứ thế sụp đổ rồi.
Không biết tối qua Giang nhị cẩu có mở lịch hoàng đạo xem ngày tốt để chia tay không?!
Không được không được, mấy ngày trước cô còn tặng anh hẳn hai mươi tám hộp quà, anh anh nhất định không nhẫn tâm như vậy đâu.
Quan Hề vội tắm rửa, trang điểm kiểu “mặt mộc” rồi mới bước ra ngoài.
Lúc này Giang Tùy Châu vẫn đang ngồi trước bàn ăn sáng.
“Chào.” Quan Hề ngồi xuống trước mặt anh, làm bộ không có gì xảy ra, cầm thìa lên bắt đầu ăn sáng.
Giang Tùy Châu: “Tỉnh rượu rồi à.”
Quan Hề sững người: “Tất nhiên.”
“Tối qua em…”
“Tối qua em chẳng làm gì hết, chỉ uống hơi quá chén, anh cũng biết người ta say rồi thì IQ sa sút, bình thường em không phải như vậy đâu!”
Giang Tùy Châu khẽ cười: “Ừ, lần đầu anh nghe thấy em khóc to như vậy.”
“…”
“Vậy tối qua lúc cuối em muốn nói gì.”
Quan Hề nhìn anh: “Em nói gì à?”
Giang Tùy Châu nhìn cô, cô nói mình sợ, sợ gì thì không nói nữa.
Giang Tùy Châu nhớ lại vẻ mặt của cô lúc đó, trong mắt anh, đây không phải dáng vẻ mà Quan Hề nên có.
“Say rượu xong nói năng linh tinh, anh quên rồi à.” Bản thân Quan Hề cũng không nhớ nổi, nhưng cô nghĩ lại, cảm thấy chắc chắn mình lại nói ra mấy câu mất hết mặt mũi rồi.
Giang Tùy Châu ừ một tiếng lại nói: “Tối qua bố em gọi điện thoại, anh nghe máy.”
Quan Hề: “Ông ấy nói…”
“Không nói gì, chỉ hỏi em ở đâu. Anh bảo ông ấy em đang ở chỗ anh, ông ấy cũng yên tâm rồi.”
“À.”
Hai người tiếp tục ăn sáng.
Quan Hề vẫn canh cánh chuyện tối qua, vừa ăn ánh mắt vừa dán lên người Giang Tùy Châu, trong đầu tự nhủ có phải tối qua dáng vẻ của mình khiến anh được trận cười đã đời hay không.
Quan Hề có đôi mắt hồ ly, chớp cái là hiện lên phong tình vạn chủng, không tự chủ mà câu dẫn người.
Giang Tùy Châu bị cô nhìn chằm chằm như vậy cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh buông dao nĩa xuống, nói: “Sáng nay công ty còn có việc, anh không có thời gian đâu, em thu ánh mắt lại đi.”
Quan Hề “Hả?” một tiếng, không hiểu. Mất mấy giây mới nhận ra anh bạn trước mặt này đang ve vãn cô.
Cô cười một tiếng, hùa theo anh: “Thế à ~ Mười phút không đủ sao Giang tổng?”
Giang Tùy Châu cầm giấy lau tay, nói: “Mười phút mà đủ à.”
Quan Hề cũng thấy có lý: “Phải nha, Giang tổng ngài đây sao chỉ có mười phút được nhỉ, Giang tổng uy phong lẫm liệt danh chấn tứ phương một đêm cưỡi tám em…”
“Có bệnh phải uống thuốc.” Giang Tùy Châu ngắt lời cô, liếc mắt nhìn cô rồi đứng dậy.
“Ha ha ha…”
Quan Hề thấy anh vội bỏ đi chỉ để lại bóng lưng liền điên cuồng cười.
Giang Tùy Châu cũng lười chấp nhặt với cô, cầm đồ lên chuẩn bị đi.
Quan Hề cười một lúc, đợi bình tĩnh lại rồi mới nhìn ra phòng khách.
Giang Tùy Châu đã đi rồi.
Cô nhéo miếng bánh mì trên bàn ăn, trong lòng vừa buồn bực lại vừa thấy may mắn.
Buồn bực là, tối qua cô lại mượn rượu giải sầu, bắt đầu trốn tránh.
May mắn là, vẫn có nhà Giang Tùy Châu cho cô trốn.