Bạch Liên bước lảo đảo trở về cung Nguyệt Lượng, Bích Diệp nhìn thấy chủ tử, không biết tại sao người lại bị thương nặng như vậy, kinh hoảng không thôi, vội vàng run run hỏi: “Tiên tử, Người làm sao vậy?”
Bạch Liên không đáp, để Bích Diệp đỡ về phòng, điều tức dưỡng thương, sau khi cầm máu xong lại ăn đan dược dưỡng thương.
Nàng vốn nghĩ nàng là tiên thể, bị đao kiếm đâm vào sẽ không có gì đáng ngại nhưng không thể ngờ được thương thế lại nghiêm trọng thế này, đau đớn đến mức muốn chết ngất.
Bích Diệp nhìn thấy Bạch Liên như thế thì hoang mang lo sợ, chạy nhanh đến bẩm báo với Vương Mẫu. Vương Mẫu đến nhìn, vạn phần đau lòng, thỉnh chúng tiên đến chẩn bệnh nhưng lại không có cách nào chữa được.
Vương mẫu đang đau lòng thì có một vị tiên y góp lời nói: “Tiên tử bị thương không rõ nguyên nhân, xem tình hình này, thanh kiếm khiến tiên tử bị thương chắc chắn là có lai lịch lớn mạnh, chỉ sợ trên mặt kiếm có chất độc hoặc là bị ếm phù chú gì đó, y pháp tầm thường không cứu trị được, đề nghị thỉnh cao minh khác.”
“Vậy ngươi nói thử xem, người nào có thể cứu Bạch Liên?”
Vương mẫu luôn luôn xem Bạch Liên giống như con gái, bây giờ Bạch Liên bị thương nặng không rõ nguyên nhân, người cảm thấy toàn thân đầy đau đớn.
“Trong tiên giới, chỉ có chưởng môn Trường Lưu Bạch Tử Họa là có tu vi cao nhất, y thuộc cao thâm, sợ là chỉ có thể làm phiền tôn thượng đi đến đây một chuyến.”
“Vậy nhanh đi thỉnh đi, hãy nói đó là khẩu dụ của ta!”
Bạch Tử Họa đến cung Nguyệt Lượng xem vết thương của Bạch Liên, vừa nhìn thấy liền cau mày lại.
Đây không phải là vết thương bị thanh kiếm đó gây ra sao, Thiên Tầm đứa bé này, đối với mẫu thân của nàng cũng có thể ra tay đầy sát khí như vậy sao?
Lúc Bạch Tử Họa rời khỏi núi Đại Linh, hắn đã cắn nát ngón tay mình, lấy máu tươi hạ tiên chú lên kiếm của Thiên Tầm.
Kiếm tiên bị hạ huyết chú này, uy lực ngang bằng với người hạ huyết chú.
Công lực tu vi của Bạch Tử Họa lại cao như thế, lại thêm có năng lực yêu thần trong người, bị kiếm có huyết chú của hắn đâm xuyên qua ngực, nếu Bạch Liên không có chút tu vi thì chỉ e đã sớm thân thể tan nát như khói bụi.
Bạch Tử Họa cũng không nhiều lời, lấy bội kiếm bên người ra cắt vào lòng tay trái của mình, máu đỏ tươi bên trong bàn tay nắm thành quyền uốn lượn rơi xuống, đi vào miệng của Bạch Liên đang bất tỉnh.
Máu tươi dễ chịu đi vào đôi môi khô nứt giống như cam lâm nhập ruộng cạn.
Huyết chú chỉ có huyết khả giải.
Mặc kệ là tiên hay ma, nếu không có người giải thì chỉ có chết.
Bạch Liên sau khi nuốt máu của Bạch Tử Họa vào thì sắc mặt chuyển tốt lên, Bạch Tử Họa lại độ cho nàng rất nhiều chân khí. Việc này chẳng những cứu được tánh mạng mà chờ vài ngày cho lành vết thương thì chỉ sợ so với trước kia còn khỏe mạnh hơn.
Vương mẫu vạn phần cảm tạ, Bạch Tử Họa lại thản nhiên nói: “Ta với tiên tử đều là người của tiên môn, đồng đạo tương trợ nhau không cần phải nói lời cảm tạ.”
Bạch Tử Họa trở về Trường Lưu, tới dược các lấy rất nhiều tiên dược bổ huyết dưỡng thương, tất cả đều sai tiểu đệ tử đưa đi.
Sau khi Bạch Tử Họa rời đi không bao lâu thì Bạch Liên tỉnh lại. Nghe Vương Mẫu và Bích Diệp kể lại, Bạch Tử Họa vì cứu nàng mà không tiếc tự làm thương chính mình, trong lòng nàng đầy cảm động và tình ý. Sau đó lại nhận được rất nhiều thuốc bổ Bạch Tử Họa cho người đem tới, trong lòng lại càng tình ý sâu đậm, không thể quên được.
Nàng không nghĩ tới bản thân mình bị thương mà chỉ thấy lo lắng cho Bạch Tử Họa. Bạch Liên nghĩ chắc hắn cũng có suy nghĩ về nàng như vậy.
Suy nghĩ như vậy, lòng Bạch Liên như có gió xuân thổi qua, tạo nên tầng tầng gợi sóng. Lại nghĩ đến Thiên Tầm, trong lòng lại lạnh như băng.
Nếu không có Quỷ Tiêu, lại còn có Thiên Tầm không chết đã hủy hoại đời nàng như thế, thì bây giờ khi không dễ dàng gặp được người trong lòng, đã không khiến nàng phải cảm thấy khó khăn như thế này.
Bản thân nàng vốn là băng thanh ngọc khiết, vì cớ gì mà bây giờ lại thành tàn hoa bại liễu.
Thật ra, chỉ cần trên đời này không có Thiên Tầm thì trước kia nàng đã không cần phải che giấu nỗi đau xót ở chỗ sâu nhất mà bây giờ cũng có thể vẫn như trước kia là một tiên tử tốt đẹp trên Cửu trọng thiên.
Nếu trừ bỏ được những chướng ngại không nên có này thì Bạch Liên nàng cũng có thể hạnh phúc được.
Đến lúc đó chỉ cần cơ duyên thích hợp, nàng có thể đem tâm ý của nàng với Bạch Tử Họa nói cho Vương mẫu, Vương mẫu chắc chẳn sẽ rất vui mừng.
Bạch Liên và Bạch Tử Họa, chắc chắn sẽ là một đôi xứng đôi nhất ở tiên giới này.
Thiên Tầm, chỉ có thể chết.
Trong Tuyệt Tình điện, Bạch Tử Họa bị tình thế trước mắt khiến cho hết đường xoay xở, hắn không rõ tiểu đồ nhi được một tay hắn nuôi lớn, rõ ràng là một đứa nhỏ cực kì đơn thuần và thiện lương, tại sao bây giờ lại có thể giết hại mẫu thân như thế.
Hắn chỉ tự trách bản thân không thể luôn giữ nàng bên cạnh mình, để nàng đi rồi mới nhận ra. Mà lúc này tâm nàng đã lạnh như đá, chỉ muốn ở lại địa phủ, không hề muốn gặp lại hắn.
Còn có đứa bé trong bụng nàng, hắn đã xem qua mạch của nàng, đứa nhỏ đó không thể sinh ra.
Cái thai nhi đó, sẽ phải lấy máu nuôi nấng, nếu thật sự muốn sinh nó ra, chắc chắn sẽ thành tai họa to lớn của cả thiên hạ.
Hắn không thể nghĩ tới, đó lại là con của hắn, nếu thật sự như thế, hắn lại càng khiến nó không thể sinh ra.
Trường Lưu thượng tiên lấy việc bảo vệ thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Tuy rằng không thể biết trước được thế sự trăm năm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể làm ra chuyện gì có hại đến chúng sinh.
Nếu như đó thật sự là con hắn, hắn chính là người đầu tiên muốn biết được kết quả của nó.
Lúc này Đông Phương lại đến, lại khiến cho tình hình trước mắt thêm phần khó khăn. Hắn đưa cho Bạch Tử Họa nan đề khó giải nhất thiên hạ, mà đề này phải giải thế nào, Bạch Tử Họa phải quyết đoán ra sao?
Danh Sách Chương: