~*~
Buổi tối, Hoa Thiên Cốt ở trong phòng một mình, nhớ tới chuyện ban ngày, vẫn không thể bình tĩnh lại. Hôm nay nếu không phải ngăn cản đúng lúc, có lẽ Bạch Tử Họa thật sự quỳ trước mặt mình rồi, thế thì về sau nàng biết làm thế nào đây?!
Sư phụ, người cũng biết người quan trọng đến thế nào ở trong lòng Tiểu Cốt mà, người làm nhục chính mình như vậy, chẳng phải đã làm Tiểu Cốt khó xử sao?!
Không phải không yêu, không phải không chịu tha thứ, thật sự là sợ bị đau nên thà rời xa.
Mà Bạch Tử Họa lần này không đi, ngày ngày đều canh giữ ở ngoài La Sát Hải, ngồi ngay ngắn như một đóa sen trắng.
Hắn đã hạ quyết tâm, lúc này, hắn không bao giờ để Tiểu Cốt rời khỏi hắn nữa.
Trong điện Quỷ Vương, mọi người vây quanh Hoa Thiên Cốt đang ngồi ở ghế xương. Mà nàng đang suy nghĩ miêm man, hết đường xoay xở.
Bạch Tử Họa canh giữ ở ngoài La Sát Hải suốt ba mươi ngày. Hắn vẫn ngồi trên mặt biển, từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, có vẻ như không được gặp Hoa Thiên Cốt thì tuyệt đối không đi nửa bước.
Mọi người vẫn nói chuyện phiếm, Sát Thiên Mạch nói đến một nơi rất thú vị, hỏi Hoa Thiên Cốt có còn nhớ hay không, hỏi hai ba lần, nàng mới nghe được, ngẩng đầu lại mờ mịt, “Hả?”
Mọi người biết trong lòng nàng vẫn không quên được Bạch Tử Họa.
Hai người, một người thì canh giữ ở bên ngoài không chịu rời đi, một người thì trốn ở nhà không chịu đi ra.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hai người này, kỳ thật ai có thể quên ai trước đây?
Chỉ là khúc mắc nan giải thôi.
Ánh mắt Ám Chấp tối sầm lại, chậm rãi mở miệng nói: “Thuộc hạ biết trong lòng công chúa vẫn không quên được tên Bạch Tử Họa ấy, như vậy thuộc hạ xin hỏi công chúa, rốt cuộc hắn có cái gì mà đã lâu như vậy rồi vẫn khó có thể quên?”
“Ta không biết. Ta chỉ nhớ rõ hồi còn nhỏ, khi mới gặp hắn ở Dao Trì, ta chỉ cảm thấy hoa đào đầy trời đều mất hết vẻ đẹp ngay tức thì, một tiên nhân phong tư trác tuyệt lại bỗng nhiên biến mất, trong mắt của ta chỉ có một mình hắn.
Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa thấy qua người đẹp như vậy bao giờ, ánh mắt không tài nào rời khỏi hắn, luôn sợ mình sẽ trầm luân vì hắn.
Sau này, hắn biết rõ ta là kiếp sinh tử của hắn, lại vẫn kiên trì nhận ta làm đồ nhi duy nhất, cho ta Cung Linh, lại cho ta tuyệt vọng.
Khi ở Tuyệt Tình điện, ta cùng với hắn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thầy trò. Hắn dốc lòng dạy ta các loại pháp thuật, ta vĩnh viễn đều là đồ nhi ngoan hiếu thuận của hắn.
Sau này, hắn lại mang ta xuống nhân gian, vì ta mà trúng độc bị thương, đều làm cho ta khắc cốt minh tâm.
Kiếp thứ hai, ta nương thân thể Thiên Tầm chạy ra khỏi La Sát Hải. Ta vốn bị hắc ám khôn cùng ấy và sợ hãi đè ép tới mức thở không nổi, cảm thấy mình cũng sắp chết. Nhưng trên mặt biển tối tăm ấy, ta lại gặp được hắn.
Dưới ánh trăng, áo trắng của hắn không hề nhiễm bất cứ hạt bụi nào, mái tóc đen dài như suối. Hắn trông thật an bình, lòng ta dần bình tĩnh lại. Trực giác của ta nói cho ta biết hắn sẽ bảo vệ ta, mang ta vĩnh viễn rời khỏi nơi đáng sợ này.
Sau khi tới Vân Sơn, hắn thấy ta yếu ớt, nên không bắt ta học võ, chỉ chiều ta thôi, còn hắn ở cạnh chỉ điểm.
Nếu nói khi ở Tuyệt Tình điện ta đứng từ xa nhìn hắn, không bao giờ chạm đến hắn được. Thì khi ở Vân Sơn, ta cùng với hắn lúc nào cũng ở bên nhau. Hắn coi ta như bảo bối, luôn cưng chiều sủng ái, gần như không có yêu cầu gì.
Kiếp ấy, ta yêu hắn, càng sâu thêm.
Cho dù là mười bảy cái đinh tiêu hồn, một trăm linh một nhát kiếm đoạn niệm, nước Tuyệt Tình Trì hủy dung, tìm sự sống trong cái chết ở nơi hoang dã, mười sáu năm dưới đáy biển Trường Lưu, ta đều không thực sự oán hắn.
Nhưng mà sau đó, Đường Bảo lại chết, hắn lại thà xé thịt mình ra cũng không chịu thừa nhận yêu ta, kiếp ấy, ta chết lòng, thà hồn phi phách tán cũng không bao giờ gặp hắn nữa.
Nhưng mà kiếp thứ hai, ta lại yêu hắn. Nhưng hắn luôn hiểu lầm ta, cho rằng ta làm rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo, vậy cũng đành thôi. Nhưng hắn lại giết cả con ta và hắn, thế thì ta làm sao tha thứ cho hắn được đây?
Hắn là Trường Lưu thượng tiên bảo vệ thiên hạ, cho dù là con mình, nếu hắn nhận định là yêu nghiệt, ta biết hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Nhưng đối với ta mà nói, nỗi đau bị cha mẹ ruột ruồng bỏ, ta rất hiểu!
Không ai có thể tước đoạt quyền lợi sinh tồn của một đứa trẻ vô tội, mặc dù là cha mẹ ruột cũng không thể!
Nếu như thiên hạ không thể chứa hắn, thì chẳng phải cha mẹ hắn càng phải bảo vệ hắn sao? Sao có thể vứt bỏ hắn, đứng về phía người trong thiên hạ, muốn giết con mình?
Ta cuối cùng vẫn không vượt qua được chướng ngại trong lòng, thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, muốn yêu, sợ đau xót, muốn quên, cuối cùng lại không quên được.”
Ám Chấp nghe xong, hơi trầm mặc, lại nói: “Thuộc hạ nghe công chúa nói vậy, có lẽ có thể quy kết thành ba điểm, một là nhất kiến chung tình, một là ân tình khó quên, một là nỗi đau mất con.
Ba điểm này chính là mấu chốt tại sao công chúa mãi không thể quên hắn.
Nhưng theo thuộc hạ thấy, nhất kiến chung tình bất quá là sự hấp dẫn bề ngoài, ân tình, con nối dòng, đó đều là những thứ vĩnh viễn không ngừng xảy ra ở nhân gian.
Thuộc hạ có một đề nghị, chi bằng công chúa hạ thần dụ, phế đi tiên thân của Bạch Tử Họa, làm hắn xuống thế gian lại, trải qua tang thương cực khổ. Nhìn hắn dần suy bại, dung nhan không còn nữa, trải qua sử khổ sở của người phàm, khiến hắn hiểu được ý nghĩa thực sự của chữ tình.
Đây là khảo nghiệm của công chúa cho hắn, cũng là cho hắn một cơ hội. Nếu như hắn trải qua tang thương nhiều lần mà vẫn một lòng yêu công chúa thì đến lúc đó, công chúa nghĩ xem nên tha thứ hắn hay không cũng không muộn.”
Đông Phương Vực Khanh cùng Sát Thiên Mạch nghe xong, đều thầm nghĩ, chiêu này của Ám Chấp cũng thật ác.
Nghĩ tới Bạch Tử Họa hồi nhỏ đã bái chưởng môn Trường Lưu Nam Cực Tiên ông làm sư phụ, luôn dốc lòng tu đạo, hầu như chưa bao giờ biết mùi cuộc sống bình thường.
Cả đời hắn cao ngạo, không để ý tới phàm tục, giờ nếu phế tiên thân của hắn, bắt hắn trải qua cuộc sống phàm trần, chắc sẽ làm tiêu tan đi nhuệ khí ít nhiều.
Đối với người như vậy, còn không bằng trực tiếp đâm hắn mấy kiếm còn thống khoái hơn.
Nhưng Hoa Thiên Cốt nghe xong, suy nghĩ tinh tế cân nhắc, bảo sư phụ bước vào thế gian sao? Lấy tu vi của hắn, cho dù mất tiên thân, tới nhân thế cũng không phải chịu khổ nhiều. Có lẽ đúng như lời Ám Chấp nói, sư phụ thấy cuộc sống của người phàm, thể nghiệm vui buồn của bọn họ, có lẽ sẽ hơi thay đổi?
Sư phụ luôn lạnh bạc, thiếu sự ấm áp.
Có lẽ, khúc mắc của mình cũng có thể giải?
Nàng chỉ là nhẹ giọng nói: “Đây cũng là một chủ ý không tồi.”
Đông Phương Vực Khanh, Sát Thiên Mạch, Quỷ Si, kỳ thật đều đố kỵ trong lòng, dựa vào cái gì mà chỉ một mình Bạch Tử Họa cũng có thể làm Hoa Thiên Cốt nhớ mãi không quên! Bọn họ nhiều người vây quanh nàng như vậy, nhưng nàng làm như không thấy! Đúng là nên cho hắn nếm đau khổ, bọn họ mới đỡ bất bình!
Ôi chao, Bạch Tử Họa đáng thương, vẫn còn chưa biết mọi người đã muốn thương lượng một âm mưu rất to chờ hắn đâu, cùng đi xem náo nhiệt đi!
Danh Sách Chương: