~*~
Hoa Thiên Cốt đứng trước Bạch Tử Họa, chỉ một mình nàng. Rốt cục Bạch Tử Họa cũng giương đôi mắt lên nhìn nàng.
Tiểu Cốt, nàng cuối cùng cũng chịu gặp hắn sao?
Hoa Thiên Cốt không làm gì cả, chỉ chậm rãi mở miệng, nói ra một đạo thần dụ: “Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần, nguyền rủa ngươi, từ hôm nay trở về sau, khôi phục lại làm một người phàm, phải xuống thế gian sống một kiếp cho đến khi tám mươi tuổi.
Đến khi chết, nếu lòng của ngươi vẫn không thay đổi thì đó chính là ngày ta và ngươi gặp lại. Trước đó, chúng ta sẽ không gặp nhau.”
Nói xong, Hoa Thiên Cốt liền rời đi, mà thần dụ nàng vừa hạ xuống lại có hiệu lực ngay lập tức.
Bạch Tử Họa nhận thấy tiên lực trong cơ thể từ từ tiêu tán hết, ngũ giác vốn sâu sắc có bỗng trở nên mờ đi, đạo cốt tiên phong cũng không còn linh hoạt như lông chim nữa.
Hắn đã khôi phục lại thành người phàm, chỉ có tu vi võ công là vẫn còn.
Có phải là Tiểu Cốt cho hắn cơ gội? Đây có phải là sự trừng phạt của nàng? Khiến hắn phải sống như một người phàm ở nhân gian cho đến tám mươi tuổi, muốn hắn phải trải qua tang thương để xem lòng hắn đối với nàng có phải là chân thật hay không sao?
Nếu như đây là điều nàng muốn, sau đó có thể tha thứ cho ta. Được, ta sẽ làm đúng với mong muốn của nàng.
Bạch Tử Họa xuống trần gian chuyến này, không có mục đích, chỉ là cố gắng nếm mùi.
Hắn đứng dậy nhìn theo ánh mặt trời đỏ bừng diễm lệ nhẹ nhàng lướt qua, trời cao biển rộng, hắn vẫn mặc áo bào trắng vạn năm không đổi, mặc dù đã mất hết tiên thân nhưng lòng tiên vẫn như trước.
Hoa Thiên Cốt chỉ nói muốn hắn xuống trần để nếm trải, chịu đựng tang thương của nhân gian. Bạch Tử Họa liền đi về phía đông người.
Một đường đi thẳng đến thành trấn, người ngựa đầy náo nhiệt.
Bạch Tử Họa có dung mạo xuất chúng, lại mang khí chất đạm mạc siêu phàm, chưa có một người phàm nào giống như vậy. Hắn cũng không biết rất nhiều nam nữ già trẻ trên đường đi đều nhìn theo hắn, tất cả những ánh mắt đó đều không rời khỏi người hắn một tấc nào.
Đây là tiên nhân phải không, sao lại đẹp như thế?
Bạch Tử Họa đột nhiên phát giác ra có một đội ngũ chậm rãi đi phía sau mình không biết từ khi nào. Tuy cảm thấy không tốt nhưng bây giờ hắn lại không có pháp thuật, không thể thi triển thủ thuật che mắt, nên cũng chỉ đành để bọn họ đi theo, bọn họ theo một lúc rồi cũng sẽ giải tán mà thôi.
Đến giữa trưa, hắn đột nhiên có một cảm giác đã quên từ lâu, cảm thấy đói khát. Trong lòng hắn bỗng cảm thấy xấu hổ, vốn là người tu hành ngàn năm, từ lâu không hề ăn uống, bây giờ là người phàm, cơm nước lại trở thành thứ cần thiết, chỉ cần không ăn thì sẽ đói.
Tiệm ăn bên đường lại có mùi thơm bay ra làm bụng hắn kêu lên. Bạch Tử Họa bất đắc dĩ bước vào một quán ăn tương đối mộc mạc, tiểu nhị rất vui vẻ, nhiệt tình tiếp đón hắn.
Hắn gọi một ly trà xanh và một bát mì. Sau khi ăn xong, Bạch Tử Họa mới nhớ đến ở nhân gian muốn mua cái gì thì đều phải trả tiền, người hắn bây giờ lại không có một xu dính túi, rối rắm một hồi, hắn đành phải lấy cây trâm ngọc trên đầu xuống đưa cho tiểu nhị làm tiền cơm, tiểu nhị cầm lấy đưa cho chủ quán.
Chủ quán nhìn thấy trâm ngọc trắng noãn nhẵn nhụi, mặc dù kiểu dáng ngắn gọn nhưng lại rất khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, lập tức chạy nhanh tới trả lại cho Bạch Tử Họa, nói: “Chỉ là một bát mì và một ly trà mà thôi, không cần phải tra ngọc trâm quý như vậy. Lão phu nhìn đạo trưởng cũng không giống như người ở hồng trần, chắc là đạo trưởng xuống núi có việc. Trâm ngọc này xin trả lại cho đạo trưởng, bữa cơm này xem như ta mời.”
Bạch Tử Họa nhìn người chủ quán này, ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, lại là một người tâm tính thiện lương nên cũng không từ chối, nhận lại ngọc trâm, cười nhẹ cảm ơn hắn.
Không ngờ rằng, bàn bên cạnh đột nhiên có một giọng nói rõ ràng vang lên: “Chủ quán, tiền cơm của vị đạo trưởng này, ta trả giúp hắn.”
Bạch Tử Họa nhìn theo giọng nói đó, là một người khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ăn mặc quý khí, khuôn mặt phấn chấn, kiểu này chắc là một công tử nhà giàu kiêu ngạo.
Trong tay hắn cầm một chiếc quạt ngọc, mặt trên có in hình lá vàng, có vẽ hình săn bắn, Bạch Tử Họa nghĩ đây hẳn là một công tử vương hầu quý tộc ở nhân gian.
Bạch Tử Họa cũng không nói nhiều, nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài, vị công tử kia cũng đi ra theo, bước đến gần thong thả nói: “Đạo trưởng muốn đi đâu vậy? Không bằng để xe ngựa của tiểu vương đưa ngài đi một đoạn.”
Bạch Tử Họa không muốn để ý tới, đang tìm cách từ chối khéo léo thì bỗng nghĩ tới mục đích của việc này, là muốn khiến hắn có tất cả vui buồn của người phàm hoặc là vị công tử này biết được một cái gì đó.
Hắn đâu biết rằng bề ngoài của hắn cực kỳ hiếm thấy, thế gian này có bao nhiêu người như thiêu thân lao đầu vào lửa, có phải cùng cực đến thế nào thì cũng phải có được những điều tốt đẹp. Hắn bây giờ đã sớm trở thành đối tượng khiến người khác phải thèm nhỏ dãi, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết.
Danh Sách Chương: