"Chuyện đó… chuyện đó quá mức rồi."
Ái Tư vội vàng xua tay, tặng một căn biệt thự, chuyện này thật sự quá phô trương!
"Ngôi sao lớn của chúng ta đã nói là sẽ đích thân đến trao tặng mà! Anh ấy có rất nhiều tiền! Đừng lo!"
Vân Thanh mỉm cười nhìn Vân Kỳ.
Lời của đàn ông thì không thể rút lại.
Vân Kỳ đã nói ra rồi, giờ cũng không còn đường để rút lại nữa.
Em gái cưng của anh đã lên tiếng muốn tặng biệt thự thì anh chỉ có thể chấp nhận thôi.
"Đúng, đúng, đúng. Chỉ là một căn biệt thự thôi mà. Có gì to tát đâu. Vân Thanh nhà chúng tôi đã nói muốn tặng biệt thự cho cô rồi, tôi mà không tặng thì còn ra thể thống gì? Đừng lo, tôi lo được."
Vân Kỳ lần này đành phải làm người hào phóng, dù trong lòng có chút xót xa.
Ái Tư hiểu rõ sức mạnh của Vân gia nên cũng không thể từ chối thêm nữa. Cô chỉ có thể nói lời cảm ơn: "Vậy, cảm ơn mọi người."
Vân Kỳ xoa đầu Ái Tư rồi quay sang nhìn Vân Thanh, mỉm cười và nhéo nhẹ má cô. "Tiểu thư, bây giờ hài lòng rồi chứ?"
"Hài lòng, hài lòng. Về nhà thôi!"
Vân Thanh nắm tay Vân Kỳ vui vẻ rồi vẫy tay chào Ái Tư.
Hoắc Xuyên đứng từ xa chứng kiến tất cả, tim hắn như bị d.a.o đ.â.m từng nhát.
Trong ba năm qua, Vân Thanh chưa bao giờ trực tiếp yêu cầu hắn tặng quà.
Mỗi lần chỉ là vài khoản tiền tiêu vặt hắn gửi cho cô.
Cô bây giờ khác hẳn với cô trước kia, thì ra cô cũng có một mặt bướng bỉnh và dễ thương như thế.
Sự bướng bỉnh ấy chưa từng một lần được thể hiện trước mặt anh.
Hoắc Xuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt hắn tối sầm lại.
Vân Thanh và Vân Kỳ quay lại, vô tình chạm mặt Hoắc Xuyên cùng Lâm Vũ.
Ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt Vân Thanh biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Thật hiếm có, Lâm Vũ hôm nay không châm chọc Vân Thanh. Thay vào đó, hắn ta nhìn Vân Kỳ bên cạnh cô và chào hỏi, "Trùng hợp thật đấy, ngôi sao Vân."
Vân Kỳ cũng giống như Vân Thanh, không thèm liếc nhìn Hoắc Xuyên lấy một cái.
Ai bảo Hoắc Xuyên đã giam giữ em gái cưng của anh suốt ba năm, còn đối xử với cô như vậy?!
Anh không đến tận nhà đánh Hoắc Xuyên một trận đã là may mắn lắm rồi!
Không ai nói gì, bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng.
"Vân Thanh, thật không ngờ em lại trở thành đối tác của sự kiện lần này."
Giọng của Hoắc Xuyên trầm xuống, ánh mắt không rời khỏi Vân Thanh.
Nếu không phải vì ly hôn, Hoắc Xuyên sẽ không bao giờ biết được rằng Vân Thanh lại có nhiều mặt mà hắn chưa từng thấy.
Hắn từng nghĩ Vân Thanh chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, yêu hắn sâu đậm, nhưng bây giờ, cô là một phó tổng tài năng của nhà họ Vân, là một ca sĩ với giọng ca như thiên thần, là đối tác của Ái Tư, và cũng là người mẫu lộng lẫy trên sàn diễn.
"Chủ tịch Hoắc, hiện giờ giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Anh không cần phải biết chuyện của tôi, và cũng không có tư cách để biết."
Vân Thanh chỉ mong rằng có thể sống hết đời mà không phải nói thêm lời nào với Hoắc Xuyên. Đối với cô, đến cả một câu cũng là dư thừa.
Hoắc Xuyên định nói gì đó thì nghe thấy giọng của Hoắc Tịnh vang lên từ không xa.
“Chị Bạch Đình! Chị sao thế?! Có… nhiều m.á.u quá…”
Một tia hoảng loạn thoáng qua trên gương mặt của Hoắc Xuyên, hắn lập tức sải bước chạy đi.
Ha, thì ra hắn thật sự quan tâm đến Bạch Đình.
Vân Thanh nhìn thấy rõ từ biểu cảm lo lắng của Hoắc Xuyên.
Cô và Vân Kỳ cùng nhau bước đến, liền thấy Bạch Đình đang nằm trong lòng Hoắc Tịnh. Trán và đầu gối của cô ta đầy máu, có vẻ đã mất đi ý thức.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hoắc Xuyên chạy tới, bế Bạch Đình lên, giọng trách mắng: “Sao hai người lại ở đây? Còn nữa, em chăm sóc Bạch Đình kiểu gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Hoắc Tịnh ấm ức đến mức bật khóc: “Em… em không biết. Em chỉ vừa quay người đi thì chị Bạch Đình đã ngã xuống cầu thang…”
“Có bác sĩ cấp cứu nào ở đây không?!”
Hoắc Xuyên rõ ràng rất lo lắng. Ánh mắt hắn đầy vẻ hoảng hốt.
“Có, nhưng ông ấy vừa rời đi rồi. Tôi sẽ gọi ông ấy quay lại ngay!”
Tuy không thích Bạch Đình, nhưng Ái Tư cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ta ở đây nên vội vàng lên tiếng.
Vân Thanh đứng đó nhìn tất cả bằng ánh mắt vô cảm, chỉ cảm thấy thật trớ trêu.
Sau ngần ấy thời gian, Hoắc Xuyên vẫn thật lòng yêu Bạch Đình.
Khi đối mặt với cô, Vân Thanh chưa từng thấy ánh mắt như thế trong mắt hắn.
Thật sự là ghê tởm.
“Em muốn về.” Vân Thanh nhẹ nhàng kéo tay áo Vân Kỳ.
Mệt rồi.
Xem Bạch Đình diễn cũng mệt, mà nhìn Hoắc Xuyên đau lòng vì cô ta còn mệt hơn.
Vân Kỳ xoa đầu Vân Thanh rồi khoác vai cô. “Đi thôi. Anh đưa em đi mua biệt thự, mua du thuyền… Em muốn gì, anh đều cho em hết!”
Vân Thanh mỉm cười, trong lòng cũng thấy ấm áp phần nào.
Tuy nhiên, cô vừa quay người đi thì giọng của Lâm Vũ vang lên phía sau: “Cô ta không thể đi được! Bạch Đình mất quá nhiều m.á.u rồi. Nếu cô ta đi, ai sẽ truyền m.á.u cho Bạch Đình?!”
Trong nháy mắt, không gian trở nên im lặng đến ngột ngạt.
Vân Thanh dừng bước, tim cô đập mạnh.
Lời của Lâm Vũ như một con d.a.o sắc bén đ.â.m vào tim cô. Dao trắng đ.â.m vào, d.a.o đỏ rút ra.
Vân Thanh chưa bao giờ muốn nhắc đến chuyện này. Đây là một vết thương cũ, mưng mủ suốt ba năm qua.
Là hòn ngọc quý của nhà họ Vân, cô đã từng bị làm nhục đến mức nào chứ?!
Chính cô hiện tại cũng khinh thường con người mình của ba năm trước!
Vân Kỳ giận dữ khi nghe thấy những lời của Lâm Vũ. Anh quay người lại, đôi mắt đầy lửa giận. “Lâm Vũ, suy nghĩ cho kỹ trước khi nói, cậu thực sự coi Vân Thanh là bình m.á.u sao?!”
Vân Kỳ xưa nay luôn là người ôn hòa, ấm áp trước mặt người ngoài. Hầu như chưa từng có ai thấy anh nổi giận.
Nhưng giờ phút này, tiếng gầm giận dữ của anh khiến ai nấy đều rùng mình.
Vân Kỳ biết rõ, ba năm qua Vân Thanh sống trong nhà họ Hoắc chẳng khác nào địa ngục. Vì muốn bảo vệ cô, Vân gia đã nhẫn nhịn suốt ba năm trời, vậy mà chỉ một câu của Lâm Vũ, cũng đủ khơi dậy cơn bão trong lòng Vân Kỳ.
Team Hạt Tiêu
Vân Thanh là bảo bối của nhà họ Vân! Ai dám đối xử với cô như thế, đáng bị lăng trì xử tử!
Lâm Vũ cũng biết mình nói vậy là không phải, nhưng trong mắt hắn ta, Bạch Đình mới là người quan trọng hơn.
“Chỉ là hiến chút m.á.u thôi mà. Có cần phải keo kiệt như vậy không? Huống hồ, đâu phải cô ta chưa từng hiến m.á.u trước đây…”
“Lâm Vũ!” Hoắc Xuyên nhíu mày, sắc mặt ngày càng khó coi, quát lên.
Lâm Vũ vội im bặc, không dám nhìn thẳng Hoắc Xuyên.
Vân Thanh lấy lại bình tĩnh. Cô xoay người lại, nhìn Hoắc Xuyên và Lâm Vũ rồi khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt cô, sự tàn nhẫn lạnh lùng khiến người ta nghẹt thở.
“Chỉ là một chút m.á.u thôi sao?” Vân Thanh bước từng bước chậm rãi về phía trước, nhẹ nhàng lặp lại.
“Người chưa từng hiến m.á.u thì nói nghe nhẹ nhàng thật đấy. Hay là Lâm thiếu gia vốn không có trái tim, không xứng làm người?”
Ánh mắt Vân Thanh nhìn thẳng vào Lâm Vũ khiến hắn ta hoảng hốt.
Hắn ta chưa bao giờ thấy một Vân Thanh như thế này.
Trước đây, cô lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời.
“Mạng người là quan trọng. Một ít m.á.u thì có đáng là gì?” Lâm Vũ hít sâu một hơi, cố gắng giải thích.
Một chút m.á.u thì có gì to tát?
Ha, có lẽ trong mắt họ, so với Bạch Đình, cái c.h.ế.t của cô còn không đáng một xu!
Cô nên cảm thấy vinh dự vì được cứu Bạch Đình sao?
Vân Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó còn lạnh hơn gió biển đêm nay hàng ngàn lần.
Cô nhìn Bạch Đình đang nằm trong lòng Hoắc Xuyên. Bất ngờ, cô giơ chân lên và giẫm mạnh lên đầu gối đang chảy m.á.u của Bạch Đình.
“A!!!”
Tiếng hét thảm thiết của Bạch Đình vang vọng khắp bầu trời đêm.
Mọi người không kịp phản ứng, đều bị hành động của Vân Thanh làm cho chấn động.
Vân Thanh hoàn toàn không có ý định buông tha cho Bạch Đình. Cô còn tăng thêm lực ở chân, như muốn nghiền nát đầu gối của Bạch Đình.
“A… đau quá… A Xuyên, cứu em… cứu… cứu em…”
Bạch Đình đau đớn hét lên, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt tái nhợt.
“Vân Thanh, cô…”
Lâm Vũ không ngờ Vân Thanh lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Hắn ta định quát lên thì đã bị Vân Thanh ngắt lời.
“Không phải cô ngất xỉu rồi sao? Sao bây giờ lại tỉnh rồi?”
Vân Thanh cười lạnh, thu chân lại khỏi đầu gối đang đẫm m.á.u của Bạch Đình, rồi quay sang nhìn Hoắc Xuyên.
“Chủ tịch Hoắc và cả Lâm thiếu gia, hai người vẫn còn nghĩ tôi là con ngốc dễ dãi của ngày xưa sao? Tôi không còn lòng trắc ẩn nữa, không còn một chút nào cả. Nếu lúc trước tôi không mù quáng yêu Hoắc Xuyên thì đã chẳng hiến m.á.u cho Bạch Đình.
“Giờ đây, tôi không còn chút tình cảm nào với Hoắc Xuyên. Bạch Đình cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cô ta sống hay chết, tôi không quan tâm. Cô ta hút m.á.u tôi, tôi chưa bắt cô ta trả lại đã là quá tử tế rồi.
“Nếu các người còn dám nhòm ngó m.á.u của tôi thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi dùng cách khác để lấy lại!”
Lời của Vân Thanh rõ ràng, từng chữ như d.a.o sắc đ.â.m vào lòng người.
Hoắc Xuyên nghe xong chỉ biết im lặng, thậm chí trong lòng còn thấy nhói lên.
Vân Thanh thật sự không còn chút tình cảm nào với hắn sao?
Rõ ràng trước đây, cô đã từng yêu hắn đến vậy.
Hơn nữa… ba năm qua, hắn đã thật sự quá phụ lòng Vân Thanh.
Hắn không còn mặt mũi nào để mong cô hiến m.á.u cho Bạch Đình thêm một lần nữa.