Chu Mặc sững sờ khi thấy người chắn trước mặt là Hoắc Xuyên. Cô ta lắp bắp: “Anh… anh Hoắc Xuyên… em…”
“Ai cho cô gọi tôi như thế? Chúng ta thân đến mức đó sao?”
Giọng Hoắc Xuyên lạnh lẽo: “Gọi tôi là Hoắc tổng.”
Nói xong, hắn hất tay Chu Mặc ra, liếc nhìn Vân Thanh, cô dường như chẳng hề để tâm đến hắn. Hoắc Xuyên nghiến răng, quay người bỏ đi.
Lời nói của Hoắc Xuyên như tát thẳng vào mặt Chu Mặc.
Mới phút trước, cô ta còn vênh váo trước những người đang cố lấy lòng, khoe khoang rằng quan hệ giữa mình và Hoắc Xuyên rất tốt, còn mơ tưởng mình sắp trở thành Hoắc phu nhân.
Vậy mà kết quả...
Người đàn ông ấy lại công khai bẽ mặt cô ta.
Chu Mặc cắn môi, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Vân Thanh.
Tất cả là lỗi của con tiện nhân này!
“Thú vị thật.”
Vân Thanh bật cười, nhìn Chu Mặc bằng ánh mắt khinh thường rồi rời đi cùng Ái Tư.
Bên ngoài sảnh, đám phóng viên đã tụ tập đông đúc.
Người bị vây kín chính là bạn đồng hành của Vân Thanh, là Mạnh Hồng.
Vừa giành giải thưởng lớn trong đêm, cậu lập tức trở thành tâm điểm. Phóng viên vây chặt như sợ cậu chạy mất.
“Mạnh Hồng, thay mặt người hâm mộ, tôi muốn hỏi: Cậu thích mẫu bạn gái như thế nào?”
Phóng viên phía trước nheo mắt, chờ đợi phản ứng.
Mạnh Hồng vẫn còn là tân binh, nhưng đã có một lượng fan hùng hậu. Nếu lộ ra chút thông tin sẽ gây chấn động không nhỏ.
Cậu hơi sững người, cúi đầu cười ngại, gãi đầu không trả lời.
Thấy vậy, phóng viên liền đổi cách hỏi: “Nếu tôi không nhầm, người đi cùng cậu tối nay là cô Vân Thanh. Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?”
Nghe đến đây, Mạnh Hồng ngước mắt lên, vừa hay thấy Vân Thanh bước ra từ đại sảnh.
Cậu mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và chân thành.
“Tôi rất ngưỡng mộ cô Vân. Cô ấy là một cô gái rất tuyệt vời.”
Ngay lập tức, phóng viên bắt đầu hò hét, cười vang. Vân Thanh lại một lần nữa trở thành tâm điểm dưới ánh đèn flash.
Vân Thanh bất đắc dĩ vẫy tay về phía Mạnh Hồng.
Đứa trẻ này thật thà quá.
Rõ ràng bọn phóng viên đang cố gài bẫy cậu ta.
Vân Thanh hiểu rõ, cô dính quá nhiều tin đồn rồi, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.
Giữa vô vàn ánh mắt, có một ánh nhìn lạnh lẽo quét qua.
Vân Thanh lập tức nhận ra đó là ánh mắt của Hoắc Xuyên.
Cô giả vờ như không thấy gì, chỉ mỉm cười với Mạnh Hồng đang lúng túng.
Lúc này, Vân Kỳ lo Vân Thanh bị cuốn vào rắc rối, liền chen vào vòng vây phóng viên, cười đùa: “Tiểu Mạnh à, Vân Thanh là người vướng tin đồn với anh đây. Nhường chút nhiệt cho tôi với…”
Mọi người bật cười.
Ai cũng thấy rõ, Vân Kỳ đang giúp Mạnh Hồng thoát thân một cách khéo léo.
Mà nếu Vân Kỳ đã ra mặt, truyền thông tất nhiên không dám ép thêm.
Ai cũng biết, chọc vào Vân Kỳ là đang chuốc họa vào thân.
Nhưng tất cả những điều đó đều bị Chu Mặc lén quay lại.
Cô ta nhếch mép, Vân Thanh đúng là cao tay, khiến cả Vân Kỳ lẫn Mạnh Hồng phải xoay quanh mình. Ngay cả Hoắc Xuyên cũng ra tay bảo vệ!
Team Hạt Tiêu
Vậy thì… cô ta sẽ để cả thế giới thấy bộ mặt lăng nhăng của ả tiện nhân này!
Sau khi rời khỏi hội trường, Vân Thanh đi đến bãi đỗ xe.
“Hay là để tôi đưa cậu về?”
Cô quay sang hỏi Ái Tư.
Ái Tư lắc đầu: “Không sao đâu, gần lắm. Tôi gọi taxi là được.”
Vân Thanh thấy Vân Kỳ liền gọi: “Vân Kỳ, anh đưa Ái Tư về giúp em nhé.”
Vân Kỳ đành nghe lời, ngoan ngoãn đưa Ái Tư đi.
Vừa bước đến xe, một chiếc xe quen thuộc chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.
Là Hoắc Xuyên.
“Muộn thế này, em đi một mình sao?”
Hoắc Xuyên mở cửa, bước đến gần.
Vân Thanh nhíu mày, người đàn ông này thật dai như đỉa.
“Chuyện đó đâu liên quan đến anh?”
Giọng cô lạnh tanh. Vân Thanh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Hoắc Xuyên nhìn cô, mím môi: “Để anh đưa em về.”
Vân Thanh nhếch môi cười nhạt, không buồn đáp lại, lập tức khởi động xe.
Nhưng mãi mà xe không nổ máy.
Cô cau mày, thử lại lần nữa, vẫn không được.
Bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ lúng túng.
Hoắc Xuyên vẫn đứng đó, nhìn cô loay hoay không nổ được xe.