Lý Dịch bước xuống xe, thấy Vân Thanh loay hoay mãi không nổ được máy, anh tiến đến kiểm tra giúp Hoắc Xuyên.
“Cô Vân, xe cô hết xăng rồi.”
Vân Thanh sững người, nhìn vào đồng hồ đo xăng, thật sự… cạn sạch!
Hoắc Xuyên nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh rồi quay về xe mình.
Vân Thanh ngồi c.h.ế.t trân trên ghế lái, sắc mặt hơi khó coi. Cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ xăng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao lại không còn giọt nào?
Lý Dịch ngập ngừng: “Cô Vân… hay là đi cùng chúng tôi? Muộn rồi, chúng tôi đưa cô về.”
Vân Thanh mỉm cười lịch sự: “Không cần đâu, cảm ơn.” Cô vẫn luôn giữ thái độ khách sáo với Lý Dịch.
Trong ba năm sống cùng nhà họ Hoắc, Lý Dịch là người duy nhất đối xử tốt với cô.
Khi cả nhà họ Hoắc coi cô như người làm trong nhà, Hoắc Xuyên lạnh lùng tuyệt tình, chỉ có Lý Dịch luôn lễ độ với cô như một phu nhân thực thụ.
Chính vì thế, Vân Thanh chưa từng có ác cảm với Lý Dịch.
Lúc này, một ánh mắt lạnh lẽo b.ắ.n đến khiến Lý Dịch rùng mình.
“Tôi sẽ gọi người nhà tới đón. Anh không cần lo.”
Vân Thanh lại từ chối nhẹ nhàng.
Lý Dịch chỉ đành gật đầu, quay về xe Hoắc Xuyên.
“Hoắc Xuyên, cô ấy nói… sẽ tự gọi người nhà đến.”
Lý Dịch không dám nhìn thẳng Hoắc Xuyên, giọng lắp bắp.
“Đợi.”
Hoắc Xuyên chỉ thốt ra một từ.
Lý Dịch lập tức ngồi im trong xe cùng Hoắc Xuyên, không dám hỏi thêm gì.
Team Hạt Tiêu
Vân Thanh gọi cho Vân Triết. Sau khi nghe máy, anh lập tức lái xe đến đón cô.
Trong lúc chờ đợi, Vân Thanh không thể không để ý đến chiếc Maybach cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Xuyên vẫn đang đợi?
Hắn quan tâm đến cô ư?
Nếu vậy thì ba năm trước ở bên nhau, tại sao hắn chưa từng cho cô một chút tình cảm nào?
Vân Thanh nhìn chiếc xe kia, trong lòng thấy khó chịu.
Cô từng yêu hắn suốt ba năm trời, say đắm, chân thành.
Vậy mà đổi lại chỉ là lạnh nhạt và tổn thương.
Bây giờ khi cô không còn yêu nữa, hắn lại xuất hiện?
Thật phiền phức!
Vân Thanh quay đi, không thèm để ý nữa, im lặng đợi Vân Triết.
Không lâu sau, xe Vân Triết đến.
Thấy người đến là Vân Triết, Hoắc Xuyên mới khẽ thở phào.
May mà là Vân Triết.
“Đi thôi.”
Khi Vân Thanh lên xe rời đi cùng Vân Triết, Hoắc Xuyên mới ra lệnh cho Lý Dịch lái xe đi.
Về đến nhà, trời đã rất khuya.
Vân Thanh vội vã rửa mặt rồi leo lên giường. Cô định tận dụng cuối tuần để nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ len qua lớp rèm mỏng, rọi thẳng vào người cô.
Đồng hồ sinh học cộng thêm ánh sáng chói chang khiến cô trằn trọc trên giường, không muốn mở mắt.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên không ngớt, cô mới chịu tỉnh.
Vân Thanh lục tìm điện thoại một hồi, mơ màng mở mắt, thì ra là Ái Tư.
Cô bắt máy, giọng vẫn ngái ngủ, có phần bực bội: “Mới sáng sớm cậu gọi làm gì thế… tôi còn chưa ngủ đủ nữa.”
Cuối tuần mà, ngủ nướng một chút thì có làm sao?
Nhưng giọng Ái Tư như tiếng b.o.m nổ bên tai: “Cậu còn ngủ được à?!
“Vân Thanh, cậu lại lên hot search nữa rồi. Giờ cả cộng đồng mạng đang nói cậu bao nuôi trai trẻ đấy!”
Vân Thanh lập tức mở to mắt: “Trai trẻ?! Không phải là Mạnh Hồng chứ?”
Cô mới gặp Mạnh Hồng lần đầu hôm qua, sao lại thành “bồ nhí” của cậu ta được?
Đầu dây bên kia, Ái Tư cười phá lên: “Không chỉ Mạnh Hồng đâu, Vân Kỳ cũng bị lôi vào đấy!
“Bài phát biểu của Mạnh Hồng hôm qua bị quay lại, thêm lời của Vân Kỳ nữa… Cắt ghép chút thôi là thành ‘tam giác tình yêu’ luôn! Cư dân mạng đang nói cậu là nữ cường bao nuôi mỹ nam, còn khen cậu giỏi sát trai đấy! Cậu đoán xem là ai đứng sau vụ này?”
Vân Thanh chau mày, bất lực.
Cần gì phải đoán? Hôm qua ở buổi tiệc, ai là người duy nhất đối đầu với cô?
Ngoài Chu Mặc thì còn ai vào đây nữa.
“Là Chu Mặc đúng không? Cô ta cũng rảnh quá rồi.”
“Chính xác, cậu đoán đúng rồi đó!”