Bạch Đình tức giận bước đến bãi đậu xe. Vừa định mở cửa xe để vào trong, cô ta bỗng nhận ra Vân Thanh đang theo sau mình.
“Ha, sao đây? Vừa rồi cười chưa đủ sao?”
Bạch Đình cười khẩy, đứng bên cửa xe, trừng mắt nhìn Vân Thanh.
“Nhưng mà có ích gì chứ? Hoắc Xuyên vì tôi mà sẵn sàng tổn thương cô. Cô đã thua từ lâu rồi.”
Nói xong, cô ta liếc Vân Thanh một cái, rồi chui vào xe, từ từ lái đi.
Vân Thanh không tỏ ra chút cảm xúc nào trước lời nói của Bạch Đình. Cô điềm nhiên bước lên xe mình rồi lặng lẽ bám theo.
Con đường gần nghĩa trang rất vắng xe.
Vân Thanh chăm chú nhìn chiếc xe màu xanh sapphire phía trước, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên nhấn ga.
Ngay khi xe vừa áp sát xe của Bạch Đình, Vân Thanh bất ngờ đánh lái sang phải.
“Rầm!”
Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Team Hạt Tiêu
Bạch Đình kinh hoàng mở to mắt, quay đầu lại thì thấy thủ phạm là Vân Thanh, đang mỉm cười kiêu ngạo nhìn cô ta.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Vân Thanh tiếp tục đánh lái, vượt lên trước xe của Bạch Đình.
Một linh cảm chẳng lành ùa đến, Vân Thanh đã phát điên rồi. Cô thực sự điên rồi!
Bạch Đình lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó, nhưng Vân Thanh không cho cô ta cơ hội.
Cô nhấn ga, chiếc xe đ.â.m thẳng vào đầu xe Bạch Đình.
Tiếng va chạm dữ dội vang lên cùng tiếng hét chói tai của phụ nữ. Chiếc xe màu xanh sapphire lật nghiêng, mùi xăng bốc lên nồng nặc.
Vân Thanh nhìn “tác phẩm” của mình, vô cùng hài lòng.
Cô đỗ xe ngay ngắn, chẳng quan tâm đến vết móp ở đầu xe, bước từng bước đến gần chiếc xe bị lật, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn trên mặt đường.
Chiếc váy đen của cô bay nhẹ như cánh bướm.
Bạch Đình cố gắng bò ra khỏi xe. Cô ta không muốn chết. Cô ta còn chưa trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc. Cô ta không thể c.h.ế.t được!
“Cảm giác thế nào?”
Một giọng nói giễu cợt vang lên. Vân Thanh nhìn xuống cô ta, ánh mắt đầy khinh miệt.
Bạch Đình run rẩy toàn thân. Cô ta nghiến răng nói: “Vân Thanh, nếu cô còn thích Hoắc Xuyên đến vậy thì cứ việc theo đuổi anh ấy, cần gì phải dùng thủ đoạn đê tiện như thế!”
“Theo đuổi anh ta?”
Vân Thanh bật cười. “Tôi đâu có mù như cô. Anh ta là cái thá gì? Trên đời thiếu gì đàn ông.”
Cô đã sớm chẳng còn bận tâm đến Hoắc Xuyên.
“Với lại, ai mới là người dùng thủ đoạn đê tiện?
“Bạch Đình, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Cô thuê người đ.â.m xe tôi. Món nợ này, tôi phải tính sòng phẳng.”
Sắc mặt Bạch Đình tái nhợt khi nghe thấy câu đó.
“Cô, cô đừng có vu khống tôi!”
Bạch Đình trong bộ dạng thê thảm cố gượng miệng chống chế.
Vân Thanh nhìn cô ta như vậy, trong lòng càng thêm hả hê.
Từ sau vụ suýt bị xe tông lần trước, mấy ngày liền cô bước đi trong bãi đậu xe với nỗi sợ luôn thường trực trong tim.
Cô đã suýt nữa biến mất khỏi thế giới này, vậy mà Bạch Đình còn dám gọi cô là độc ác?
Cô không cần phải nhân nhượng với loại người như vậy.
Bạch Đình phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.
“Vân Thanh!”
Một giọng nói lạnh lùng và ngạc nhiên vang lên.
“Em đang làm gì vậy?”
Hoắc Xuyên đã đuổi theo. Hắn muốn biết Vân Thanh tìm Bạch Đình để làm gì, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Vân Thanh thực sự đã ra tay.
Dù lúc này cô đang rất giận, nhưng trong mắt Hoắc Xuyên, cô vẫn là người dịu dàng, lương thiện.
Thế nhưng giờ đây, cô lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Quá rõ ràng rồi còn gì?”
Vân Thanh chẳng buồn giải thích. Cô cười nhạt rồi quay người rời đi.
Cô cảm thấy nói chuyện với Hoắc Xuyên chỉ tổ lãng phí thời gian.
Hoắc Xuyên đuổi theo, chắn đường cô: “Anh đã giải thích mối quan hệ giữa anh và cô ta rồi. Thật sự không phải như em nghĩ đâu…”
Hắn có linh cảm rằng việc Vân Thanh ra tay với Bạch Đình có lẽ là vì trong lòng cô vẫn còn hắn.
Không hiểu sao… suy nghĩ đó lại khiến hắn thấy vui.
Nhưng rất nhanh, lời của Vân Thanh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào hắn.
“Hoắc tổng, đừng nói với tôi là anh nghĩ tôi làm vậy vì anh? Làm ơn, tự nhận thức giùm đi. Anh tự luyến đến mức nên đi khám tâm lý rồi đấy.”
Vân Thanh cười khẩy, mở cửa xe rồi bước vào, chẳng thèm để ý đến gương mặt tối sầm của Hoắc Xuyên.