Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại ở đầu ngõ, Tô Mê không dám hít thở, giơ tay gắt gao che kín mũi.
Thẳng đến khi âm thanh kia dần dần đi xa mới lòng còn sợ hãi vỗ vỗ trái tim đang không ngừng nhảy lên, thở phào nhẹ nhõm.
“Hô……!”
“Thấy tôi chạy cái gì?”
Còn chưa kịp thở ra hơi, một đạo âm thanh nam tính trầm thấp hơi khàn đột nhiên vang trên đỉnh đầu.
“A!”
Tô Mê giật mình hoảng sợ lập tức thất kinh hét lên, chỉ cảm thấy hoa mắt, Quân Mạc Thâm lộn mèo một cách soái khí từ trên đầu tường lưu loát nhảy xuống, duỗi tay che miệng cô lại đem cô bức vào một góc: “Tôi không phải quỷ, đừng sợ.”
“Ngô ngô!” Tô Mê giận dữ nhìn hắn, muốn hắn buông cô ra.
Quân Mạc Thâm cố ý hỏi: “Em nói cái gì, tôi nghe không rõ lắm.”
Hắn che miệng cô lại, cô có thể nói rõ mới là lạ!
Tô Mê nổi giận muốn há miệng cắn lên tay hắn.
Quân Mạc Thâm buông tay ra, cúi người về phía trước, một nụ hôn chuẩn xác phong bế môi cô.
Tất cả tới quá đường đột đến mức Tô Mê quên mất phản kháng, môi răng đã bị hắn đoạt lấy.
Không giống với nụ hôn cường thế bá đạo lần trước ở quán bar, lần này nhiều thêm vài phần hương vị triền miên quyến luyến, giống như muốn đem toàn bộ linh hồn rút ra, hung hăng nhấm nháp, nuốt vào bụng.
Không, loại cảm giác này không nên thuộc về người trước mắt, nhưng mà ba lần gặp mặt đều do người đàn ông này mang đến.
Tô Mê mơ mơ hồ hồ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả tự hỏi cũng không làm được.
Không biết qua bao lâu, hô hấp đều bị hắn đoạt lấy toàn bộ, cuối cùng Tô Mê nhịn không được cảm giác hít thở không thông mà giơ tay chống ngực hắn, bắt đầu kiệt lực đấm đánh hắn: “Đồ lưu manh, buông tôi ra!”
Người đàn ông đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó chế trụ hai tay của cô bắt chéo ở sau lưng, ngoảnh mặt làm ngơ môi răng lại lần nữa thâm nhập, làm càn hôn lên, dần trở nên dày đặc mà nồng nhiệt.
Cuối cùng, Tô Mê trực tiếp nằm bất động trên người Quân Mạc Thâm, giống như cá thiếu Oxy, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí mới.
“Vì sao là tôi? Vì sao muốn hôn tôi? Tôi trêu chọc anh chỗ nào chứ?”
Tô Mê thật vất vả bình ổn hơi thở, trực tiếp đối mặt với hắn tung ra ba vấn đề.
Quân Mạc Thâm ngậm miệng không nói, không trả lời.
Hắn cũng không biết nguyên nhân, chỉ biết cô mang tới cho mình cảm giác thật đặc biệt, luôn nhịn không được muốn thân cận, mỗi lần nhìn thấy cô, giống như con sói chưa bao giờ chạm qua thức ăn mặn, đột nhiên nhìn thấy miếng thịt mỹ vị ngon miệng, chỉ muốn hung hăng đem cô ăn sạch sẽ!
Tô Mê thấy hắn không trả lời, trong lòng lửa giận càng sâu.
“Chú à, tôi mới hai mươi tuổi, là đoá hoa tươi đẹp mới nở của tổ quốc, chú đã ba mươi mấy tuổi, có thể đừng "lạt thủ tồi hoa" hay không.”
“Không thể.”
“Chú nói chú…… Cái gì, chú nói cái gì, không thể? Dựa vào cái gì?!”
Tô Mê quả thực tức quá hóa cười.
“Anh cho rằng ai cũng thích tổng tài bá đạo sao, tôi nói cho anh biết, Tô Mê tôi không để mình bị xoay vòng vòng đâu, tôi đối với anh hoàn toàn không có hứng thú, muốn dùng quy tắc ngầm thì nhanh chóng đi tìm người khác, Mạc Tương gì đó không phải đã thành công leo lên giường của hai anh em Quân gia các người mới đoạt được vai nữ chính của bộ phim này sao, nếu anh có hứng thú thì theo chân bọn họ np đi!”
“Bẩn.” Quân Mạc Thâm đơn giản trả lời.
Tô Mê đột nhiên đẩy ra hắn, cười lạnh một tiếng: “Bẩn? Đàn ông các người thì rất sạch sẽ? Chơi qua nhiều phụ nữ như thế lại muốn người khác sạch sẽ, anh chỉ biết có lớp màng kia là đại biểu sạch sẽ, vậy anh có biết cái lớp màng đó dùng mấy trăm ngàn là có thể làm một cái? Tên đàn ông nông cạn!”
Đáng chết, mỗi lần đều bị ý thức tàn lưu của nguyên chủ quấy nhiễu!
Chẳng qua không phun không mau, tuy rằng đã chịu nguyên chủ ảnh hưởng, nhưng lời nói này cũng là suy nghĩ và cái nhìn của Tô Mê.
Nguyên nữ chủ vị diện này giống với bối cảnh thân phận của cô.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Bởi vì trong nhà nghèo, đi làm từ lúc còn rất trẻ, các loại kiêm chức và làm việc lâu dài đều đã làm, phục vụ trong quán bar, bán rượu đẩy mạnh tiêu thụ, sau này là diễn vai quần chúng, cô gặp qua soái ca mỹ nữ cũng không tính là nhiều, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào con đường lão xữ nữ không có kinh nghiệm yêu đương.
Không phải xu hướng giới tính có vấn đề, không phải không có người theo đuổi.
Chỉ là bởi vì đàn ông bây giờ, theo đuổi xong liền đưa ra yêu cầu ở bên nhau, nhưng cô không có cảm giác an toàn cùng tư tưởng lâu dài, cô muốn đem thân thể của mình trao cho người đàn ông chân chính đối tốt với mình, mà không phải loại tra nam chà đạp thân thể mình, lại gặp được tốt hơn thì hối hận không kịp.
Nói cho cùng thì "gậy sắt” không thể mài thành kim thêu hoa, nhưng “ruộng tốt” lại có thể bị trâu cày hư, phụ nữ trời sinh không có vốn liếng để phóng túng.
Cho nên rất nhiều phụ nữ ly hôn nếu có điều kiện đều sẽ tìm người nước ngoài.
Đương nhiên, nếu đối phương và cô đều sạch sẽ như nhau là tốt nhất.
Nhưng, cô biết không có khả năng.
Dù sao thì ở quán bar kia mấy năm, gặp qua rất nhiều chàng trai tốt, chỉ cần uống một chút rượu, đối mặt với tiểu thư bồi rượu phong tình quyến rũ, chẳng có mấy người không giở trò.
“Tôi không bẩn, rất sạch sẽ, em có thể kiểm tra.”
Quân Mạc Thâm lẳng lặng nghe xong lời cô nói, bắt được tay cô liền phủ lên một chỗ.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm quỷ quyệt khác thường, trong đầu Tô Mê nháy mắt nổ tung, đột nhiên thu hồi tay, một bộ dạng gặp phải mãnh thú hồng thủy: “Anh đừng tới đây, đậu má, có tin lão nương tố anh tội quấy rối hay không?!”
Quân Mạc Thâm nhíu mày, nhìn bốn phía tối tăm, giống như nghĩ tới cái gì, lần thứ hai bắt lấy tay Tô Mê hướng về phía khách sạn mà đi.
“Anh làm gì, anh muốn làm gì?!” Tô Mê cảm thấy lý trí và chỉ số thông minh của mình thời điểm gặp được Quân Mạc Thâm tất cả đều rời nhà "trốn" ra ngoài.
Quân Mạc Thâm lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước, vào khách sạn.
May mà người trong đoàn phim đều ở nhà cũ quay phim, dọc đường đi cũng không gặp được người nào.
Quân Mạc Thâm trực tiếp kéo Tô Mê vào căn phòng xa hoa của hắn ném lên chiếc giường thơm ngát mang màu sắc cổ xưa, lập tức duỗi tay mở dây lưng.
Tô Mê bị ném đến choáng váng, lúc tầm mắt khôi phục lại bình thường thì thấy Quân Mạc Thâm đã mở dây lưng, đang cởi quần.
Cô vội vàng trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm dưới thân Quân Mạc Thâm: “Đồ lưu manh, anh đang làm gì? Nhanh mặc vào cho tôi! Mặc vào!”
“Không phải em muốn kiểm tra sao, nơi này ánh sáng tốt, tới đây, tùy em muốn kiểm tra như thế nào thì kiểm tra như thế ấy.”
Nếu trợ lý Lục ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì đây là câu dài nhất mà từ trước tới nay Quân Mạc Thâm nói ra.
Nhưng Tô Mê không phải kinh ngạc, mà là kinh hãi và thất thố!
Loại chuyện cưỡng gian này, ở vị diện trước cô cũng đã gặp qua rồi, nhưng lúc ấy tràn đầy ghê tởm và chán ghét.
Nhưng trước mắt sao lại thế này, vừa rồi ở thời điểm hắn hôn môi lại là chuyện gì xảy ra, vì sao cô không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn có chút hưởng thụ trong đó?
Nhất định là có sai lầm chỗ nào rồi, ừ, nhất định là như vậy!
Tô Mê cứ nghĩ như vậy, lý trí nháy mắt trở về đại não, cầm lấy gối trên giường mạnh mẽ đánh Quân Mạc Thâm: “ Đánh chết anh, đánh chết cái tên lưu manh này, đánh chết cái tên biến thái này, muốn phụ nữ thì tìm người khác đi, đừng mẹ nó quấy rầy tôi!”
Quân Mạc Thâm vốn chỉ định dọa Tô Mê một chút, không nghĩ tới cô vậy mà cầm lấy đồ vật đánh loạn một hồi.
Mắt thấy sắp đánh tới mình, Quân Mạc Thâm phản xạ có điều kiện duỗi tay tiếp được, lại chưa kịp kéo khoá quần lên nên cứ như vậy trượt xuống ——