~~~~~~~~
“Bổn Tiên Tôn cũng không gạt ngươi.”
Nói xong, Đông Phương Lẫm vươn tay về phía Tô Mê: “Ngoan, lại đây, chúng ta trở về tiếp tục trị liệu giải độc.”
Tô Mê mới không tin chuyện ma quỷ của hắn, lui về phía sau một bước: “Ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi!”
Đông Phương Lẫm chậm rãi thu hồi tay lại, thong thả ung dung liếc mắt nhìn Tô Mê một cái.
“Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, ta chỉ là tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, nơi nào thừa nhận được nhu cầu lớn của ngươi chứ, tóm lại, lúc này ngươi đừng mơ thực hiện được!” Tô Mê kiên trì chiến tuyến của mình, chết sống không muốn dao động.
Đông Phương Lẫm thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, âm thầm khẽ thở dài một tiếng, đáy mắt phiếm nhè nhẹ ý vị sủng nịch, tự cởi đai lưng của mình.
“Dừng tay, ngươi muốn làm sao?” Tô Mê vừa thấy, lập tức nắm chặt cổ áo mình.
“Nếu ngươi không muốn trở về, bổn Tiên Tôn ở chỗ này giải độc cho ngươi cũng được.”
Đông Phương Lẫm trong chớp mắt liền cởi sạch quần áo, đi về phía Tô Mê.
Tô Mê bất chấp tất cả, cất bước chạy.
Còn chưa chạy đến cửa, đã bị một bàn tay to của Đông Phương Lẫm gắt gao ôm vào trong ngực, dùng đầu ngón tay chế trụ cằm nàng, bỗng dưng vùi đầu khắc ở trên môi nàng: “Ngoan, bổn Tiên Tôn đều là vì tốt cho ngươi, lại nói, ngươi cũng thích không phải sao?”
“Ai, ai thích, ta mới không thích, ngươi trừ bỏ thô lỗ đấu đá lung tung bên ngoài, kỹ thuật kém cỏi muốn chết.” Tô Mê mặt đỏ bừng, khẩu thị tâm phi nói.
Lại không nghĩ tới, Đông Phương Lẫm giơ tay một cái, một quyển sách nhỏ mới tinh, thình lình xuất hiện ở trong tay hắn.
Tô Mê nhất thời tò mò, mới vừa nhìn thoáng qua, sau đó liền trừng lớn tròng mắt.
“Ngươi, ngươi……!”
Lời còn chưa dứt, Đông Phương Lẫm trực tiếp cường thế phác gục, dùng nụ hôn giam cầm, đem tất cả âm thanh bao phủ ở trong cánh môi.
Ngày đó, nhà gỗ nhỏ bên vách núi, vẫn luôn truyền đến âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt đong đưa, thật lâu thật lâu.
Mà Tô Mê, nguyên nhân chính là vì một câu ghét bỏ kia, bị Đông Phương Lẫm chiếu theo tư thế trong quyển sách nhỏ, mỗi loại đều thử một lần.
Tư vị kia, sảng khoái cực kỳ!
……
Tuy rằng Phượng Lan Nhi mỗi ngày tự mình trị liệu cho Tự Dự, nhưng từ một ngày có chút động tĩnh bên ngoài kia, vẫn luôn trì trệ không tiến triển, thứ đồ chơi kia vẫn không khởi động được.
Từ trước đến nay Phượng Lan Nhi đều là dựa vào đổi kỹ năng để hoàn thành nhiệm vụ, lần này có chút khó khăn.
Nhưng loại chuyện này cũng không tiện đi hỏi người ngoài, vì thế ngày nọ một lần xong việc, Phượng Lan Nhi nằm ở trong lòng Cam Ly, mở miệng hỏi: “Có thứ gì, có thể làm Tự Dự tạm thời khôi phục công năng của nam nhân không?”
“Làm sao, ta không thỏa mãn được ngươi?” Cam Ly nhéo nhéo cằm nàng ta.
Phượng Lan Nhi nhướng mày: “Thời điểm ngươi cùng nữ nhân khác làm loạn, ta cũng chưa nói cái gì, hiện tại ta muốn thêm một nam nhân thì làm sao, chẳng lẽ ngươi ghen?”
Nói thật, nàng ta cố gắng làm nữ phụ nghịch tập, chính là muốn cướp nam chủ của nữ chủ, cướp luôn nam phụ, ngược chết nữ chủ, đi lên đỉnh nhân sinh.
Nhưng trước mắt nữ chủ đã có đại Boss che chở, nàng ta cho dù muốn lộng chết nàng, cũng vô lực.
Nàng ta là người thông minh, lộng không chết, thì không lộng, vẫn nên thu thập tinh huyết của nam chủ cùng nam phụ trước, mới là chuyện đúng đắn.
Cam Ly tà tà câu môi, trực tiếp cầm một lọ đan dược cho nàng ta: “Thứ này thật ra có thể cho hắn trở lại thành nam nhân, nhưng chỉ có một buổi tối, xong việc lập tức chết bất đắc kỳ tử, ngươi xác định muốn đem nó dùng ở trên người Tự Dự đang thích ngươi?”
Phượng Lan Nhi không có chút nào do dự, trực tiếp cầm lấy: “Đa tạ.”
Dứt lời, nàng ta mặc quần áo vào, liền rời đi nơi ở của Cam Ly.
Mỉm cười không chạm tới đáy mắt đào hoa, cực có thâm ý nhìn thân ảnh Phượng Lan Nhi, rồi sau đó hóa thành một đoàn sương đen, đột nhiên biến mất trên giường.
Cùng lúc đó, Cam Ly trên người mặc một bộ áo bào màu đen, xuất hiện ở trong cung điện ánh sáng ảm đạm.
Hắn chậm rãi đi đến trước một khối băng quan, mắt đầy thâm tình cúi người, ở trên trán người trong quan tài rơi xuống một nụ hôn.
“Diên Nhi, ta đến mang nàng đi, rất nhanh thôi nàng có thể khỏe lên.”
Nháy mắt Cam Ly ngồi dậy, người bên trong băng quan, lộ ra dung nhan tinh xảo thoát trần thanh lệ.
Nếu tinh tế vừa nhìn thấy, ngũ quan quen thuộc kia, hầu như là giống Phượng Lan Nhi như đúc!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad [HBNmoemoe] mấy chỗ khác đều là phù du ~~~~~
……
Tô Mê bị Đông Phương Lẫm mang danh giải độc, thật ra chính là bạch bạch vài ngày, quả nhiên theo như lời hắn nói, khí sắc tốt lên rất nhiều, đến dáng người bẹp lép, cũng trở nên lồi lõm hơn.
Đặc biệt là hai quả đào trước ngực, dưới sự nổ lực của Đông Phương Lẫm cũng lớn lên rất nhiều.
Vì thế một ngày này, Tô Mê thừa dịp Đông Phương Lẫm không ở đây, cố ý thay một bộ quần áo màu tím giống với hắn, lại tỉ mỉ trang điểm một phen, ra khỏi Bích Tiêu cung.
“Cốc cốc!”
Tô Mê giơ tay gõ vang cửa phòng Ôn Ngôn, nhưng khá lâu chưa có ai lên tiếng.
Cô đứng yên một lát, nghe trong phòng có động tĩnh rất nhỏ, ngay sau đó mở miệng: “Có ai ở đó không, ta là Tô Mê?”
Tô Mê?
Ôn Ngôn ngồi ở trước bàn uống rượu, trong đầu lập tức toát ra cái tên này.
Nhưng trong nháy mắt, hắn liền cho rằng mình uống say, xuất hiện ảo giác.
Nói cho cùng, nàng đã trở thành sư nương danh chính ngôn thuận của hắn, không bao giờ tới gặp hắn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức, ngay sau đó nở nụ cười điên cuồng: “Ha hả, Mê Nhi, Mê Nhi, Mê Nhi của ta…….”
Mê Nhi của hắn, không bao giờ có khả năng thuộc về hắn……
Ôn Ngôn lại khui một vò rượu, uống từng ngụm từng ngụm, lại không cẩn thận bị sặc rượu, mãnh liệt ho khan: “Khụ khụ khụ ——!”
Ngay sau đó, cửa phòng bị người khác đột nhiên đẩy ra, Tô Mê một thân quần áo màu tím, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tô Mê nhìn thấy Ôn Ngôn mặt đầy nghi hoặc, thần sắc mất tinh thần, hơi giật mình ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền ra vẻ lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào, không sao chứ, uống rượu cũng có thể sặc được, không biết tự chăm sóc mình sao?!”
Trong chớp mắt Ôn Ngôn nhìn thấy Tô Mê, đến ho khan cũng không dám.
Chỉ là hai mắt dại ra nhìn nàng, sợ chớp mắt một cái, nàng sẽ từ trước mắt hắn hoàn toàn biến mất.
Cả phòng đầy mùi rượu cùng với mùi hôi thối dị thường khó ngửi, truyền vào trong xoang mũi Tô Mê, cô hơi chau mày, vẫn chưa trực tiếp sử dụng thanh khiết thuật, mà xoay người muốn đi xả bồn nước, để hắn rửa mặt chải đầu cho sạch sẽ.
Ai ngờ, một khắc khi cô mới vừa xoay người kia, vòng eo đã bị một đôi tay ôm chặt lấy.
Ngay sau đó, phía sau bị dán lên một vòm ngực cực nóng: “Mê Nhi, đừng đi, đừng để vi sư một mình, đừng bỏ mặc vi sư, vi sư rất nhớ nàng, vì sao nàng không tới gặp vi sư, Mê Nhi, vi sư, vi sư thích nàng…….”
Tô Mê gắt gao cau mày.
Nháy mắt tiếp theo, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 95 điểm, ký chủ sắp thành công rồi, cố lên!”
Tô Mê lạnh lùng câu môi.
Sớm biết như thế, hà tất lúc trước.
Lúc trước nguyên nữ chủ vì hắn, từ một thiếu nữ trương dương kiệt ngạo, biến thành một đồ nhi ngoan ngoãn chỉ nghe lời một mình hắn.
Hắn chẳng lẽ không nhìn ra, tâm ý của nàng đối với hắn sao?
Hắn tự nhiên nhìn ra được!
Nhưng ngại với thân phận nam nhi của nguyên nữ chủ, mới không dám đối mặt với tâm ý của chính mình.
Nhưng, nếu thật sự là yêu, hắn làm sao có thể để ý nguyên nữ chủ thân nam nhi chứ?
~~~~~~~~
Ta thấy theo như hồi xưa thì cái chuyện nam yêu nam rất khó gặp cũng khó coi khó chấp nhận lắm mà. Ôn Ngôn ngại cũng phải thôi. Chỗ này ta không đồng ý với cách nghĩ của nữ chính lắm:>>>
Ý kiến riêng của ta thôi. Các tỷ muội đừng gạch đá a ~~~đề cập đến một người dùng