~~~~~~
Sau khi Tô Mê rời đi, Quân Mạc Thâm nhận được điện thoại của trợ lý Lục.
“Người phái đi điều tra nói, Giai Kỳ tiểu thư đi đến quán cà phê Mèo Lười ở phụ cận tiểu khu Cẩm Tú, ngồi một hồi rồi nổi giận đùng đùng rời đi, bởi vì cô ấy mặc đồ tương đối nổi bậc nên nhân viên cửa hàng nhớ đặc biệt rõ ràng.”
Quân Mạc Thâm cúp điện thoại, nhắm mắt thật mạnh, khuôn mặt củ ấu rõ ràng bị bóng tối bao phủ, lúc sáng lúc tối, nói không ra thê lương cùng xấu hổ thật sâu.
Cô ấy đem chuyện Quân Giai Kỳ đi tìm mình nói với hắn, là xuất phát từ tín nhiệm và ỷ lại, nhưng hắn lại nói cái gì?
“Có phải có hiểu lầm gì hay không, cô ấy không phải là loại người này.”
Hắn rốt cuộc có bao nhiêu hỗn đản, mới có thể nói ra cái loại lời nói không tín nhiệm như thế?!
Quân Mạc Thâm nện một quyền ở trên tay vịn ban công, máu đỏ tươi theo gân xanh nứt trên cánh tay, một giọt lại một giọt rơi xuống mặt đất, mà hắn, lại một chút cũng không cảm giác được đau đớn, hay là nói, cho dù có đau, cũng không bằng đau đớn kịch liệt trong lồng ngực.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Quân Mạc Thâm nhẹ nhàng trượt một cái đặt ở bên tai.
“Quân Vô Khâm, anh cả với em gái anh cùng hợp mưu hạ thuốc tôi, mau đi thông báo cho Quân Mạc Thâm…….”
Mê Mê?
Đang lúc Quân Mạc Thâm muốn mở miệng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nam u lãnh: “Em nếu thật tình muốn giúp Giai Kỳ, nửa giờ sau hẵng đi thông báo Quân Mạc Thâm, đương nhiên, nếu em không ngại, chúng ta có thể cùng nhau làm cô ta, rồi bảo trợ lý mang Quân Mạc Thâm lại đây."
Quân Mạc Thâm sắc mặt đột biến, trong ánh mắt tụ lại lạnh lẽo như mưa rền gió dữ vô tận, hầu như muốn phá hủy tất cả.
Ngay sau đó, điện thoại bị cắt đứt, tròng mắt Quân Mạc Thâm co rụt lại: “Mê Mê ——!”
……
Trên hành lang khách sạn, Tô Mê nhìn Quân Tử Càn đang đi tới chỗ mình, cắt đứt điện thoại, đồng thời liên hệ hệ thống: “Quân Giai Kỳ ở nơi nào?”
“Cô đây là bị trúng thuốc, lại phải cùng đàn ông bạch bạch bạch.” âm thanh trẻ con của 059 có chút kích động khó hiểu.
“Bang em gái mi, nhanh cho ta loại thuốc nào mạnh một chút, hạ trên người ba người bọn họ, một hồi cho mi xem 3p!”
“Được rồi, tự động khấu trừ 6 tích phân, còn thừa 24 tích phân.”
Trong đầu truyền đến giọng nói nhắc nhở của hệ thống, Tô Mê gian nan bò dậy, chạy tới phòng đối diện, mạnh mẽ đập cửa phòng: “Cứu mạng, có người muốn cưỡng bức tôi, cứu mạng……!”
Thời điểm cửa phòng mở ra, Tô Mê đột nhiên gục ở cửa.
Quân Giai Kỳ thấy thế, vội vàng bảo hai người đem Tô Mê kéo vào trong phòng.
“Hai người mang cô ta đến phòng cách vách làm việc đi, em đi tìm chú nhỏ lại đây.”
Quân Tử Càn và Quân Vô Khâm vừa tiến lên, Tô Mê lập tức giãy giụa kịch liệt.
“Các người dám! Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng tôi! Quân Mạc Thâm biết, nhất định sẽ không buông tha cho các người!”
Vốn dĩ thắt lưng đỏ như lửa trong lúc giãy giụa không cẩn thận tuột xuống, đường cong tuyệt đẹp lập tức lộ ra, làm hai người nhất thời lóe mắt.
“Cầu xin hai người đừng làm vậy, Khâm đ*o, anh Quân, cầu các người, đừng đối với tôi như vậy.” Tô Mê mặt đầy nước mắt, ý đồ thuyết phục bọn họ.
Cô lại nhìn Quân Giai Kỳ ở phía sau: “Quân Giai Kỳ, bọn họ vì cô làm nhiều chuyện như vậy, yêu cô như vậy, cô làm sao có thể nhẫn tâm để hai người yêu cô đi cưỡng gian một người phụ nữ khác, vì có được Quân Mạc Thâm mà cô cứ vô tình lợi dụng bọn họ như vậy, cô còn có lương tri hay không?”
Động tác của hai người dừng một chút, đồng thời ngẩng đầu nhìn Quân Giai Kỳ.
“Chú nhỏ chỉ có thể thuộc về tôi, ai bảo cô không muốn tự động rời khỏi chú ấy, chọc phải tôi, chính là đáng đời cô!”
Quân Giai Kỳ lạnh lùng cười, tâm có một trận đắc ý dào dạt.
Xem ra rất nhanh cô ta có thể thành công công lược Boss thần bí, hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Mê thấy bộ dáng cô ta đắc ý, lập tức liên hệ hệ thống: “Hệ thống, hạ thuốc chưa, vì sao còn không phát tác?”
“Thuốc này tác dụng chậm nhưng tương đối mạnh, hơn nữa mạnh lên một phát là không thể vãn hồi, sẽ lập tức phát tác, ký chủ, đừng vội.”
Cô có thể không vội sao, còn chưa phát tác, bị 3p chính là cô!
“Phanh ——!”
Bỗng chốc, một tiếng vang lớn!
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng, một thân ảnh cao lớn, nhanh chóng lóe lên.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng còn có nước mắt của Tô Mê, váy áo hỗn loạn, còn có đáy mắt đầy ắp khủng hoảng không thể che dấu.
Ngực giống như bị lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn đâm trúng, một loại đau đớn cùng phẫn nộ xưa nay chưa từng có ăn mòn mỗi một tấc thần kinh của Quân Mạc Thâm, đau đến làm cho hắn hô hấp cơ hồ muốn đình chỉ.
Giây tiếp theo, hai người Quân Tử Càn và Quân Vô Khâm, bị hai cú đấm mạnh mẽ sắc bén hung hăng nện ở trên mặt.
Hai người còn chưa kịp kêu thảm thiết, đã chật vật ngã xuống đất.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Khuôn mặt âm trầm thị huyết của Quân Mạc Thâm, tựa như mây đen dày đặc, khí lạnh trên người làm cho người ta sợ hãi, có thể so với trời đông giá rét băng sương tuyết địa, toàn bộ không gian trong phòng làm người ta cảm thấy áp lực, hít thở không thông.
Quân Giai Kỳ đã bị dọa cho choáng váng, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, khàn khàn lên tiếng: “Chú nhỏ…….”
Quân Mạc Thâm cởi áo khoác trên người quấn chặt Tô Mê, ánh mắt lãnh lệ liếc qua, làm Quân Giai Kỳ kinh hãi vô tận.
Chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn không nhanh không chậm, mang theo uy nghiêm không dung xâm phạm cùng kiên quyết lạnh nhạt.
“Từ nay về sau, cô không còn là người của Quân gia chúng tôi, ngày sau sinh tử vinh nhục, không liên quan đến Quân gia.”
Quân Giai Kỳ không cam lòng, ý đồ cãi lại.
“Chú nhỏ, trong đây nhất định có hiểu lầm, đúng, là hiểu lầm, Tô tiểu thư trúng thuốc của người khác, chúng con chỉ là có lòng tốt mang cô ấy trở về mà thôi.”
Nhưng mà Quân Mạc Thâm liếc cũng thèm liếc nhìn cô ta một cái, bế ngang Tô Mê lên, ôm vào trong ngực.
Nhìn hai mắt của cô muốn khóc lại nhịn xuống, tim Quân Mạc Thâm đột nhiên co rút, một trận trùy đau đánh úp lại, hắn vì cô mà liễm đi lệ khí cả người, tiếng nói từ tính phá lệ mềm mại: “Anh tới rồi, đừng sợ, không sao.”
Tô Mê vẫn không nhúc nhích chôn ở ngực hắn, nghe hơi thở quen thuộc, sợ hãi áp xuống trong lòng, hiện tại mới dần dần nhạt đi.
Cô không yếu đuối cũng không tiểu bạch thỏ, nhưng trước nay cũng không phải Mary Sue tay không phóng thích vô hạn kỹ năng, trước khi hắn tới, không phải chưa từng sợ hãi, nhưng một khắc khi hắn xuất hiện cô lại vô cùng an tâm.
Thấy cô không lên tiếng, đáy mắt Quân Mạc Thâm ủ dột chợt đông lạnh, gắt gao ôm Tô Mê đi ra ngoài.
Quân Giai Kỳ nhìn bóng dáng thon dài đĩnh bạc của Quân Mạc Thâm, cả người đột nhiên nảy lên một trận khô nóng.
Cô ta mạnh mẽ kéo váy của mình, khó nhịn rên rỉ đột nhiên nhào qua hắn: “Chú nhỏ, cứu con, thật là khó chịu, giống như muốn…….”
Cùng lúc đó, hai anh em Quân gia từ trên mặt đất chật vật bò dậy, bụng dưới cũng trướng đau không thôi, tà hỏa vô danh lập tức làm cho bọn họ đánh mất thần trí.
Thấy Quân Giai Kỳ quần áo cởi sạch, hai người bước một bước lớn, một người chế trụ một tay của cô ta, ôm cô ta vào trong lòng ngực, hai mắt đỏ tươi giở trò: “Giai Kỳ, Giai Kỳ ngoan, em muốn, chúng ta đều cho em.”
Nghe thấy động tĩnh, dưới chân Quân Mạc Thâm chợt khựng lại.
Quân Giai Kỳ hình như còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, thấy hắn dừng lại, lập tức vui sướng hô to: “Chú nhỏ cứu con, chú nhỏ cứu……!”
Không chờ cô ta nói xong, chỉ thấy Quân Mạc Thâm hơi khom người nhặt túi xách của Tô Mê lên, bước đi trầm ổn không có chút nào dây dưa dài dòng đi ra khỏi phòng, còn thuận tiện…… Đóng cửa phòng lại.