Nói tới nỗi ám ảnh lớn nhất của Mạc Lâm khi còn bé thì một nửa bắt nguồn từ lão già nhìn lén y tắm rửa, còn nửa kia là con trai Khâu quả phụ trong thôn.
Đêm đó y chật vật dùng khăn che lại hạ thân rồi cầm sào treo quần áo ném mạnh về phía gương mặt lấp ló ngoài khe cửa. Khó khăn lắm mới đuổi được gã kia đi, y co ro trên giường mở to mắt không dám ngủ. Đến khi trời sáng, y rời giường chuẩn bị ra đồng, vừa đẩy cổng thì thấy bọn trẻ đứng đầy bên ngoài.
Cha mẹ lũ trẻ trên đường ra đồng hoặc ở trong nhà cũng ló đầu ra nhìn y.
Cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm lên Mạc Lâm, y vịn khung cửa lắp bắp hỏi: "Sao...... sao thế?"
Đứa trẻ to gan nhất thôn là Khâu Bách, khác với bọn nhỏ mỗi ngày đều bị cha mẹ quản giáo, Khâu Bách chẳng biết sợ ai.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt một cục đá ném vào cổng nhà Mạc Lâm.
"Quái vật! Rõ ràng là nam nhân mà lại có thứ của nữ nhân!"
"Đúng đúng! Mẹ tao nói loại người này kiếp trước làm đủ chuyện xấu nên giờ mới biến thành quái vật đấy."
"Mẹ tao cũng nói thế!"
Trẻ con trong thôn thấy Khâu Bách mở màn thì nhao nhao cầm đá ném Mạc Lâm.
Đám trẻ kia dường như đã buông tha cho y nên bên ngoài chẳng còn động tĩnh gì. Mạc Lâm không ngừng lẩm bẩm: "Không...... Không phải quái vật...... tôi không phải......"
"Cái gì không phải? Mày chính là quái vật."
Mạc Lâm ngẩng phắt lên mới phát hiện đám trẻ này đã leo lên tường nhà mình từ lúc nào. Y vội vàng cầm chổi đuổi đánh bọn nhỏ.
Bọn chúng la hét nhảy xuống chạy trốn, trước khi đi Khâu Bách còn hăm dọa: "Đừng để tao thấy mày nữa, cứ thấy mày là tao chửi đấy! Quái vật!"
Như để làm tròn lời hứa, ngày nào Khâu Bách cũng ngồi lì trước nhà y, cứ thấy Mạc Lâm ra ngoài thì lại ném đá vào y. Những đứa trẻ khác ban đầu chỉ đến tham gia náo nhiệt, về sau trong nhà bận rộn nên dần dà chỉ còn lại một mình Khâu Bách.
Mạc Lâm còn phải kiếm sống nên không thể không ra ngoài, thế là có một ngày y lấy hết can đảm năn nỉ Khâu Bách: "Tha cho tôi được không."
Đứa nhỏ trạc tuổi y nhưng lại cực kỳ độc ác kia cười hì hì: "Không tha."
Điều đáng mừng là hai năm sau Khâu quả phụ dọn nhà đi, dẫn theo Khâu Bách lên trấn sinh sống. Bọn nhỏ trong thôn không còn kẻ cầm đầu cũng mất hứng trêu chọc, lúc này Mạc Lâm mới yên ổn sống qua mấy năm tiếp theo.
Chén sứ trong tay rơi xuống đất làm mọi người trong y quán đều ngoái nhìn lại. Trương Văn Dã bỏ xếp hàng chạy tới kéo Mạc Lâm ra sau lưng rồi cảnh giác nhìn phụ tá y quán trẻ tuổi.
Sắc mặt Khâu Bách hết sức khó coi, mím môi nói: "Tiểu Mạc, lâu rồi không gặp."
Mạc Lâm níu tay áo Trương Văn Dã, cúi đầu nhìn sàn nhà lát gỗ, hoảng loạn nói: "Đừng khám, đừng khám bệnh nữa, lão gia, chúng ta, chúng ta về nhà được không? Em không sao, không khám, không khám đâu."
Trương Văn Dã nhíu mày, cũng chẳng hỏi nhiều mà kéo tay Mạc Lâm định dẫn y sang chỗ khác khám bệnh, Khâu Bách lại nhanh chân chạy đến cạnh Lý đại phu nói nhỏ mấy câu, sau đó chắp tay xin lỗi một hàng dài bệnh nhân: "Xin lỗi các vị, tiểu huynh đệ này bệnh tình nghiêm trọng sắp không chịu nổi nữa, để y khám trước được không?"
Các bệnh nhân xôn xao đồng tình, Lý đại phu đứng dậy đi tới chỗ Mạc Lâm rồi đưa tay làm dấu mời: "Hai vị theo tôi sang bên này đi."
Trương Văn Dã ôm eo Mạc Lâm, cúi đầu như muốn hỏi ý kiến của y.
Mạc Lâm níu tay hắn nài nỉ: "Lão gia, đừng khám ở đây nữa, chúng ta ra ngoài được không?"