Bình thường Mạc Lâm rất ít ra ngoài nên chưa biết người trong thôn nhiệt tình cỡ nào, hiếm lắm mới thấy y ra cửa nên ai cũng vồn vã hỏi y đeo túi đi đâu.
Các cô nương đang túm tụm với nhau bàn luận tiểu thuyết phim ảnh hỏi y có phải thích ai mà Trương Văn Dã không đồng ý nên thừa dịp hắn vắng nhà bỏ trốn không.
Mạc Lâm đỏ mặt xua tay phủ nhận.
Mấy ông bà lão ngồi nói chuyện phiếm ở cổng thôn hỏi y có phải bị ca ca quản chặt quá nên muốn bỏ nhà đi không. Họ nói Trương Văn Dã đi sớm về trễ, ngày nào cũng mệt gần chết mà lúc về còn không quên ghé nhà bà Tống đem đồ ăn về cho đệ đệ.
"Đừng giận ca ca cháu nhé, cậu ấy cũng chẳng dễ dàng gì! Lúc mới tới đây vạm vỡ biết mấy, giờ lại gầy thành như thế......"
Mạc Lâm bắt đầu chột dạ, do dự nghĩ xem có nên về nhà không.
Lý Oánh đang hăng hái cắt hoa giấy đỏ quay lại dặn y nhất định phải về uống rượu khi nàng thành thân.
Nghe được hai chữ "thành thân" kia Mạc Lâm lại tức giận đứng thẳng lưng, xốc túi đồ trên vai rồi tăng tốc bước chân.
Là Trương Văn Dã không muốn cưới y chứ không phải y muốn bỏ nhà đi.
Đều là lỗi của Trương Văn Dã hết.
Ấm ức nửa ngày chỉ biết là muốn trả thù Trương Văn Dã chứ đi đâu cũng chưa biết. Mạc Lâm cắn môi rồi bảo sư phó đến đại một khách sạn nào đó trong trấn.
Mạc Lâm mang thai tuy chưa lộ bụng nhưng mấy ngày nay được Trương Văn Dã nuôi càng thêm xinh đẹp, ai nhìn vào cũng tưởng là tiểu thiếu gia nhà giàu muốn ra ngoài dạo chơi.
Sư phó kéo xe chỉ mới đến đây làm ăn nên tất nhiên không biết Trương Văn Dã và "đệ đệ" được nuông chiều của hắn, thế là nảy ra ý đồ xấu.
"Tôi biết trên trấn có khách sạn giá rẻ mà phòng ốc tốt lắm."
Trong lòng Mạc Lâm thả lỏng, lễ phép cười nói: "Vậy thì đến đó đi, cám ơn sư phó."
Xe đi vào trấn ngang qua đoạn đường phồn hoa náo nhiệt nhất, Mạc Lâm không biết Trương Văn Dã ở đâu nên cẩn thận cúi thấp đầu không dám nhìn ai.
Sau khi rời khỏi nơi đông đúc, y lại bắt đầu thấp thỏm. Chẳng biết Trương Văn Dã phát hiện y mất tích có sốt ruột không, chắc là không đâu......
Không đúng, chắc phải sốt ruột chứ, dù sao y cũng đang mang thai cốt nhục của Trương gia mà. Đứa nhỏ bị y đem đi thì làm cha sao có thể không lo được chứ?
Vậy hắn có đi tìm y không......
Y mải nghĩ miên man nên không phát hiện xe đã bị kéo đến một chỗ vắng vẻ, trên đường chẳng có ai qua lại mà chỉ có một ngôi nhà treo bảng cho thuê phòng còn mở cửa.
Sư phó dừng lại để y bước xuống: "Là chỗ này đấy, ngài vào đi."
Mạc Lâm ngẩng đầu nhìn tấm bảng cũ nát nhưng không hiểu trên đó viết gì. Sợ sư phó kéo xe cười nhạo mình nên vội vàng trả tiền rồi cảm ơn hắn.
Tầng trệt khách sạn chẳng có vị khách nào, bàn ghế vừa cũ vừa bẩn, trong cùng là một cầu thang chật hẹp, vì tối như mực nên không thấy rõ lầu trên thế nào.
Tiểu nhị canh cửa đang ngủ gục trên bàn, Mạc Lâm đi tới gõ bàn mấy cái thì tiểu nhị mới mở mắt ra nhìn y.
"Xin chào......Tôi muốn thuê một phòng."