• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ mây che khuất mặt trăng, trong phòng một chút ánh sáng cũng chẳng có, Trương Văn Dã không thấy được vẻ mặt y mà chỉ biết nhích tới hướng kia.

Mạc Lâm mở miệng: "Nếu sau này lão gia thật sự thay lòng thì xin ngài sớm nói trước với em để em còn đi. Thời gian càng dài hậu quả càng nặng nề, em chịu không nổi đâu."

Trương Văn Dã luống cuống, gần như quỳ lết tới: "Không phải...... Em nghe anh nói đã......"

"Anh cứ nói đây chỉ là đùa thôi, em muốn tin anh nhưng em mệt mỏi quá, em không muốn đoán, cũng không muốn tưởng tượng chuyện sau này." Mạc Lâm khóc nấc, y muốn ôm đầu gối khóc như khi còn bé nhưng giờ bụng đã lớn hơn rất nhiều nên ngay cả tư thế an ủi bản thân này cũng không làm được, chỉ có thể đưa tay lên che mắt nói, "Em thật sự mệt mỏi lắm."

Trương Văn Dã mò mẫm một hồi rốt cuộc mò tới góc chăn. Hắn lại sờ lên trên, biết chắc là tiểu phu nhân nhà mình thì ôm chầm lấy.

Mặt trăng lại ló dạng, trong phòng Trương Văn Dã ôm người vào ngực, Mạc Lâm cũng không giãy giụa mà nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.

"Xin lỗi," Trương Văn Dã nói, "Em là người đầu tiên anh thực tình đối đãi nên anh thật sự không rành cách sống chung, nói chuyện cũng không có chừng mực. Trước kia có một số người chỉ cần anh cho chút ngon ngọt thì lập tức nhào tới nên anh chưa từng biết thế nào là thật lòng cả......"

Mạc Lâm ngửa đầu nhìn hắn: "Ý anh là sao? Anh chê em không hiểu chuyện bằng mấy người kia chứ gì?"

Trương Văn Dã bật cười: "Sao lại thế được?" Hắn cúi đầu hôn lên mắt Mạc Lâm, "Lâm Lâm của chúng ta quá đáng yêu, ngậm trong miệng sợ tan, đặt trên tay sợ rớt. Anh không cho em ra ngoài còn không phải vì sợ em bị bắt cóc sao? Em có biết lần trước anh lo lắng cỡ nào không?"

Mạc Lâm tự biết đuối lý nên rúc vào ngực hắn lấy lòng. Dường như sợ Trương Văn Dã nói tiếp chuyện mất mặt này nên Mạc Lâm kéo tay hắn đặt lên bụng mình để làm nam nhân phân tâm.

Sau đó hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng nên gạt phắt cái tay trên bụng xuống rồi lại ngồi thẳng dậy chất vấn hắn: "Còn không phải tại anh à? Cứ nói mình chuẩn bị xong rồi không được sao, cứ phải chơi trò bất ngờ làm em tưởng anh chỉ muốn chơi đùa với em thôi!"

Thấy lại sắp ầm ĩ, Trương Văn Dã hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, chồm tới chặn miệng y lại. Mạc Lâm bị hôn quên mất mình định nói gì, sau khi lấy lại tinh thần mới phát giác miệng cẩu nam nhân kia đã dời xuống dưới.

"Này! Anh có biết xấu hổ không hả! Còn làm nữa à? Bé con bị anh dạy hư rồi kìa!!"


Trương Văn Dã ngậm núm vú y hàm hồ nói: "Dạy hư gì cơ? Anh đã vào trong chào hỏi nó nhiều lần như vậy, muốn dạy hư cũng đâu cần đợi đến bây giờ......"

Mạc Lâm hét to một tiếng rồi bịt tai không muốn nghe nữa, y vẫn không sao quen được với những câu ô ngôn uế ngữ này. Trương Văn Dã thích nói mà y lại không có cách nào. Mặc dù lúc tán tỉnh những lời này khiến lòng y ngứa ngáy, cũng xem như thích nhưng mỗi lần nghe xong đều nhịn không được đỏ mặt.

Y nghĩ ngợi rồi nói: "Thế này đi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài thì em sẽ cho anh làm thêm lần nữa."

Trương Văn Dã dở khóc dở cười: "Chỉ một lần thôi à?"

Nam nhân quá vô sỉ, Mạc Lâm chống nạnh trừng mắt: "Chứ anh còn muốn mấy lần nữa? Em mệt rồi, bé con cũng than mệt rồi!"

"Bé con than mệt? Để anh nghe xem nó nói gì với anh nhé?" Trương Văn Dã nằm sấp trên cái bụng tròn căng của y giả vờ giả vịt nghe một lát rồi gật gù, "À...... Bé con đang khen ba ba thật lớn...... Ui da!"

Mạc Lâm bị hắn chọc giận sôi gan, đập tay lên lưng nam nhân phát ra một tiếng bốp: "Trương Văn Dã! Anh đừng có nói bậy nữa!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK