• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon


Hổ Khiêu mặt hết xanh lại đen, sắc mặt cơ hồ không thèm che lấp: "Bộ lạc các ngươi lợi hại như vậy? Thế nhưng có thể diệt bộ lạc Cự Hổ?"


Gã cảm thấy người trước mắt chỉ đang nói hươu nói vượn. Nhưng mà người này ăn mặc, người này mang đến da thú và trứng đất, tất cả đều cho thấy người này không đơn giản.


Vì tìm hiểu kẻ địch, Hổ Khiêu chỉ có thể cố nén tức giận.


Đương nhiên, ở trong mắt Chu Tịch, gã căn bản là không hề chịu đựng.


"Bộ lạc Cự Hổ lợi hại sao?" Chu Tịch nói: "Chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."


"Ếch ngồi đáy giếng?" Hổ Khiêu chưa từng học thành ngữ, thậm chí không biết giếng, không rõ ý tứ.


"Ếch ngồi đáy giếng chính là con ếch sống trong giếng, nó chưa từng được đi ra ngoài, không biết khủng long bên ngoài lợi hại tới cỡ nào, còn tưởng rằng mình là lợi hại nhất." Chu Tịch nói.


"Giếng là cái gì?"


"Bộ lạc các ngươi ngay cả giếng cũng không có?" Chu Tịch hỏi.


Mấy người Hùng Kỳ: Bộ lạc bọn họ cũng không có giếng! Cho nên giếng rốt cuộc là cái gì?


Hùng Kỳ vốn muốn hỏi, nhưng đã tới lúc này, hắn liền tính có ngốc cũng hiểu được sự tình không quá đúng, nhịn xuống không nói.


Đến nỗi đám người Ngưu Nhị, bọn họ rất nhiều người vẫn đang ở hình thú không thể nói chuyện, dư lại vài người hiếm khi được rời khỏi bộ lạc, cũng rất câu nệ, một đám câm như hến không một ai há mồm.


Chu Tịch là người được Thần Thú yêu thích, hắn thích nói cái gì thì cứ nói cái đó đi...... Tư tế không phải bảo bọn họ phải nghe theo Chu Tịch sao?


Bộ lạc Cự Hổ đương nhiên là không có giếng, nhưng so với bộ lạc Đại Hùng, người bộ lạc Cự Hổ lại biết một số chuyện bên ngoài.


Hổ Khiêu lại biết không ít.


Cho nên...... Bộ lạc Đại Hùng kỳ thật có liên hệ với người bên ngoài rừng rậm?


"Đúng rồi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Nhanh nhanh lấy muối ra đi!" Chu Tịch nói.


"Ta chỉ là muốn biết các ngươi sẽ làm như thế nào để diệt bộ lạc Cự Hổ ." Hổ Khiêu cắn răng nói.


"Cường giả lợi hại, một mình cũng có thể diệt cả một bộ lạc." Chu Tịch nói. Hắn vẫn luôn quan sát người bộ lạc Cự Hổ, đề phòng bọn họ tức giận trực tiếp động thủ.


Con người thời này, những kẻ một lời không hợp trực tiếp động thủ cũng không ít.


Cũng may kẻ trước mắt cũng không có làm như vậy. Đương nhiên, nguyên nhân hắn cũng biết rõ —— Trước mắt trong bộ lạc tuy rằng có hơn một trăm người, nhưng thuộc về bộ lạc Cự Hổ kỳ thật chỉ có bảy tám chục, dư lại đều là những người sống sót của bộ lạc Tiểu Khê.


Những người sống sót có khoảng 60 người, bị nhốt ở các nơi bất đồng, đại khái là đói bụng nên cơ bản đều nằm bất động, cũng không có dấu hiệu phản kháng kịch liệt nên hắn lúc trước mới không phát hiện dị trạng.


Bọn họ có 50 người, bộ lạc Cự Hổ tuy rằng đông hơn bọn họ nhưng cũng không phải quá nhiều, cho nên mới không tùy tiện động thủ, nhưng thật ra lại muốn lừa bọn họ đi vào trong bộ lạc.


Chu Tịch chú ý tới điều này liền yên tâm rất nhiều, Hổ Khiêu lại bị lời của Chu Tịch doạ ra một thân mồ hôi lạnh.


Một người là có thể diệt cả một cái bộ lạc...... Lời này có vài người nghe xong phỏng chừng sẽ cảm thấy là vô căn cứ, nhưng gã biết đây là chuyện có khả năng.


Có vài người thật sự vô cùng mạnh!


Khác không nói, ngay tộc trưởng của bộ lạc bọn chúng chính là tồn tại mà gã không thể địch nổi.


Ngài ấy đã coi như là cường giả, có thể dễ dàng đánh bại gã.


Nếu có người so với tộc trưởng bọn chúng còn cường đại hơn, một người huỷ hoại cả một bộ lạc cũng là có khả năng.


Mà có một cường giả như vậy làm phụ thân, người trước mắt bày ra một bộ thế này đảo cũng không kỳ quái.


"Phụ thân ngươi thật sự rất lợi hại...... Hắn là tộc trưởng của bộ lạc Đại Hùng à?" Hổ Khiêu hỏi.


"Không phải...... Được rồi, đổi muối đi!" Chu Tịch nói.


Bộ lạc Cự Hổ sau khi chiếm bộ lạc Thanh Sơn thì không thiếu muối, nhưng bọn chúng chưa từng làm chuyện đổi muối bao giờ, Hổ Khiêu cũng không muốn làm: "Các ngươi đi vào, chờ tộc trưởng chúng ta tới sẽ lập tức đổi cho các ngươi."


"Ta không muốn đi vào. Loại bộ lạc nhỏ thế này trên cơ bản đều quá dơ bẩn...... Các ngươi rốt cuộc đổi hay không đây? Không đổi ta liền đi tìm người khác!" Chu Tịch nói.


"Tộc trưởng chúng ta không ở đây......"


"Không ở thì thế nào? Dùng chút muối đổi nhiều đồ vật như vậy, ngươi chẳng lẽ còn có thể thiệt?" Chu Tịch nói.


Dùng muối tới đổi mấy thứ này, tuyệt đối là không thiệt.


Bộ lạc bọn họ thích xâm lược, vũ khí tiêu hao rất lớn. Mà trước mắt mấy thứ này, rất nhiều đều có thể dùng để làm vũ khí.


Đến nỗi trứng đất, bọn họ đều rất thích ăn. Trứng đất củ lớn như vậy, nếu như cầm đi hiến cho tộc trưởng, gã còn có thể nhận được khen thưởng!


Hổ Khiêu đột nhiên ý thức được, so với việc cùng những người này đánh nhau cướp đồ vật, còn không bằng dùng muối đổi.


Đến nỗi về sau muốn làm gì với bộ lạc Đại Hùng...... Đây là chuyện mà tộc trưởng bọn chúng phải suy xét.


Hổ Khiêu nghĩ như như vậy, lập tức cho người lấy muối ra đổi đồ vật.


Chu Tịch đã tìm hiểu về giá đổi muối trên thị trường.


Muối của bộ lạc Thanh Sơn cũng không phải tự mình sản xuất mà là từ nơi khác đổi tới, lúc đổi cho người khác giá tăng rất cao. Nhưng lúc này, Chu Tịch ép giá muối xuống cực kỳ thấp.


Bộ lạc Cự Hổ hẳn là cũng không biết giá muối, hắn hoàn toàn có thể đổi nhiều hơn một chút.


Người bộ lạc Cự Hổ xác thật không biết giá muối. Chu Tịch nói trứng đất của mình ngon, da thú của mình tốt, bọn họ liền cầm rất nhiều muối ra, khiến đám người Hùng Kỳ cười đến nở hoa.


Chẳng qua, đồng thời trong lúc cao hứng, bọn họ cũng ẩn ẩn cảm giác được không đúng.


Người của bộ lạc Đại Hùng tuy rằng không thích nghĩ nhiều, nhưng vẫn là có thể cảm giác được địch ý từ kẻ khác. Người của bộ lạc Tiểu Khê này...... như thế nào lại dường như có địch ý đối với bọn họ?


Đương nhiên, bọn họ cũng lười quản quá nhiều —— Có thể đổi được muối là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?


Để hàng hóa lại, cõng muối trên lưng, mọi người lập tức chuẩn bị trở về.


Chu Tịch từ đầu tới đuôi không nhúc nhích rốt cuộc đứng lên, sau đó nói với Hùng Dã: "Đi thôi."


Hùng Dã nghe vậy, cởi quần áo trên người xuống trực tiếp biến thành hình thú.


Gấu ngựa khổng lồ da lông mượt mà tỏa sáng nhìn rất khí phái, mà hình thể như vậy...... Hổ Khiêu cảm thấy mình e là đánh không lại người này.


Tuổi còn trẻ vậy đã mạnh đến nhường này...... Người này khó đối phó!


Hổ Khiêu còn đang nghĩ liền nhìn thấy Chu Tịch leo lên lưng đại hùng ngồi.


Hổ Khiêu: "......"


Thú nhân bình thường sẽ không cho người khác cưỡi như vậy. Thứ nhất là không phải hình thú của ai cũng thích hợp làm tọa kỵ, thứ hai thì lại là hành vi như vậy có thể nói rất thân mật.


Bình thường bọn họ chỉ cho phép con cái của mình làm như vậy.


Hiện tại gấu ngựa này hiển nhiên không có khả năng là phụ thân người thanh niên này, vậy chỉ có thể là người thanh niên này thân phận rất cao, khiến gấu ngựa không thể không làm như vậy.


Hổ Khiêu có chút may mắn mình không trực tiếp tấn công người ta, mà là lựa chọn cùng người ta làm buôn bán.


Trong lúc Hổ Khiêu cho người dọn đồ vật về bộ lạc, đám người Chu Tịch đã rời đi.


Sau khi đi được một đoạn, Hùng Kỳ nói: "Hùng Dã, ngươi thật lợi hại. Vừa rồi ngươi biến thành hình thú đã doạ chết những người đó...... Đương nhiên Chu Tịch ngươi cũng không tồi, đổi được nhiều muối tới như vậy."


Hùng Dã không thể nói chuyện, Chu Tịch tắc không nói gì.


Hùng Kỳ hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn muốn hỏi: "À mà Chu Tịch, giếng rốt cuộc là cái gì?"


Chu Tịch: "...... Ngươi chỉ muốn hỏi cái này?"


"Còn có chuyện khác...... Ngươi vừa rồi vì sao lại bày ra dáng vẻ kia? Còn nữa, phụ thân ngươi có phải ngầm đi tìm ngươi hay không?" Hùng Kỳ lại hỏi.


"Ta không có phụ thân, ta vừa rồi là hù dọa bọn họ." Chu Tịch nói: "Những người đó không phải bộ lạc Tiểu Khê, là bộ lạc Cự Hổ ."


"Cái gì?" Hùng Kỳ cả kinh.


"Ngươi không chú ý tới sắc mặt bọn họ rất không thích hợp sao?" Chu Tịch nói.


Hùng Kỳ: Không chú ý.


Chu Tịch bảo Hùng Dã dừng lại, từ trên lưng Hùng Dã nhảy xuống dưới, lại bảo Hùng Dã biến trở về hình người rồi nói: "Bộ lạc Thanh Sơn bị bộ lạc Cự Hổ chiếm lĩnh, bộ lạc Tiểu Khê cũng đã bị hạ độc thủ...... Hiện tại các ngươi tính toán làm sao bây giờ?"


Hùng Kỳ nói: "Nhanh chóng chạy trốn?" Bộ lạc Cự Hổ đông người, bọn họ đánh không lại! Tuy rằng bọn họ đều rất hận bộ lạc Cự Hổ nhưng cũng không có ý định chịu chết.


Đến nỗi Hùng Dã, y lại không nói chuyện. Y không hề muốn chạy trốn, nhưng lại chẳng biết có thể làm cái gì.


Chu Tịch vẫn rất vừa lòng với đáp án của Hùng Kỳ. Lúc này nhanh chóng rời đi xác thật là một tính toán không tồi.


Nhưng sự tình chỉ e không hề đơn giản như vậy.


Đầu tiên, người của bộ lạc Cự Hổ muốn tấn công bộ lạc Đại Hùng. Tiếp theo...... Tuy rằng bọn chúng tin những gì hắn nói, đổi muối cho hắn, nhưng cũng sẽ phái người trộm đi theo bọn họ.


Bộ lạc Đại Hùng bị một bộ lạc như vậy theo dõi cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp!


Mà những thứ bọn họ dùng để đổi muối đều là thứ tốt. Không duyên không cớ lưu lại không phải là tiện nghi cho những kẻ đó sao? Phải biết rằng, muối bọn họ đổi được cũng không phải là của bộ lạc Cự Hổ mà hẳn là của bộ lạc Tiểu Khê.


Chu Tịch có ý tưởng khác, nhưng hắn nói: "Đúng vậy, chúng ta nhanh trốn thôi!"


Hắn vừa dứt lời liền lập tức nhìn thấy con dơi bị hắn dùng tinh thần lực tỏa định bay trở về.


Thú nhân có thể biến thành hình thú, tất cả đều là loại động vật có vú. Cá sấu, rắn, chim hay khủng long đều không thể biến. Mà con dơi, nó là loài động vật có vú duy nhất biết bay.


Chu Tịch không nghĩ tới bộ lạc Cự Hổ thế nhưng có.


Chu Tịch ngay từ đầu là định dùng tinh thần lực đuổi con dơi này đi, nhưng sau lại có chủ ý khác nên mới cố ý để nó nghe được lời nói kia.


Nghe được tin tức như vậy, nó quả nhiên bay trở về.


Hùng Dã biến thành hình thú, ý bảo Chu Tịch trèo lên lưng y. Nhưng Chu Tịch vỗ vai y vài cái, nói: "Biến trở về, sau đó chúng ta tìm một chỗ, đem muối giấu đi."


Hùng Dã khó hiểu nhìn Chu Tịch: "Vì sao?"


Chu Tịch nói: "Ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi......"


Thời điểm con dơi được Hổ Khiêu phái đi theo dõi đám người Chu Tịch trở về, Hổ Khiêu đang cùng người khác nói về bộ lạc Đại Hùng.


"Bộ lạc Đại Hùng kia thật sự lợi hại như vậy?"


"Bọn họ lúc trước không phải bị chúng ta giết không ít người sao?"


"Đồ vật mà những người đó lấy ra, cả y phục đang mặc đều không đơn giản. Bọn họ khẳng định không đơn giản."


......


Mọi người bàn tán, có người hỏi: "Bọn họ nếu lợi hại như vậy, vì sao còn phải tới đổi muối? Sao không trực tiếp đánh chúng ta?"


Hổ Khiêu nghe được lời này, trong lòng cả kinh.


Đúng vậy! Nếu bộ lạc Đại Hùng lợi hại như vậy, vì cái gì không trực tiếp tấn công bộ lạc Cự Hổ bọn họ, mà lại phải tìm một tên tiểu thiếu gia như vậy đi theo bọn họ đổi muối?


Hổ Khiêu còn đang cảm thấy không thích hợp, con dơi kia đã trở lại, biến thành người, sau đó kể lại hết cuộc hội thoại của đám người Chu Tịch.


Mình đây là bị người khác lừa rồi! Hổ Khiêu phẫn nộ một trận, lập tức nhảy dựng lên: "Mọi người đi theo ta! Chúng ta đuổi theo đám người kia, giết sống bọn chúng! Cướp muối trở về! Cả quần áo cũng cướp về!"


Ai ngờ đám người của bộ lạc Đại Hùng này lúc trước là đang lừa bọn họ!


Hổ Khiêu mang theo người không chút nghĩ ngợi phóng ra bên ngoài.


Bọn chúng vừa đi khỏi, liên tục có chuột cống chạy vào bộ lạc Tiểu Khê, chỉ chốc lát sau, lại có một vài người tiến vào bộ lạc.


Những người này, Hùng Dã là kẻ dẫn đầu.


Chu Tịch bảo y trở về điều tra tình huống của bộ lạc Tiểu Khê. Y dàn xếp Chu Tịch và muối xong liền mang theo đội đổi muối lặng lẽ trở lại.


Y nguyên bản chỉ định điều tra một chút tình huống của bộ lạc Tiểu Khê, không nghĩ tới sau khi đến đây thế nhưng lại phát hiện người của bộ lạc Cự Hổ đều đi rồi, chỉ còn lại không có mấy người......


Những kẻ đó trông coi một vài người khác, đang cùng nhau trò chuyện.


Trong đó một kẻ lớn tuổi hơn nói: "Các ngươi nói Hổ Khiêu có thể bắt người bộ lạc Đại Hùng về hay không?"


Một người nhỏ tuổi nói: "Khẳng định được! Chiến sĩ của bộ lạc Cự Hổ chúng ta chẳng lẽ còn không đánh lại đám người bộ lạc Đại Hùng kia?"


Lại có một người đàn bà khoảng 30 tuổi nói: "Tên tiểu thiếu gia dẫn đầu bộ lạc Đại Hùng kia lớn lên thật tuấn tú, nếu như hắn không chết, ta muốn ngủ với hắn, sinh con cho hắn."


Những kẻ này nói đến cao hứng, trong căn phòng bên cạnh có một vài người hẳn là bộ lạc Tiểu Khê, hô hấp mỏng manh.


Hùng Kỳ nhìn về phía Hùng Dã, định hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ. Mà lúc này, Hùng Dã đã lao ra ngoài.


Y lần này ra ngoài không có mặc quần áo Chu Tịch cho y mà chỉ mặc váy da thú. Hiện tại y trực tiếp biến thành hình thú, không nói hai lời bắt đầu công kích.


Bộ lạc Cự Hổ giết người của bộ lạc bọn họ, y tuy rằng ngoài miệng chưa nói cái gì nhưng trong lòng vẫn luôn ghi hận.


Nguyên bản bởi vì đánh không lại, bọn họ chỉ có thể trốn, nhưng bây giờ cường giả của bộ lạc Cự Hổ không biết vì sao lại không có ở đây...... Loại thời điểm thế này đương nhiên đánh trước rồi nói sau.


Lúc Hùng Dã đang chiến đấu với kẻ khác, Chu Tịch ngồi trong một cái hốc cây ăn gì đó. Bên ngoài hốc cây, Ngưu Nhị đang dẫn người thủ, nếu như có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ lập tức đưa Chu Tịch rời đi.


Chu Tịch vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện của Hùng Dã.


Hắn biết người của bộ lạc Cự Hổ hơn phân nửa sẽ ra ngoài truy đuổi bọn họ, thế cho nên hắn mới bảo Hùng Dã quay lại điều tra.


Đến nỗi đến lúc đó phải làm như thế nào, cứ để cho Hùng Dã tự quyết định đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK