• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon


Chim mà Hùng Dã bắt được có hương vị thật sự không tồi. Sau khi ướp gia vị, dùng một loại lá cây lớn bọc lại nướng chín thì không chỉ phi thường ngon miệng, còn mang theo thanh hương của cây cỏ, làm người ăn đến không ngừng được.


Y đại khái là xử lý hết nguyên ổ chim, tổng cộng đã mang về năm con, cho lũ trẻ một con, cũng còn dư lại bốn con. Bốn con chim còn lại y và Chu Tịch chia đều, cuối cùng mỗi người ăn hai con.


Như vậy trứng đất nhét trong bụng hai con chim cũng không thể làm Hùng Dã ăn thật sự no, lại cũng đủ rồi. Hai người ăn xong, Chu Tịch liền nói: "Chúng ta về sơn động, ta giúp ngươi bôi thuốc."


Trận chiến đấu vừa rồi khiến Hùng Dã bị chút thương, trên vai còn có dấu răng, Chu Tịch nhìn liền cảm thấy đau lòng.


"Được." Hùng Dã gật gật đầu.


Trở lại sơn động, Chu Tịch giúp Hùng Dã xử lý miệng vết thương, lại cho y ăn một ít thảo dược, sau đó bảo y đi ngủ.


Chờ khi xác định Hùng Dã ngủ say, hắn lại  đưa vào trong thân thể Hùng Dã một ít năng lượng.


Vì thế ngày hôm sau, Hùng Dã vẫn tinh thần gấp trăm lần, thậm chí nói với Chu Tịch: "Chu Tịch, ngày hôm qua cùng người nọ đánh một trận, ta học được rất nhiều thứ, còn cảm thấy mình mạnh hơn một chút." Ngủ cả đêm, năng lượng trong thân thể y không chỉ khôi phục mà còn biến nhiều!


"Vậy ngươi đánh nhiều thêm vài lần, có phải sẽ trở nên đặc biệt lợi hại hay không?" Chu Tịch nói.


Hùng Dã cảm thấy Chu Tịch nói rất có đạo lý!


Y hy vọng mình có thể lợi hại hơn Trư Chiến. Nếu như vậy, có phải y hẳn nên cùng thủ hạ Trư Chiến, còn cả Trư Chiến nữa, đánh nhiều thêm mấy trận?


Chu Tịch không nói gì nữa. Hắn dùng ớt xào một đĩa thịt hun khói, phối hợp với canh rau cùng trứng đất nướng cho Hùng Dã ăn.


Hùng Dã ăn uống no đủ, tinh thần càng tốt.


Đi theo Hùng Dã cùng đi săn thú, người ngày hôm qua bị Hùng Dã đánh nhìn thấy bộ dạng này của Hùng Dã thì có chút không muốn nói.


Hắn ngày hôm qua cùng Hùng Dã chiến đấu đã giằng co không sai biệt lắm một giờ, hắn lúc ấy mệt nằm sấp xuống, hôm nay càng là cả người đau nhức. Kết quả Hùng Dã thế nhưng dường như không có việc gì...... Này thật sự làm người cảm thấy buồn bực.


Ngay cả Trư Chiến cũng nhịn không được mà tò mò nhìn Hùng Dã rất nhiều lần.


Năng lực khôi phục của Hùng Dã quá mạnh! Y sinh ra ở một cái bộ lạc nhỏ như vậy mà vẫn có thể trở thành chiến sĩ thú sơ cấp khi còn trẻ tuổi, nếu như sinh ra ở bộ lạc lớn, từ nhỏ đã được bồi dưỡng cẩn thận, e là tiền đồ không thể hạn lượng.


"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?" Hùng Dã nhíu mày nhìn về phía Trư Chiến.


"Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã khôi phục...... Năng lực khôi phục của ngươi rất mạnh." Trư Chiến nói.


"Đương nhiên! Chu Tịch đã chuyên môn bôi thuốc, nấu thảo dược cho ta!" Hùng Dã nói.


Trư Chiến nhíu mày, đối với Chu Tịch càng thêm tò mò —— Vị sứ giả Thần Thú này chẳng lẽ còn biết được phương pháp giúp người khác gia tăng thực lực?


"Trư Chiến, ta nói với ngươi, Chu Tịch là bạn lữ của ta, không cho ngươi đánh chủ ý lên hắn." Hùng Dã nói.


Trư Chiến đã sớm muốn làm sáng tỏ chuyện mình đối với Chu Tịch không có hứng thú, nhưng lúc trước không ai hỏi hắn, hắn liền tính muốn làm sáng tỏ cũng không có cách nào. Bây giờ Hùng Dã rốt cuộc nói tới việc này, hắn vội vàng nói: "Ta đối với Chu Tịch thật không có hứng thú! Ta thích nữ nhân."


"Thật sự?" Hùng Dã hỏi.


"Thật sự." Trư Chiến đinh ninh.


"Vậy ngươi chú ý Chu Tịch làm cái gì?"


"Chu Tịch lợi hại như vậy, lại còn là sứ giả Thần Thú, ta có thể không chú ý sao?" Trư Chiến cười khổ.


Lời này cũng không sai...... Hùng Dã nói: "Ngươi về sau cách Chu Tịch xa một chút!"


"Này không thể được, ta muốn trở về đại lục Thú Nhân, còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn." Trư Chiến nói.


"Vậy ngươi chờ khi nào ta cũng ở thì hẵng đi tìm Chu Tịch." Hùng Dã nghĩ nghĩ nói. Y không xác định lời Trư Chiến nói là thật hay giả, vẫn là bảo hiểm một chút mới được.


"Được......" Trư Chiến đồng ý, đồng thời cũng nghĩ, Hùng Dã khá dễ nói chuyện, hắn cũng không cần một hai phải đánh trả.


Kết quả, hắn không nghĩ đánh trả, hôm nay buổi tối sau khi phân con mồi xong, Hùng Dã lại tới khiêu chiến.


Trư Chiến: "......"


"Ngày hôm qua đánh một trận, ta học được rất nhiều, chúng ta lại đến đánh một trận!" Hùng Dã nóng lòng muốn thử nhìn các thủ hạ của Trư Chiến.


Trư Chiến và thủ hạ của hắn: "......" Bọn họ cũng không muốn đánh!


Trư Chiến đang định cự tuyệt, Chu Tịch nói: "Các ngươi cùng Hùng Dã đánh một trận, ta cho các ngươi ba quả ớt."


Ớt sao? Trư Chiến đang định đáp ứng, nhưng hắn còn chưa kịp đáp ứng, thuộc hạ của hắn đã đáp ứng rồi.


Nhớ thương ớt cay, nhưng không ngừng chỉ có một mình Trư Chiến!


Trận chiến đấu này lại là thủ hạ Trư Chiến cùng Hùng Dã đánh. Hai người cũng không phải lấy mệnh tương bác, cho nên cuối cùng lại đánh thật lâu, ước chừng hơn hai giờ, đánh tới lưỡng bại câu thương.


Đánh xong thì phải xem sức chịu đựng của ai tốt, năng lực khôi phục mạnh!


Thủ hạ Trư Chiến có thể trở thành chiến sĩ thú sơ cấp đều là dựa vào thiên phú và ăn uống, cũng không hiểu tu luyện. Hùng Dã thì lại không giống, y biết tu luyện!


Đánh tới cuối cùng, người khác sức lực dùng hết rồi liền không còn, y dùng hết rồi lại có thể luyện ra......


Hôm nay người cùng Hùng Dã đối chiến kỳ thật so với Hùng Dã hiếu thắng một chút. Nhưng mà hắn vài lần đánh ngã Hùng Dã, Hùng Dã đều có thể một lần nữa đứng lên. Sau rốt chính hắn nằm sấp xuống, ngược lại là không đứng lên nổi......


"Ta lại thắng!" Hùng Dã cao hứng nhìn Chu Tịch.


Trong lòng y nói không nên lời thống khoái, bởi vì y không chỉ có thắng, còn phát hiện tiêu hao hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình trong chiến đấu, sau đó một lần nữa tu luyện lại, tốc độ tu luyện thế nhưng có thể nhanh hơn.


"Giỏi quá." Chu Tịch cho Trư Chiến ba quả ớt, mang theo Hùng Dã đi mất.


Trư Chiến cầm ớt, nhìn về phía thủ hạ của mình: "Thứ này...... Chúng ta làm cái gì ăn?"


Thủ hạ của hắn không chút do dự nói: "Làm lẩu!"


Làm lẩu để ăn xác thật không tồi.


Trư Chiến mang theo thủ hạ, ăn một bữa tiệc ớt lớn mà bọn họ ra sức chiến đấu đổi lấy, ra một thân mồ hôi, sau đó liền cảm thấy...... Ốm đau trong cơ thể hình như đều đã biến mất.


"Ta cảm thấy ớt này so với thảo dược của tư tế bộ lạc chúng ta dùng tốt hơn nhiều." Người vừa rồi cùng Hùng Dã đánh đến tinh bì lực tẫn nói.


Nguyên bản mệt thành như vậy, hắn cũng chẳng ăn uống được cái gì, nhưng sau khi ngửi thấy mùi của ớt thì lập tức liền cảm thấy thèm ăn!


Nghĩ như vậy, hắn nói: "Các ngươi ngày mai có muốn tuyển ra một người cùng Hùng Dã đánh một trận hay không? Lần này chúng ta có thể ra giá bốn quả ớt!" Ba quả ớt hình như không đủ cay?


"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi? Hùng Dã liên tiếp đánh hai ngày, y ngày mai còn có thể có sức lực chiến đấu?" Một người thủ hạ của Trư Chiến không tin.


Kết quả...... Hùng Dã thật đúng là có sức lực tiếp tục đánh nhau!


Ngày hôm sau, Hùng Dã như cũ thần thái sáng láng, vết thương trên người nhìn cũng lành không sai biệt lắm.


Hơn nữa, còn không cần bọn họ tìm Hùng Dã, Hùng Dã đã chủ động tìm tới bọn họ, muốn theo chân bọn họ chiến đấu.


Y so với ngày đầu tiên chiến đấu cùng bọn họ còn mạnh hơn một chút.


Trư Chiến: "......" Hùng Dã tiến bộ cũng quá nhanh! Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngày nào đó đối tượng chiến đấu của Hùng Dã sẽ biến thành hắn.


Tốc độ tiến bộ thế này......


Trư Chiến đối với Chu Tịch càng tò mò —— Đây hơn phân nửa là liên quan tới Chu Tịch!


Mà hắn nếu tò mò về Chu Tịch thì lại phải ở lại bộ lạc Đại Hùng, tiếp xúc với Hùng Dã và Chu Tịch......


Càng đừng nói hắn còn muốn biết thuyền phải làm như thế nào...... Hắn hình như không đi được?


Trư Chiến tổng cảm thấy, mình dường như đã tự dẫm vào một cái hố.


Trong khi Trư Chiến cảm thấy mình dẫm phải hố, đợt đồ gốm thứ hai bắt đầu nung!


Lần này, tư tế sửa lại cái hố dùng để thiêu chế đồ gốm.


Sau khi đào ra một cái hố to, ông lại đào ra bốn phía, ở phía dưới đào ra một ít hố nhỏ. Mà các loại phôi đã nặn, ông đặt ở những cái hố nhỏ đó, còn trung gian hố to thì ở chất đầy củi lửa.


Lần nung gốm này, bọn họ chuẩn bị phôi so với lần đầu nhiều hơn rất nhiều. Mà trong đống phôi, nhiều nhất chính là nồi gốm.


Chu Tịch cần nồi, hơn nữa trong giai đoạn hiện nay mà nói, nồi và bát có miệng lớn như vậy tuyệt đối là chế tác dễ nhất.


Ngọn lửa bốc cháy lên, nhiệt độ chung quanh nháy mắt tăng cao. Chu Tịch nằm ở dưới bóng cây cách đó không xa, ngóng trông có thể ra được một cái nồi hoàn chỉnh.


Mà lúc này, Miêu Hỏa rốt cuộc đưa đám nô lệ kia tới lãnh địa của bộ lạc Đại Hùng.


Thân thể của những nô lệ này đều rất kém cỏi, đi đường phi thường chậm, hắn lại không hy vọng bọn họ chết nên cũng phải tốn không ít thời gian mới tới nơi.


Cũng may hiện tại, hắn đưa được những người này đến đích.


Miêu Hỏa bỏ hơn trăm người lại, vỗ vỗ mông đi mất.


Mà một trăm người này đều đầy mặt mờ mịt.


Bọn họ rất nhiều người cơ thể mang thương, bởi vì màn trời chiếu đất, miệng vết thương còn hư thối.


Bọn họ lại có rất nhiều người đã vô cùng đói khát. Lúc rời khỏi bộ lạc Cự Hổ, đám người bộ lạc Cự Hổ bởi vì sợ bọn họ đói chết, cho bọn họ một ít thức ăn nhưng cũng không nhiều, bọn họ sớm đã ăn hết rồi.


"Bộ lạc Đại Hùng rốt cuộc là bộ dáng gì?"


"Bọn họ nguyện ý cho chúng ta lưu lại sao?"


"Nếu như không có nơi nào lưu lại, chúng ta có lẽ sẽ chết......"


......


Những người này từng bước một lê chân đi về phía trước.


Trong đám người, một nam nhân trạng huống thoạt nhìn không tồi mang theo nữ nhân của mình, đi ở đằng trước đội ngũ.


Nữ nhân của hắn hỏi: "Hầu Thạch, con của chúng ta ở bộ lạc Đại Hùng ...... Nó sống có tốt không?"


Nam nhân tên Hầu Thạch cười cười, nói: "Nó nhất định sống rất tốt."


"Hy vọng nó khoẻ mạnh, chúng ta chỉ còn một đứa con như vậy......" Nữ nhân kia nói.


Hầu Thạch đôi mắt chua xót, hốc mắt xuất hiện ánh nước.


Hầu Thạch là người của bộ lạc Thanh Sơn, lần trước từng đi theo Miêu Hỏa tới bộ lạc Đại Hùng.


Hắn biết đường, cho nên chẳng sợ thân thể hắn cũng không tệ lắm, Miêu Hỏa cũng kéo hắn đi theo. Hắn lại bảo vợ của mình giả bệnh, trà trộn vào trong đội ngũ.


Bọn họ rời khỏi bộ lạc Cự Hổ, tự do!


Nhưng bộ lạc Đại Hùng ......


Hầu Thạch lúc này trong lòng chua xót không thôi.


Lúc trước con của hắn bởi vì thú hình nhỏ, bị Miêu Hỏa phái tới bộ lạc Đại Hùng điều tra tin tức, sau đó liền không trở về. Dựa theo lời của kẻ trốn thoát, con của hắn đã chết.


Hắn và vợ hắn lớn lên cùng nhau, sau khi lớn lên tổng cộng sinh dục bốn đứa con. Đứa bé đầu tiên bởi vì bọn họ tuổi không lớn, đối với việc nuôi nấng trẻ nhỏ không hiểu biết nên từ nhỏ thể nhược, thú hình vượn cáo chuột lại càng phi thường phi thường nhỏ, nhưng bọn họ vẫn rất yêu thương hắn.


Khi bộ lạc Cự Hổ tấn công bộ lạc Thanh Sơn, ba đứa con nhỏ tuổi của họ bởi vì không làm được việc gì nên tất cả đều bị giết, chỉ để lại đứa lớn nhất còn sống. Mà bây giờ...... Đứa nhỏ này chỉ e cũng đã mất mạng.


Hắn sợ nữ nhân của mình quá lo lắng chịu không nổi nên mới lừa nàng nói hài tử ở bộ lạc Đại Hùng sống rất tốt, giờ thì......


Hắn muốn tới bộ lạc Đại Hùng nhìn xem, nếu hài tử thật sự không còn, vậy hắn liền mang theo nữ nhân của mình đi làm thú nhân lưu lạc là được.


Tất cả con cái của bọn họ đều không còn, bọn họ cũng không muốn sống nữa.


Trong khi Hầu Thạch nghĩ như vậy, bộ lạc Đại Hùng, tư tế đang ở bên cạnh đống lửa cháy rực thở dài: "Hiện tại trong bộ lạc ít nhất cần một trăm người chuyên môn phụ trách trồng trọt và thu thập, học tập tri thức phương diện này. Thiêu chế đồ gốm bên này, yêu cầu thêm trên dưới 50 người, còn phải có người học xây nhà, tạc một ít sơn động linh tinh...... Trong bộ lạc không đủ người!"


"Vậy từ từ tới." Chu Tịch nói.


Tư tế nhìn bộ dạng lười biếng của Chu Tịch, bất đắc dĩ cực kỳ.


Ông nỗ lực như vậy, Chu Tịch như thế nào lại lười như vậy nhỉ?


"Ngươi yên tâm, sự tình tổng luôn có cách giải quyết." Chu Tịch nói. Còn không phải là thiếu người sao? Chờ đồ gốm thiêu chế ra, chờ bộ lạc bọn họ không còn thiếu lương thực, bọn họ tổng có thể hấp dẫn người từ bộ lạc khác tới.


Có lẽ còn có thể đánh hạ được bộ lạc Cự Hổ.


Chu Tịch đang nghĩ như vậy, đột nhiên có người tới: "Tư tế, tư tế, bộ lạc chúng ta có một đám người kéo đến!"


"Người nào? Là địch nhân sao?" Tư tế lập tức liền hỏi.


"Không phải, những người đó gầy trơ cả xương, nhìn như sắp chết đói, hẳn là thú nhân lưu lạc. Cơ mà bọn họ có chút kỳ quái, toàn bộ đội ngũ thế nhưng không có trẻ nhỏ......" Người nọ nói.


Tư tế còn chưa nghe xong, vẻ vui mừng đã lộ rõ trên nét mặt, lập tức nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi quả nhiên không hổ là sứ giả Thần Thú. Ngươi nói sự tình có thể giải quyết, sự tình lập tức liền giải quyết!"


Chu Tịch: "......" Sao mà khéo thế nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK