Nó và Kin được xuất viện nhưng cũng là ngày ông James phải đi sang Liechtenstein để nhận hình phạt, Kin và nó cũng đưa ông đến sân bay, ông ôm lấy Kin và nói:
-Tập đoạn họ Trần ba giao lại cho con, hãy cố gắng lên, hãy hoàn thành tâm nguyện của mẹ con.
Kin gật đầu, ông đi đến trước nó như mong chờ điều gì đó, nhưng nó quay mặt làm ngơ, ông cười buồn rồi đi về phía máy bay, nó bỗng nhiên chạy tới chỗ ông James và ôm lấy ông, nước mắt trào ra, nó nói:
-Ba, con xin lỗi, chính con đã hại ba ra nông nỗi này, con xin lỗi vì đã làm vậy với ba, con xin lỗi vì đã làm tổn thương ba rất nhiều.
-Chính ba mới là người phải xin lỗi con mới đúng, Tiểu Băng. –Ba nó ôm chặt lấy nó, xoa nhẹ đầu nó
-Con sẽ yêu cầu ông sẽ không chừng phạt ba nữa, ba không có lỗi, người có lỗi là người đàn bà độc ác kia.
Nó nói, ba nó lắc đầu nhẹ từ chối rồi bước lên máy bay, nó nhìn theo, nước mắt giàn dụa, Kin đi tới khoác vai nó:
-Tiểu Băng, em làm tốt lắm, cuối cùng em cũng tha thứ cho ba rồi.
Nó gật nhẹ đầu rồi quay lại cười tươi nhìn anh, sau đó hai anh em nó trở về nhà.
1 tuần sau
Mọi người lo Ngọc Diệp sẽ bị bà Rose sát hại nên đã cho Ngọc Diệp sống cùng nhà, ba nó thì Kin đã giao lại tập đoàn cho ông quản lý, nhưng chỉ với cương vị là phó chủ tịch. Còn bà Rose, từ hôm đó không ai biết tung tích bà ta đâu, hắn đã cho người tìm nhưng hoàn toàn biệt vô ôm tín.
Tại nhà nó
Mọi người ngồi ở dưới phòng khách, nó vẫn chăm chú vào máy tính như mọi khi, hắn đọc sách, Kin và Mary coi TV, Anna và Kelvin chơi game, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc ở trên phòng. Bỗng nhiên Mary có điện thoại, cô bắt máy:
-Alo, ai vậy???
-………
-Anh!! Anh về khi nào vậy?? Mà ….tưởng quên luôn em rồi chứ. –Mary vui mừng.
-………
-Vâng, anh đợi ở đó, em sẽ ra ngay.
Mary nói rồi cầm lấy áo khoác quay sang hướng Anna, nói:
-Ra sân bay không?? Anh Nhật Nam mới đi du học về, thấy họ bảo là tao ở đây với tụi mày nên bay sang bên đây luôn, hiện giờ đang ở sân bay đợi bọn mình đó.
-Thật á, anh ấy về bao giờ vậy. Mà mình đi luôn đi. –Anna vui mừng bật dậy
-Nè, đi siêu thị không??
Đúng lúc đó, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc đi xuống, nhưng chưa nghe cuộc nói chuyện hai người, Anna quay sang nói:
-Xin lỗi nha, bọn mình phải ra sân bay đón một người rồi, cậu đi một mình nha.
Ngọc Diệp gật nhẹ đầu, Mary và Anna đi đến sân baylúc này ở phòng khách, Kin quay sang nó, mặt đỏ lên vì ghen hỏi:
-Tiểu Băng, Nhật Nam là ai vậy??
-Là người rất quan trọng với Mary. Anh King, đi siêu thị với em, em có đồ cần mua.
Hắn gật đầu, 3 người họ tới siêu thị.
Tại sân bay
Một người con trai cao tầm 1m80, trông cực kì điển trai, anh có mái tóc màu nâu theo kiểu style Hàn, mắt đeo kính mát, đứng dựa vào cột như đang mong chờ ai đó. Đám con gái ở sân bay nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt, bao vây quanh anh làm anh khó chịu. Nhận ra hai người con gái quen thuộc đang đảo mặt tìm ai đó, anh liền vẫy tay:
-Mary, anh ở đây.
Mary và Anna liền chạy tới, đám con gái tự động tách ra, Anna nói:
-Anh Nhật Nam, nhớ anh quá đó.
-Anh cũng nhớ Anna lắm đó. –Nhật Nam bẹo má cô.
-Coi bộ anh vẫn đào hoa quá ha, không khác gì ba. –Mary nhìn đám con gái xung quanh.
Anh gãi đầu cười, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh hỏi:
-Sarah đâu?? Sao anh không thấy đến đón anh vậy??
-Ở nhà đó. –Mary
-Vậy chúng ta về nhà nhanh đi, anh nhớ con bé lắm đó.
Nhật Nam nói và kéo Anna đi, Mary nhìn thao, mặt buồn rầu “Anh vẫn như vậy à??”
Tại nhà nó
-Nè, đi chơi không, mọc rễ ở đây chán lắm. –Kelvin than vãn
-Ừm, ra siêu thị với bọn kia đi, lát nữa Mary và Anna về bảo họ ra sau.
Kin đứng dậy, định đi nhưng anh bỗng nhiên đứng lặng người, hai tay nắm chặt run bần bật, xung quanh tỏa ra luồng không khí hắc ám cực kì đáng sợ. Kelvin thấy vậy thì rùng mình sợ hãi, nhưng anh cũng nhận ra sự việc thì tức giận không kém gì Kin, Anna, Mary và một chàng trai lạ mặt, chàng trai đang khoác vai hai cô, Kin và Kelvin đi tới, Kelvin kéo Anna về phía mình, Kin kéo Mary về phía sau, xách cổ áo chàng trai kia lên và đấm vào mặt anh, Kin tức giận nói:
-Cút khỏi đây trước khi tao giêt mày.
Chàng trai đó bật lại, đứng dậy đấm vào mặt Kin, hai người lao vào đánh nhau, Kelvin thấy vậy cũng xông vào cùng Kin đánh chàng trai, Mary và Anna vội ngăn lại, Mary tức giận quát lên:
-3 người có thôi ngay đi không??
3 người dừng lại, chàng trai lạ mặt quay sang Mary hỏi:
-Hai tên này là ai?? Sao lại sống cùng bọn em??
-Tôi mới phải hỏi câu đó mới đúng. –Kin xông tới nhưng Mary ngăn lại.
-Đây là anh hai em, Minamoto Yusaku, tên Việt là Nhật Nam (chỉ về phía Nhật Nam), còn đây là anh Thiên Ân –Kin (chỉ về phí Kin), bạn trai em và cũng là anh hai của Sarah đó, đánh anh nó, coi anh sẽ làm thế nào?? –Mary
Kin, Kelvin và Nhật Nam ngạc nhiên, Nhật Nam nghĩ đến nó thì rùng mình, Kin liếc sang Mary đang tức giận, Nhật Nam cười đi tới nói:
-Xin lỗi chuyện vừa rồi, người nhà cầm nên bỏ qua đi.
-Cậu không cần phải xin lỗi đâu, chính tôi là người có lỗi mà. –Kin
-Xin chào tôi là Kelvin, hôn phu tương lai của Anna. –Kelvin
-Được rồi, chuyện quan trong hơn hết là Sarah đâu, sao tôi vẫn chưa thấy con bé vậy?? –Nhật Nam đảo mắt tìm kiếm
-Sarah đi đến siêu thị rồi. –Kelvin
-Vậy ta cũng tới đó đi
Nhật Nam kéo Kelvin và Anna đi, Kin nghi ngờ sang nhìn Mary, Mary gật đầu, anh lắc đầu rồi đi theo.
t/g: Giới thiệu nhân vật nè:
Nguyễn Hà Nhật Nam 19 tuổi, tên Nhật là Minamoto Yusaku, thân hình cao lớn, vẻ mặt phương Đông, cực kì đẹp trai, mái tóc nâu, mắt nâu, da trắng như men sứ. Anh Mary, nhưng khác hẳn với cô, tính tình hơi trẻ con, vui tính, thông minh, thích nó. IQ 210
Tại siêu thị
Ở ghế chờ gần quầy thu ngân, một cặp nam nữ thu hút hết ánh nhìn của mọi người, cô gái đẹp hơn thiên thân, chàng trai hơn tượng tạc. Từ bên ngoài có 5 người đi vào, Nhật Nam ôm chầm lấy nó:
-Sarah, anh nhớ em nhiều lắm đó.
Mọi người ngạc nhiên, hắn đỏ mặt tức giận, xông tới đấm vào mặt Nhật Nam khiến anh ngã xuống, miệng chảy máu, hắn cúi xuống túm cổ áo Nhật Nam rồi gằn lên:
-Mày, cút ngay!!! Đừng để tao nhìn thấy, lúc đó không ai cứu được mày đâu. Thiên Băng, đi.
Hắn nói rồi kéo nó đi theo, Nhật Nam lúc nãy mới hết ngạc nhiên, Anna vội đỡ anh dậy, hỏi:
-Anh không sao chứ??
-Anh không sao, chưa chết được đâu nhưng tên đó là ai vậy?? –Nhật Nam lau vết máu trên miệng.
-Tên đó là King, tên Việt là Trần Tuấn Kiệt, thiếu gia tập đoàn William đó, tưởng anh phải biết chứ?? –Mary
-Cậu đừng chấp tên kia làm gì, hắn mà thấy ai động đến bảo bối của hắn thì hắn như vậy đó, không kiểm soát được bản thân đâu. Tên đó nóng tính lắm, tôi cũng bị hắn đánh suýt chết mấy lần rồi. –Kelvin
-Hai người họ, không lẽ….. –Nhật Nam quay sang Mary, hai tay run run
Mary gật đầu, anh buông thõng tay xuống, khuôn mặt thất vọng, Mary đi tới, đặt tay lên vai anh nói:
-Anh hai đừng như vậy, chỉ có King mới có thể xứng đáng với Sarah thôi, anh hãy quên nó đi.
Kelvin ngạc nhiên, Nhật Nam gật đầu.
Tại chỗ nó và hắn
Hắn kéo nó đi một cách thô bạo, nó bỗng nhiên dừng lại, giật mạnh tay mình ra ra giận dữ quát lên:
-Anh làm em đau đó!! Anh làm sao vậy?? –Hắn giận dữ
-Em còn hỏi nữa à?? Sao lại để người ta ôm như vậy??
-Hóa ra là anh ghen à?? –Nó như hiểu ra mọi chuyện liền phì cười, nó nói:
-Đ…đâu có. –Hắn ngượng.
-Người con trai đó là Nhật Nam, là anh trai của Mary, 3 bọn em coi anh ấy như anh trai của mình vậy, vậy em gái để anh trai ôm có gì sai không?? Nhưng hình như anh Nhật Nam lại nghĩ khác. –Nó cười buồn
-Không lẽ, cái tên Nhật Nam kia cũng…
Hắn chỉ về phía nó, nó gật đầu rồi đi trước, hắn nghĩ lại chuyện vừa rồi, mỉm cười rồi chạy theo nó.
30 phút sau
-Sarah, bên này nè!!
Anna từ một bàn trong góc vẫy tay báo hiệu cho nó, bên cạnh cô là Kin, Mary, Kelvin và Nhật Nam, nó và hắn đi đến, nó kéo áo ra hiệu cho hắn, hắn nhíu mày đi tới, miễn cưỡng nói:
-Chuyền vừa rồi, tôi xin lỗi.
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ hắn cũng biết xin lỗi người khác ngoài nó, Nhật Nam cười cười nói:
-Không sao đâu, lỗi đâu phải tại cậu, là tại tôi mà.
-Biết vậy thì tốt, mà tôi nói cho cậu biết, hãy từ bỏ ý định đó đi, dù cậu có là ai đi nữa thì tôi cũng sẽ không tha cho người định cướp cô ấy từ tay tôi đâu. –Hắn
Nó nhíu mày khó chịu, mọi người ngạc nhiên, sao tên này có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, Nhật Nam nói:
-Ngày mai tôi sẽ quay về Nhật Bản, cậu không phải lo đâu.
-Sao vậy anh?? Anh mới tới mà. –Mary
-Anh chốn sang đây đó chứ?? Ba mẹ gọi anh về, anh sẽ làm quen với việc kinh doanh. –Nhật Nam
-Anh có làm được không đó?? –Anna
-Chắc là ổn thôi.
Nhật Nam cúi mặt xuống, mọi người nhìn anh cũng biết anh đang nghĩ gì. Bỗng nhiên từ đằng xa, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc đi tới, Ngọc Diệp cúi mặt xuống, có lẽ cô vẫn chưa qua nổi cơn sock đó, Bảo Ngọc nói:
-Mọi người đang nói chuyện gì vậy?? Mà tên này là ai??
-Anh là Nguyễn Hà Nhật Nam, là anh của Mary. –Nhật Nam đưa tay ra
-Tôi là Bảo Ngọc, còn đây là Ngọc Diệp, đều là bạn của mấy người này. –Bảo Ngọc.
-Chào em.
Nhật Nam đưa tay ra phía trước Ngọc Diệp nhưng chỉ nhận được từ cô ai nhìn thờ ơ, Ngọc Diệp ngồi xuống, nói:
-Mọi người, một lát nữa tôi sẽ phải về California, ba tôi đã biết mọi chuyện, ông rất đau buồn, ông muốn tôi về đó để sống cùng ông và để tôi được an toàn. Mẹ tôi từ ngày hôm đó đã mất tích, cứ như bốc hơi vậy, còn những người tấn công mọi người đều là người mới, họ chưa hề biết hết toàn bộ quy luật của tổ chức.
-Thế cũng tốt thôi, về đó sẽ không ai có thể làm hại được cô nữa. –Nó
-Chúng tôi sẽ giúp cô tìm được bà Rose. Đúng không, mọi người?? –Anna
-Ừm. –Kelvin, Bảo Ngọc nói, Kin gật đầu.
-Cảm ơn mọi người. –Ngọc Diệp
-Nè khoan đã, rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì, giải thích cho tôi biết được không?? –Nhật Nam lên tiếng.
-Chuyện là…..
Mary kể về chuyện của Ngọc Diệp, Nhật Nam đơ người, không ngờ cô gái trước mặt anh lại có thế lực đáng sợ như thế, càng không ngờ một cô gái trẻ mà phải chịu nỗi đau lớn như vậy, Nhật Nam tiến tới ôm lấy Ngọc Diệp và nói:
-Anh không được chứng kiến mọi chuyện nên không hiểu cho lắm nhưng cũng muốn nói với em là đừng từ bỏ hi vọng, dù là nhỏ nhất, mọi người sẽ luôn ở bên em. Goodluck baby!!
-Cảm ơn anh.
Ngọc Diệp cười tươi, lâu rồi cô không cười như vậy, nụ cười đó làm cho Nam cảm thấy nóng mặt, bỗng Anna lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
-Nè, hai người nên nhớ là ở nơi công cộng, đừng có sến sẩm như vậy, người khác chú ý đó.
-Đâu có. –Ngọc Diệp và Nhật Nam đồng thanh.
-Về thôi, tôi mệt rồi.
Nó nói rồi đứng dậy đi trước, hắn đi theo phía sau, mọi người nhìn nó, lúc nào trong tình huống khó sử nó cũng nói như vậy để giải vây cho họ.
Ngày hôm sau
Tại sân bay
-Bye anh nha, anh đi cẩn thận đó. –Mary ôm anh mình.
-Biết rồi mà, làm như anh bé lắm không bằng. –Nhật Nam cười nhìn em gái mình
-Nè, cố lên nha anh. –Anna cười.
Nhật Nam gật đầu, rồi đi đến chỗ nó, anh quay sang phía hắn nói:
-Cậu cho tôi ôm Sarah được không??
Hắn quay mặt ra chỗ khác, anh mỉm cười rồi ôm lấy nó:
-Tạm biệt nha, anh sẽ nhớ em nhiều lắm đó, Sarah. Chúc em hạnh phúc.
-Chúc may mắn.
Nó nói nhỏ bên tai anh, anh ngạc nhiên rồi mỉm cười, đi tới chỗ hắn ghé sát tai hắn nói nhỏ “cậu mà buông tay cô ấy ra là tôi quay lại cướp lấy đó”. Hắn ngạc nhiên, nhưng rồi cười “vậy cậu sẽ không có cơ hội đó đâu”.
-Tạm biệt mọi người nha, phi cơ đến rồi, tôi đi nha.
Nhật Nam nói rồi đút tay vào túi quần đi về phía máy bay. Ngọc Diệp nhìn mòi cười, cô nói:
-Tôi đi nha, mọi người giữ sức khỏe.
-Làm như đi mãi không bằng, dảnh về thăm bọn này nha. –Anna
-Sống tốt nha. –Mary
-Đừng gây ra chuyện xấu nữa nha, em gái hờ. –Kin ôm lấy Ngọc Diệp
-Cảm ơn anh, anh hai.
Ngọc Diệp cười hạnh phúc, mất đi người chị nhưng cô cũng có lại những người bạn, cô đi tới chỗ nó:
-Cảm ơn cậu, Lãnh Hàn Thiên Băng.
-Ờ, sống tốt đó. –Nó quay mặt sang hướng khác.
Mọi người mỉm cười nhìn nó, Ngọc Diệp quay sang hắn đe dọa:
-Anh không được làm tổn thương cô ấy đâu đó, nếu không, dù có phải chết tôi cũng mang người về giết anh.
Hắn mỉm cười khẳng định, Ngọc Diệp mỉm cười rồi đi về phía phi cơ riêng.
Tại nhà nó
-Hai người đó, ở đây chưa bao lâu mà đã chuyện đi rồi.
Mary ngồi xuống chiếc sofa, mọi người nhìn cô, cô như vậy thôi nhưng thực ra nhớ anh mình lắm, cũng mấy năm cách xa rồi mà. Chợt nó có điện thoại, nó bắt máy:
-Alo, ai vậy???
-…..
-Có chuyện gì???
-……
-Anh nói sao?? Anh ấy về rồi à?? –Nó vui mừng bật dậy
-….
-Tôi sẽ qua đó ngay.