• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nhà?

Tiêu Hòa thu lại bàn chân vừa nhấc lên, đứng tại chỗ hồi lâu không lên tiếng.

Hắn không có người nhà, hoặc nên nói, hắn hoàn toàn không nhớ rõ người nhà của mình, trí nhớ của hắn bắt đầu đứt đoạn từ năm bảy tuổi.

Trước bảy tuổi, chuyện gì cũng không nhớ, những chuyện sau bảy tuổi thì luôn phơi rõ trước mắt.

Đáng lý, một người vào khoảng hai ba tuổi đã biết ghi nhớ, lên bảy tuổi, nếu phát sinh chuyện lớn gì, tuyệt đối sẽ không quên, nhưng Tiêu Hòa lại không nhớ nổi.

Chút ấn tượng cũng không có, chẳng mảy may nghĩ ra được gì.

Tiêu Hòa không lên tiếng, nhưng cũng không rời đi.

Lạc Phi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nghĩ tới sao? Người nhà ngươi…”

“Ta không nhớ được.” Tiêu Hòa không biết vì sao Lạc Phi hỏi chuyện này, nhưng hắn không cần thiết phải che giấu.

“Chuyện trước năm bảy tuổi, ta đều đã quên, chút ấn tượng cũng không có.”

Lạc Phi chẳng có vẻ gì là bất ngờ, chỉ nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại quên?”

Tiêu Hòa có chút buồn bực, cau mày nói: “Không biết.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tiêu Hòa lại cảm thấy giọng điệu mình không tốt, vội bổ sung: “Quên rồi cũng không sao, họ đã vứt bỏ ta thì tức là không cần ta nữa, ta  cũng không nhớ ra họ, hai bên đều bớt phiền.”

Đây là lời thật lòng, nếu nói Tiêu Hòa chưa từng nghĩ tới phụ mẫu thì không thể nào.

Đứa nhỏ bảy tám tuổi, một mình lăn lộn bò lên từ tầng dưới chót Hoa Vân tông, rốt cuộc có bao nhiêu gian khổ, ngay bản thân Tiêu Hòa cũng không muốn nhớ.

Những buổi tối bụng đói đến không ngủ được, những tháng ngày giá lạnh co ro không ngừng, những năm tháng bị bắt nạt vết thương chằng chịt, thỉnh thoảng nửa đêm mộng chuyển, Tiêu Hòa sẽ nghĩ tới họ.

Nếu hắn có cha mẹ, phải chăng sẽ không lẻ loi hiu quạnh như vậy.

Nếu hắn có người thân, phải chăng sẽ không bị người ức hiếp thế kia.

Nếu hắn có chỗ tựa, dù chỉ một thôi, phải chăng sẽ không cần vì sống sót mà mỗi ngày cúi đầu hèn mọn.

Song những ý nghĩ yếu đuối đó không cứu được hắn, ngoài khiến hắn chỉ càng thêm đáng thương, thì không còn tác dụng nào khác.

Mà đáng thương là thứ vô dụng nhất.

Vậy nên dần dần, Tiêu Hòa không nghĩ đến họ nữa, dần dần, hắn tự truyền cho mình một ý niệm.

Nếu họ từ bỏ hắn, nếu họ vứt hắn đi, vậy cũng có nghĩa, dù tìm lại được họ, hắn cũng không chiếm được sự quan tâm cùng hơi ấm.

Đã như thế, mất đi ký ức, chưa hẳn là chuyện xấu.

Quên hết… chí ít sẽ không cần thương tâm.

Ném đi tất cả, chí ít hắn còn có thể dựa vào bản thân mà sống tiếp.

Tiêu Hòa vẫn luôn tự nhủ như thế, nhưng hôm nay Lạc Phi gợi cho hắn một khả năng khác.

“Tiêu Hòa, ngươi có từng nghĩ… họ vứt bỏ ngươi là bất đắc dĩ?”

Tiêu Hòa chợt nhếch miệng, trong mắt hiện vẻ tàn khốc: “Lạc Phi, rốt cuộc ca muốn nói gì?”

Đến nước này mà Tiêu Hòa còn không hiểu thì hắn chính là kẻ ngu. Rõ ràng Lạc Phi biết gì đó, lại không chịu nói rõ, cứ ám chỉ mịt mờ với hắn.

Tiêu Hòa nhìn Lạc Phi, lạnh giọng hỏi: “Nếu ca biết chuyện gì, xin hãy dứt khoát nói thẳng với ta, nếu ca không thể xác định chắc chắn, vậy xin đừng dẫn dắt khiến ta suy đoán lung tung.”

Lạc Phi sững sờ, chợt khóe miệng khẽ nhếch, kéo ra một nụ cười thật tươi.

Nụ cười này rất nhẹ, rất dài, Tiêu Hòa nhìn, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Sáu năm không gặp, hắn thay đổi, Lạc Phi cũng thay đổi.

Người thiếu niên của sáu năm trước sẽ cười thật trong sáng, cười thật mở lòng, cũng cười thật ấm áp, chắc chắn sẽ không như hiện tại, cười đến trống rỗng.

“Ngươi vẫn luôn rất thông minh.” Lạc Phi mở miệng.

Tiêu Hòa nhìn hắn ta, mắt không chớp lấy một cái.

Lạc Phi thở dài, tiếp tục nói: “Đã như vậy, ta sẽ không dối gạt, sáu năm này ta ở bên ngoài, nghe được, chứng kiến, cũng biết rất nhiều chuyện. Có một việc khiến ta luôn lưu ý, chính là án diệt môn của Tung Dương Tiêu thị mười lăm năm trước.”

Nghe hai chữ Tiêu thị, con ngươi Tiêu Hòa đột nhiên rụt lại.

Lạc Phi tiếp tục nói: “Tung Dương Tiêu thị là đại gia tộc tu chân, mỗi đời nhân tài xuất hiện lớp lớp, gia tài hùng hậu, căn cơ vững chắc, nhưng vào mười lăm năm trước, không biết đã đụng chạm thần thánh phương nào, trong một đêm bị diệt sạch, toàn gia mấy ngàn người, bất luận già trẻ không ai sống sót. Ngay cả đại trạch mấy trăm năm của Tiêu thị cũng bị một mồi lửa thiêu rụi.”

Tiêu Hòa quanh năm cư trú trên núi Thanh Loan, không biết nhiều về thế giới bên ngoài, chỉ giới hạn ở mức nghe người kể lại.

Nhưng hắn nghe ít, không có nghĩa đầu óc không biết xoay chuyển, hắn nghiêm nghị nói: “Thiên hạ biết bao nhiêu người họ Tiêu, chẳng lẽ toàn bộ họ Tiêu đều là người của Tung Dương Tiêu thị sao?”

“Vậy thì không phải.” Lạc Phi chấp nhận lời hắn, tiếp theo liền chuyển đề tài “Nhưng cả thiên hạ chỉ có một người còn sống và mất đi ký ức sau đêm Tung Dương Tiêu thị diệt môn.”

Trong lòng Tiêu Hòa chợt giật nảy.

Lạc Phi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Rất nhiều việc, người khác nói đến đâu, nếu bản thân ngươi không muốn tin cũng vô dụng.”

“Tiêu Hòa, đây là tư liệu ta thu thập rất lâu, ngươi có thể mở xem, nhưng nhất định phải cẩn thận…” Lạc Phi bỗng đến gần hắn, kề vào tai hắn nói nhỏ “Đừng để bị sư phụ tốt của ngươi phát hiện.”

Cả người Tiêu Hòa run cầm cập, một luồng khí âm lãnh dâng lên từ đáy lòng, nháy mắt lan rộng khắp nơi, giống như muốn đông cứng huyết dịch toàn thân hắn.

Lạc Phi rời đi.

Tiêu Hòa vẫn đứng tại chỗ, trong tay cầm một thẻ ngọc.

Thẻ ngọc rực rỡ trơn bóng, trong suốt trắng ngần, là vật tốt để chứa đựng thông tin.

Tiêu Hòa rất thường dùng thứ này, không chỉ lưu trữ được tâm pháp bí thuật, còn có thể lưu âm thanh và hình ảnh.

Hữu dụng tiện lợi vô cùng.

Trước giờ Tiêu Hòa đã dùng qua nhiều thẻ ngọc, nhưng chưa từng cảm thấy thấp thỏm căng thẳng như hôm nay, giống như thẻ ngọc này không phải làm từ ngọc, mà là từ nham thạch nóng chảy, chạm vào một cái, ngực xót tâm đau.

Nhưng không nên trốn tránh.

Nếu phía trước là vách núi, nhắm hai mắt chỉ có một con đường rơi xuống, nhưng nếu mở to mắt, tốt xấu còn né tránh được!

Cắn răng, Tiêu Hòa run tay mở xem thẻ ngọc nho nhỏ này.

Trong thời gian ngắn, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, đôi môi cũng gần với sắc màu trong suốt.

Nếu nói ngôn ngữ còn chưa đủ sức thuyết phục, vậy những đoạn hình ngắt quãng và âm thanh nhỏ vụn đã có thể vô cùng khẳng định.

Hắn là con thứ ba thuộc bổn gia Tiêu thị ở Tung Dương.

Tên gọi Tiêu Dương.

Vì là ấu tử nên từ nhỏ luôn được yêu thương cưng chiều, phụ thân từ ái, mẫu thân dịu dàng, Đại ca Nhị ca đều hết sức ưu tú, thương hắn sủng hắn hận không thể đem hết thảy mọi thứ tốt nhất thế gian cho hắn.

Đó là cuộc sống Tiêu Hòa nghĩ cũng không dám nghĩ ra, hắn cho rằng người nhà vứt bỏ hắn, nhưng kỳ thực… hắn có một gia đình hạnh phúc đủ khiến người khắp thiên hạ ước ao.

Nhưng chỉ trong một đêm, trong cái ngày Tiêu thị bị hủy, mọi người đều chết hết, không còn một ai.

Chỉ có Tiêu Hòa còn sống, chỉ có hắn… Vì sao chỉ còn mình hắn!

Tinh thần Tiêu Hòa hoảng hốt, chưa chào từ biệt với đám người Thụy Tâm thì đã trở về Thanh Loan sơn trước.

Trở lại trong điện, liền nhìn thấy sư tôn.

Tiếp theo giống như chiếc hộp pandora bị mở, vô số suy nghĩ mãnh liệt như nước sông tuôn trào, cơ hồ khiến Tiêu Hòa đứng không vững.

Tung Dương Tiêu thị, đại gia tộc tu chân, căn cơ trăm năm, khó mà lung lay.

Nhưng trong một đêm, hóa thành tro tàn.

Thế gian này ai có năng lực đó?

Có một người.

Chỉ có một người.

Toàn tộc bị diệt, bất luận già trẻ, nhưng chỉ lưu lại một người.

Người này được cứu.

Người này bị mất trí nhớ.

Người này… là do ai cứu?

Băng hàn tận đáy lòng Tiêu Hòa không ngừng thông qua huyết dịch thẩm thấu ra, làm cả người hắn không nhịn được phải co rúm.

Hắn vẫn nghĩ y là Chúa cứu thế.

Nhưng khoảnh khắc khả năng này xuất hiện, cơ hồ đẩy hắn đến bên bờ sụp đổ.

Nếu đây là thật sự, nếu đúng là y gây ra.

Vậy hắn… rốt cuộc hắn…

Rốt cuộc nên làm gì…

Sau cùng, Tiêu Hòa không chịu đựng nổi, hôn mê trong cơn say ngà cùng trái tim đau như bị xát muối.

Vân Thanh vươn tay ôm hắn, bị mồ hôi lạnh của đối phương thấm ướt cả y phục.

Xảy ra chuyện gì?

Vân Thanh nhíu mày, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Hòa?”

Tiêu Hòa co quắp, như đang chịu kích thích to lớn, cuộn cả người mình lại.

Vân Thanh cau mày, đáy mắt loé qua tia u ám.

Lạc Phi, ngươi không nên trở về.

Tiêu Hòa nằm mơ, một giấc mơ chân thực tới mức không giống như mơ.

Nhưng hắn thật sự mong đây chỉ là mộng, trong mộng, hắn yên lặng cầu khẩn, này nhất định là mộng.

Sư tôn không thể nào giết người nhà hắn, sư tôn tuyệt đối không làm chuyện như vậy.

Y cứu hắn, cho hắn sinh mạng, cho hắn tình yêu, y đã chiếm cứ tất cả hắn.

Thế nên, y nhất định không phải là người huỷ diệt Tiêu thị.

Nhưng… ngoại trừ y, còn ai vào đây?

Trên thẻ ngọc của Lạc Phi ghi chép rất nhiều tư liệu, nhiều đến mức Tiêu Hòa cần thời gian khá lâu mới dần dần tiêu hóa.

Hắn là kiếp nạn của Vân Thanh, từ giờ khắc hắn sinh ra, đã định là kiếp nạn.

Vượt qua một kiếp này, Vân Thanh liền có thể phi thăng, đến thượng giới.

Nhưng Vân Thanh nói với hắn, y không độ kiếp, y nguyện ý cùng hắn bên nhau suốt đời.

Chẳng qua khi xưa Vân Thanh cũng nghĩ thế sao?

—— Tiêu Hòa, ngươi có biết vì sao y không giết chết ngươi?

—— ngươi là nạn kiếp của y, y có thể giết hết người trong thiên hạ, duy độc không thể động vào ngươi.

—— nhưng y nhất định phải khiến ngươi chết. Ngươi chết, hết thảy liền kết thúc.

—— ngươi được nuông chiều từ bé, nhận hết sủng ái từ nhỏ, gặp cảnh nhà tan cửa nát, một hài tử mới bảy tuổi có thể sống sót sao?

—— ngẫm lại đi, thời thơ ấu ngươi chịu biết bao trở ngại; ngẫm lại đi, thời tấm bé ngươi nhấm nháp bao nhiêu thống khổ; ngẫm lại đi, khoảng thời gian bị những người kia ức hiếp, có bao nhiêu lần quanh quẩn bên bờ tử vong?

—— tất cả đều là y gây ra cho ngươi, y muốn ngươi chết, y muốn ngươi vĩnh viễn biến mất.

Không, không đúng, Tiêu Hòa kinh hoảng, y không muốn ta chết, y yêu ta, y… y…

—— đúng, ngươi lớn rồi, y gặp phải ngươi, y yêu ngươi, thế nên thay đổi chủ ý.

—— nhưng dù vậy, y vẫn là kẻ thù diệt tộc ngươi!

Tiêu Hòa, ngươi ngủ bên cạnh y, không sợ người thân oan mạng vì ngươi không thể nhắm mắt sao!

-Hết chapter 59-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK