Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn like mạnh cho mình một phát, quả thực quá thông minh! Không tin hắn nói đến vậy mà Phàn Thâm vẫn mặc kệ hắn không lo!
Sự thật chứng minh, Tiêu Hòa thành công.
—
Phàn Thâm nghe tin nhắn qua máy liên lạc, toàn thân liền cứng ngắc.
Tiêu Hòa là Omega sao? Người kề vai chiến đấu đồng sinh cộng tử, làm bạn với y gần mười năm – Tiêu Hòa, vậy mà không phải là Alpha.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Tuy tinh thần Phàn Thâm bị vây bên bờ suy sụp, nhưng không đánh mất lý trí.
Nhất định Tiêu Hòa đang lừa mình, Tiêu Hòa đang dụ dỗ mình, Tiêu Hòa thay đổi biện pháp khiến mình trở về.
Đúng, khẳng định là thế.
Tự thuyết phục bản thân như vậy, nhưng vẫn có một tiếng nói nho nhỏ thì thầm bên tai.
Lỡ là thật thì sao?
Nếu Tiêu Hòa không có lừa y?
Nếu Tiêu Hòa là Omega thật?
Một Omega dậy thì chậm trễ, đến nay mới lộ ra.
Đâu phải chưa từng có tiền lệ, chỉ là cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử.
Mà bước ngoặt chuyển biến của kiểu Omaga này, phần lớn là… là… sau khi kết hợp.
Bỗng nhiên, đầu Phàn Thâm ‘Ông!’ lên một tiếng.
Vì vẫn luôn thích Tiêu Hòa nên y chưa từng có bạn đời, bởi vậy cũng chưa từng làm qua loại chuyện kia.
Kinh nghiệm ít, nên nhất thời y không phát hiện.
Alpha trời sinh không thích hợp đón nhận, mang xu hướng chinh phục trong tình dục, bị buộc ở dưới thân người, kết quả chỉ có đau đớn và tra tấn vô hạn.
Mới đầu Tiêu Hòa rất đau đớn, Phàn Thâm cảm giác được.
Nhưng lúc sau… bọn y làm tình có chỗ nào đau đớn chứ.
Thậm chí Tiêu Hòa quỳ sát trên giường, chủ động năn nỉ y.
Khi đó thần trí y mê loạn, hoàn toàn quên hết tất cả, bởi vậy không nghĩ nhiều.
Song giờ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy trái tim khẽ run.
Đó không phải là dáng vẻ một Alpha sẽ có, đó… hoàn toàn là một Omega bị khai phá, đang hưởng thụ khoái cảm cực lạc.
Chẳng lẽ Tiêu Hòa đúng là Omega.
Ý nghĩ một khi dâng lên liền không thể vãn hồi.
Nếu Tiêu Hòa là Omega, vậy hết thảy nan đề đều được giải quyết.
Tiêu Hòa không thể ở bên Phàn Khanh, họ không cách nào đến với nhau.
Nhưng, Tiêu Hòa có thể đến với y.
Y sẽ quang minh chính đại có được Tiêu Hòa, không ai được phép ngăn cản, y có thể hôn môi hắn, đánh dấu hắn, chiếm hữu hắn, thậm chí… khiến hắn hoài thai đứa con thuộc về họ.
Bọn y… sẽ có một gia đình.
Vui sướng dạt dào phủ khắp lồng ngực, Phàn Thâm đã hoàn toàn chấp nhận.
Nhưng ngay sau đó, y chợt hoàn hồn, trái tim siết chặt, thay đổi đầu xe, phi nhanh về phía quảng trường Ailiya.
Tiêu Hòa là một Omega, một Omega trong thời kỳ phát tình, một Omega chưa bị đánh dấu, một Omega cực kỳ mỹ vị.
Không thể để bất luận kẻ nào đụng chạm hắn, tuyệt đối không thể!
Xe phi hành cảm giác được sự nôn nóng của chủ nhân, như phát điên lao về trước.
Mà Tiêu Hoà đang chờ ở quảng trường Ailiya rất không xong.
Lời ban nãy của hắn cũng chỉ là để kích thích Phàn Thâm, hắn căn bản đâu có động dục, cũng không cho mình là một Omega thật.
Nhưng không biết vì sao, mới đầu còn ổn, hết thảy đều bình thường, rồi ước chừng mười phút sau, cơ thể hắn bắt đầu phát sinh biến hóa.
Này mới thật là khó nói, thân là người đàn ông lại có thứ cảm giác đáng lý cả đời cũng không thể cảm nhận.
Cơ thể nóng gay nóng gắt, một ngọn lửa bị nhen nhóm nơi lồng ngực, sau đó theo máu chảy xuôi tới toàn thân, phân tán tới từng cọng lông mạch máu, khiến da thịt hắn khe khẽ run run.
Quá khó tiếp nhận rùi, cái chỗ khó nói phía sau kia trống trải cực điểm.
Thậm chí Tiêu Hòa cảm giác có thứ ấm nóng chảy xuống, xấu hổ, khó nhịn, bức người nổi điên.
Hắn mơ hồ hiểu ra, Phàn Thâm tin rồi.
Tin hắn là Omega, tin hắn đang phát tình.
Thế nên thân thể hắn bắt đầu mất khống chế mà sinh phản ứng.
Chết tiệt!
Đào cái hố thế mà tự chôn mình luôn!
Ngu ghê!
Cả người Tiêu Hòa khó chịu muốn chết, mà chung quanh cũng đã oanh động.
Không ngừng có người tiếp cận, Tiêu Hòa ngửi được những khí tức mạnh mẽ đó, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nỗi niềm khao khát đến phát đau.
Mặc kệ, là ai cũng được… Mau tới giúp hắn… Giúp giúp…
Không!
Lý trí và điên cuồng không ngừng tranh chấp bên bờ vực.
Tuyệt đối không thể!
Đây là thế giới tinh thần, nhưng mọi thứ phát sinh rất chân thật.
Nếu bị người khác gì gì đó, hắn làm sao đối mặt với Phàn Thâm, làm sao chữa khỏi cho y.
Mẹ nó không phải chữa khỏi, mà là gieo ngược a(1).
Cắn chặt răng, cảm thụ đấu tranh với sinh ly còn khó chịu hơn cái chết.
Omega có lực hấp dẫn trời sinh với Alpha, đồng thời Alpha cũng có lực áp chế trời sinh với Omega.
Thể chất Tiêu Hòa vốn khoẻ mạnh, hiện tại lại nhu nhược tới mức cả cánh tay cũng không nâng lên nổi.
Lại một nam nhân xa lạ khác đến gần, thần trí Tiêu Hòa đã hỗn loạn, thậm chí nhìn gương mặt xa lạ thành Phàn Thâm.
“Phàn Thâm… Phàn Thâm…” Tiêu Hòa gần như nói mê, mắt thấy sắp chủ động vòng cánh tay nghênh đón đối phương.
Cũng không biết lý trí từ đâu xông ra, khiến hắn chợt bừng tỉnh.
Lảo đảo lui ra sau, trút hết sức bình sinh đẩy người lạ mặt kia ra.
“Đừng lại gần tôi.” Hắn khàn giọng hô, nhưng vì thanh âm nóng ấm mà nghe như làm điệu làm bộ.
“Mỹ nhân, để tôi thỏa mãn em đi, rất muốn phải không? Đến đây, đến chỗ tôi, tôi sẽ đối tốt với em, nhất định.”
Trái tim Tiêu Hòa run lên bần bật, nếu không phải hắn cực lực áp chế thân thể thì đã sớm mất tự chủ nhào qua rồi.
Đáng chết! Phàn Thâm! Anh đi đâu vậy!
Tiêu Hòa cắn chặt môi, máu tươi tràn ra mới miễn cưỡng gọi về chút lý trí.
“Phàn Thâm! Phàn Thâm! Anh ra đây, anh tới đây, tôi biết anh có thể tới rất nhanh!”
“Lại đây cứu tôi! Lại đây mau lên!” Tiêu Hòa liều mạng chống cự đàn người trước mắt, trên tay trên đùi dính đầy máu, đau đớn mới miễn cưỡng giúp hắn giữ được chút lý trí, nhưng chút lý trí cũng đang từ từ bay biến “Phàn Thâm! Nếu anh còn không xuất hiện, tôi liền… Tôi liền… thuận theo bọn họ.”
“Sau đó…” Tiêu Hòa khó áp chế thống khổ, trong mắt đầy tuyệt vọng, “Tôi sẽ tự sát ngoài đời.”
“Anh không muốn tôi, anh không thích tôi, anh vốn không quan tâm tôi, nếu như vậy, như vậy… Như vậy…”
Câu sau cùng còn chưa dứt lời, xe phi hành màu đen đáp thẳng từ trên không xuống.
Người đàn ông toàn thân đồ đen mấy bước đã nhảy xuống, nắm tay không chút do dự vung tới đám Alpha đang nổi điên, sắc máu đỏ tươi cuồn cuộn trào ra từng đợt.
“Giết… Giết người!” Tiếng thét vang lên bốn phía, nhưng nam tử anh tuấn tựa thiên thần mặt lạnh mày cau, tàn nhẫn thô bạo như bước ra từ địa ngục, chỉ còn lại giết chóc điên cuồng.
Tiêu Hòa nhìn không tới cảnh tượng chung quanh, hắn chỉ thấy y.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông khiến hắn ngày nhớ đêm mong, khiến hắn hân hoan say mê, đồng thời cũng khiến hắn thống khổ tuyệt vọng vô số lần.
“Phàn Thâm… Phàn Thâm…” Tiêu Hòa run rẩy nhào tới y, khó nhịn mà hôn đối phương “Mau… mau cho tôi.”
Phàn Thâm một tay ôm lấy hắn, cảm giác được quần áo dưới tay ướt đẫm dinh dính, đầu óc nổ tung.
Dùng tia lý trí còn sót lại, y nhớ phải ôm người vào xe phi hành.
-Hết chapter 87-
Chú giải:
(1) Ở đây tác giả dùng từ đồng âm 治愈(trì dũ) nghĩa là hệ chữa khỏi và 致郁 (trí úc) nghĩa là gieo cảm xúc tiêu cực/ suy sụp cho độc giả/khán giả
Editor muốn nói: Tui đã trở lại a, sẽ mau chóng làm xong bộ này rồi về với bộ “Điềm báo mạt thế”, bà con đừng ném đá tui tội nghiệp a