Sắc mặt hắn nhợt nhạt nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, rỗng không đến mức vô pháp tưởng tượng.
Tiêu Hòa chấp nhất việc tìm chân tướng, kỳ thực điều hắn khát vọng nhất là làm sáng tỏ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho Vân Thanh.
Nhưng hiện tại… hết thảy đều vô dụng.
Y thừa nhận.
Vân Thanh chính miệng thừa nhận.
Y giết người thân hắn, y diệt toàn gia hắn.
Nhưng giờ khắc này, y cũng nói, y yêu hắn.
Cách yêu như vậy, ai có thể chịu được?
Tiêu Hòa ngơ ngác bất động, suy nghĩ như thể bị mắc vào lưới, không tìm được đầu cuối, cũng không thấy được nơi tụ về.
Lung tung không mục đích, bàng hoàng không chỗ tựa.
Trời đất sụp đổ cũng không thể khiến hắn bất lực, nhưng hiện tại… hắn cảm thấy thế giới trước mắt thật hư vô.
“Vì sao phải làm vậy?” Giọng nói Tiêu Hòa rất nhẹ, như lòng sông mất hết thảy nguồn nước, khô kiệt và cằn cỗi “Chỉ bởi vì một kiếp nạn? Chỉ bởi vì ngươi muốn ta chết sao?”
Vân Thanh vô cảm nhìn hắn.
Tiêu Hòa bỗng gia tăng âm lượng: “Chỉ vì tư dục bản thân, ngươi có thể tàn sát mấy trăm mạng người? Chỉ vì để đột phá, ngươi liền phát điên như vậy sao?”
“Con đường đại đạo, vô tình vô dục.” Thanh âm Vân Thanh bình tĩnh lạnh lùng.
Mà Tiêu Hòa như bị đụng vào chốt mở, điên cuồng cười to: “Đại đạo? Thiên lộ? Vô tình vô dục? Đúng đó! Ngươi không có tình, không có dục! Càng không có tim! Ngươi làm chuyện như vậy, sao còn đến với ta? Ngươi phá huỷ cuộc đời ta, sao còn có thể nói ra những lời kia?!”
“Vân Thanh, ngươi không xứng! Ngươi hoàn toàn không xứng!” Không xứng nói chuyện ái tình, không xứng có được hạnh phúc, càng không xứng…
“Phải.” Vân Thanh dùng sức nắm cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, con ngươi đen kịt u tối, thoáng như vực sâu địa ngục, không có một tia sáng “Ta không xứng với ngươi, trước giờ chưa từng xứng, nhưng ngươi vẫn ở bên cạnh ta, bị ta làm, phải cúi đầu cầu xin ta, nói ngươi yêu ta…”
“Ta không yêu ngươi!” Hai mắt Tiêu Hòa trợn tròn, tràn đầy ý hận thấu xương “Vân Thanh, là mắt ta bị mù, tâm ta bị mê hoặc, hiện tại ta đã tỉnh, xưa nay ta chưa từng yêu ngươi.”
Hắn nói lời tàn nhẫn như thế, thái độ Vân Thanh vẫn lạnh lùng xa cách, chỉ có bờ môi mỏng mím chặt nhếch lên, chỉ có cặp mắt sâu thẳm ẩn giấu sóng lớn mãnh liệt: “Rốt cục nói ra lời nói tự đáy lòng rồi?”
“Phải” Tiêu Hòa không tránh né, không cúi đầu, nhìn y chằm chằm, hận không thể dùng lời nói cay nghiệt nhất kéo đối phương xuống địa ngục.
“Ta luôn lừa ngươi, Vân Thanh, ta yêu Lạc Phi, ta vẫn luôn yêu Lạc Phi, thời điểm không gặp nên không biết, gặp lại ta mới hiểu rõ tâm ý mình, Vân Thanh, ta cho ngươi biết, người ta yêu là Lạc Phi, ta yêu là Lạc Phi ca của ta!”
Năm chữ sau cùng triệt để ghim sâu vào tâm Vân Thanh, khiến thân hình y run lên, quanh thân bỗng dưng nổi một trận lệ phong, phá nát mọi thứ bốn phía chung quanh, cung điện hoa mỹ nháy mắt trở thành một phế tích.
Nhưng Tiêu Hòa không nhìn thấy, trái tim hắn đã bị nghiền nát, trong thân thể trống rỗng chỉ có dục vọng trả thù, mối hận nồng đậm cùng sự thống khổ tuyệt vọng bị phản bội.
“Ngươi nhất định không biết nhỉ, lần đầu tiên ta và Lạc Phi ca cùng nhau, chúng ta quấn quýt cả đêm, xưa nay ta chưa từng quên…”
“Câm miệng!” Vân Thanh lớn tiếng quát.
Nhưng Tiêu Hòa lại tươi cười, như đang nhớ lại ký ức đẹp đẽ nào đó, dáng vẻ hoàn toàn trầm mê.
Mà Vân Thanh chỉ cảm nhận được nỗi đau như róc xương khoét tim, đau đến muốn phá huỷ tất cả mọi thứ.
Lý trí điên cuồng quanh quẩn sát bờ biên, chỉ cần bước thêm một bước, hết thảy liền kết thúc.
Vân Thanh biết, Tiêu Hòa đang nói lời giận dỗi.
Vân Thanh biết, bản thân nhất định phải tỉnh táo.
Nhưng từng từ đâm thẳng tim gan, từng câu cấu xé linh hồn, khiến tâm thần y không ngừng lung lay.
Quả nhiên hắn không yêu mình.
Quả nhiên hắn yêu người khác.
Hắn… thật sự không thuộc về mình.
Nếu như vậy…
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vội vàng chạy vào.
Lạc Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, liền biết sự tình bại lộ, vội vàng nói: “Không được tổn thương Tiêu Hòa.”
Mà Tiêu Hòa cũng đúng lúc hô một tiếng: “Lạc Phi ca!”
Vỏn vẹn ba chữ, tựa như cọng cỏ sau cùng áp đảo lạc đà, Vân Thanh triệt để mất kiềm chế.
Tay trái y nâng lên, gió mạnh nổi dậy, yết hầu Lạc Phi nhẹ nhàng rơi vào tay y.
Đôi mắt Vân Thanh đen bóng trầm lắng, thanh âm tĩnh mịch khẽ nói: “Ngươi yêu hắn ta thật sao?”
Tiêu Hòa không chút do dự gật đầu.
“Tốt lắm…” Vân Thanh nhoẻn miệng, cười long lanh diễm lệ như liệt nhật triêu dương “Hắn ta chết rồi, ngươi sẽ không yêu được nữa.”
Con ngươi Tiêu Hòa đột nhiên co rút, nhưng hắn tuyệt không lùi bước: “Giết đi, dù ngươi giết chết hắn thì ta vẫn yêu hắn, vĩnh viễn yêu hắn, đời này đều chỉ yêu một mình hắn!”
Ngón tay Vân Thanh dùng sức, máu tươi như pháo hoa nổ tung trên không, rực rỡ phóng túng, nhuộm đỏ đại điện, nhuộm đỏ bạch y, cũng nhuộm đỏ dung nhan tuấn mỹ tựa thần tiên.
Tiêu Hòa lẳng lặng mà nhìn, sau đó nở nụ cười, càng cười càng to tiếng, càng cười càng thoải mái, càng cười càng… điên cuồng.
“Ngươi xem… Vân Thanh, đây chính là diện mạo thật sự của ngươi, ngươi chính là như vậy, giết cha mẹ ta, giết huynh trưởng ta, giết tất cả người thân của ta, hiện tại… lại giết người yêu của ta.”
Tiêu Hòa cười đến vui sướng, nhưng trong mắt chỉ có tuyệt vọng và điên cuồng.
“Chỉ tiếc ta không giết được ngươi, thế nhưng…” Giọng nói Tiêu Hòa bỗng hạ thấp, trong tiếng khan khản lại có âm điệu mềm mại “Ta có thể giết chính ta.”
Lời vừa thốt, Tiêu Hòa vươn tay, không hề do dự rút trường kiếm ra, xuyên qua lồng ngực của chính mình.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, Vân Thanh rảo bước về trước, thứ chạm đến chỉ là dòng máu dính dáp, y ngơ ngác nhìn, sắc mặt trắng bệch, bờ môi trong suốt, âm thanh tràn run rẩy và tuyệt vọng: “Tiêu Hòa… Tiêu Hòa… Ngươi…”
“Đừng đụng vào ta!” Tiêu Hòa cảm nhận được cơn đau nhức khi trái tim bị xuyên thủng, nhưng hắn cũng bất lực nhận ra, đau đớn chân thực kia bất quá chỉ làm nền cho nỗi thống khổ Vân Thanh gây cho hắn.
Khi thế giới sụp đổ, khi sinh mệnh tiêu tán, khi mọi thứ biến thành số không, đau đớn của thân thể càng trở nên không đáng nhắc.
Tiêu Hòa không nhìn Vân Thanh, hắn nghiêng đầu nhìn hướng Lạc Phi chết, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười nhẹ mà tàn nhẫn cực điểm: “Lạc Phi ca, chờ ta…”
Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, người hắn gọi tên, là Lạc Phi.
Vân Thanh ngơ ngác ôm đối phương, nhìn đối phương nhắm mắt lại, nhìn đối phương mất đi hơi thở, nhìn đối phương rũ thấp đầu xuống.
Vân Thanh nhìn không chớp mắt, sau cùng, y đột nhiên cúi đầu, hôn xuống nơi máu me đầm đìa kia.
—— Tiêu Hòa, ngươi là của ta.
—— chỉ có thể là của ta.
—— dù cho chết, cũng chỉ có thể là của ta.
—— thật tốt, như vậy thật tốt.
Tiêu Hòa chết đi trong tuyệt vọng, lại tỉnh dậy trong hối hận vô vàn.
Giây phút hắn mở mắt ra, nước mắt tựa như dòng sông chảy xuôi không dứt, làm sao cũng không thể ngừng.
Tần Túc đúng lúc gọi tỉnh hắn: “Tiêu Hòa? Lần này thời gian anh ngủ rất dài, có thể nói cho tôi biết phát sinh chuyện gì không?”
Tiêu Hòa giật mình bừng tỉnh, không quan tâm vấn đề của Tần Túc, vội vã nói: “Giúp tôi trở lại, nhanh lên, giúp tôi trở lại!”
Tần Túc nhíu mày: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, thế giới tinh thần kia đang dần sụp đổ, anh không cần quay lại nữa.”
“Không được! Giúp tôi trở lại, làm ơn, tôi phải trở lại, tôi không thể để kết thúc như vậy, không được, tuyệt đối không được!”
Tần Túc không mở miệng.
Hai mắt Tiêu Hòa tối đi, cắn răng nói: “Nếu không cho tôi trở lại, tôi sẽ bỏ dở trị liệu.”
Câu nói này rất có sức uy hiếp, Tần Túc không thể không nhả ra.
“Nhưng thế giới tinh thần kia không còn ổn định, hiện tại anh đi vào, tính nguy hiểm cực cao, lúc đó nếu không thể trở ra…”
“Không ra được, tôi cũng chấp nhận!” Tiêu Hòa nhìn anh ta chằm chặp “Nếu tôi không may chết đi, xin hãy chuyển lời cho cha mẹ tôi, nói là… nói là tôi gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn bỏ mạng.”
Nói đến như vậy, Tần Túc phải chấn động mạnh.
Anh ta còn muốn xác nhận những chuyện đã phát sinh, nhưng Tiêu Hòa không đợi được nữa: “Đừng bắt tôi lặp lại, để tôi quay lại đó ngay, nhanh một chút!”
Hắn sốt ruột như thế, Tần Túc không trì hoãn nữa, chờ hắn nằm xuống, kết nối thiết bị, điều chỉnh thử một phen, rồi chuyển hắn đi.
Tiêu Hòa thật không dám hồi tưởng, hắn ngẫm lại những câu nói cuối cùng của chính mình, hối hận đến muốn giết chết bản thân.
Sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy, sao hắn có thể đối với y như vậy?
Hắn yêu y… yêu y tha thiết, yêu đến ba thế giới.
Nhưng… chỉ vì mất trí nhớ, hắn liền đối xử y tàn nhẫn.
Tiêu Hòa nhớ ra tất cả, đã không cách nào đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đi cảm thụ tâm tình tuyệt vọng khi đó.
Song từng giây từng phút, không lúc nào hắn không lo lắng tâm tình của Vân Thanh.
Nghe những lời hắn nói, Vân Thanh khẳng định tuyệt vọng khôn cùng.
Chứng kiến hắn ‘chết vì tình’, Vân Thanh nhất định sụp đổ triệt để.
Vân Thanh tốt như vậy… ưu tú như vậy, từ lần đầu gặp mặt tới nay, đây là tính cách vô hại nhất của Phàn Thâm mà hắn biết.
Thế mà… hắn tổn thương y đến mức này.
Tiêu Hòa ảo não trở lại thế giới tinh thần, chớp mắt liền bị kéo lên đỉnh cao nhất.
Hắn lấy lại trí nhớ, không chỉ những chuyện ở hiện tại, mà cả những tao ngộ từ khi bước vào thế giới này.
Tai ương khiến Tung Dương Tiêu thị diệt tộc, không phải Vân Thanh làm, căn bản không phải Vân Thanh làm!
Là Tiêu Hòa… Là bản thân Tiêu Hoà.
Những ký ức ngổn ngang điên cuồng ùa ra, Tiêu Hòa nhìn thấy đứa bé bảy tuổi tự đại vô tri, vì có thiên linh căn hiếm thấy mà chịu không nỗi cám dỗ, lén luyện phép thuật, cuối cùng đánh bậy đánh bạ, mở ra cửa lớn liên thông Ma giới, đưa chân ma tới tàn sát cả nhà.
Vân Thanh… nào có huỷ diệt Tung Dương Tiêu thị, mà là lấy sức một mình cứu muôn dân thiên hạ.
Là y chém giết những ma quỷ kia, là y dồn cuộc chiến vào một phương, là y… cứu mạng hắn.
Dù cho hắn gây ra đại họa ngập đầu, Vân Thanh vẫn đưa hắn vào Hoa Vân tông, vẫn tiếp nhận hắn.
Thậm chí sau cùng, không tiếc thân mình hứng chịu mọi tội lỗi, cũng không muốn để Tiêu Hòa gánh vác.
Còn Tiêu Hòa đã làm những gì…
Hối hận gặm cắn ngũ tạng lục phủ của Tiêu Hoà, thời điểm một lần nữa trở lại thân thể của mình, hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc.
Tiêu Hòa không thể mở mắt ra, nhưng hắn cảm giác được mọi thứ xung quanh.
Hắn nhìn thấy Vân Thanh, tóc dài như mực tung bay, bạch y như tuyết khua động. Y đứng tại một vùng tăm tối đổ nát, dốc lòng ôm thanh niên trong ngực, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nháy mắt đó, Tiêu Hòa như nhìn thấy Al vào thời khắc cuối cùng.
Cũng thế giới sụp đổ, cũng tro tàn đầy đất, nhưng ít nhất, Al được yêu.
Mà Vân Thanh, mất đi tất cả.
Mất đi thế giới này, mất đi chính mình, mất đi hy vọng cuối cùng.
Tiêu Hòa không biết mình nhìn bao lâu, đợi đến khi hắn có thể chi phối thân thể mình, hắn vội vàng mở miệng, dù cho âm thanh khàn khàn, dù cho cổ họng đau đớn, cũng chẳng màng.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Vân Thanh, xin lỗi!”
-Hết chapter 62-
Tui có chuyện phát biểu: Cuối cùng cũng xong một thế giới, cứ tưởng nó sẽ không bao giờ chấm dứt chứ. Ai bị tạt ‘máu chó’ đừng tìm chủ nhà nha kể tội nga~~~