Như một tiếng sấm rền nện vào óc, Tiêu Hòa mở choàng hai mắt, không còn thấy buồn ngủ chút nào.
Gian phòng quen thuộc, màn che quen thuộc, còn có luồng nhiệt và hơi thở quen thuộc tận xương tủy phía sau.
Đây là cuộc sống hắn hằng mong ước, nhưng giờ phút này, trong lòng hắn sợ hại, trái tim hắn bị nỗi bất an chiếm trọn.
Hắn nên làm gì?
Thường nói hai người yêu nhau nên tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng chuyện như vậy, hắn làm sao tín nhiệm y?
Hắn có thể hỏi ra miệng ư? Hoặc nên nói, hắn mở miệng sẽ có tác dụng ư?
Bất luận án này có can hệ với sư tôn hay không, chỉ cần Tiêu Hòa hỏi, đáp án nhất định sẽ là không.
Làm cũng không, không làm thì càng thêm không làm.
Tiêu Hòa tin tưởng, chỉ cần hắn hơi biểu lộ ra nghi ngờ về mặt này, người sư tôn kia nhất định sẽ khiến hết thảy hóa thành không, chút manh mối còn sót lại cũng biến mất sạch sẽ.
Không… không đúng, Tiêu Hòa cười tự giễu, sư tôn sẽ cho hắn một đáp án, một đáp án hoàn mỹ vô khuyết mà hắn tuyệt đối không tìm ra điểm đáng ngờ nào.
À… Cũng không đúng, lòng Tiêu Hòa nặng trịch, hốc mắt bỗng có chút chát, y có thể làm hắn mất trí nhớ một lần, lẽ nào không thể làm lần thứ hai? Cần gì phải phí công tốn sức nhiều.
Tâm lý rét lạnh, Tiêu Hòa cứ cứng còng cả người, miễn cưỡng trôi qua một đêm này.
Mà thái độ của hắn, làm sao Vân Thanh không nhận thấy.
Y ôm đối phương từ sau lưng, suốt đêm không buông tay, nhưng chỉ cảm giác được, người trong lòng đang dần rời xa mình.
Tiêu Hòa yêu thương Lạc Phi.
Vân Thanh chưa từng hoài nghi điều này.
Dù sao trong cái đêm đầu tiên của họ, hắn vẫn gọi tên Lạc Phi.
Đó là một cái gai trong tim Vân Thanh, nhổ không được, cũng không thể chạm.
Y không muốn nhắc tới đêm hôm đó, bởi vì nó chính là một nhắc nhở. Y không muốn Tiêu Hòa nhớ lại, dù chỉ tưởng tượng trong đầu cũng khiến y có kích động đi giết người.
Nhưng… y không thể giết Lạc Phi, nếu giết hắn ta, vậy cái gai này cả đời đều không nhổ được.
Y có thể làm đến không chút kẽ hở, nhưng y muốn cùng Tiêu Hòa vĩnh viễn bên nhau, không muốn lưu lại tỳ vết trong đáy lòng hắn.
Bởi y hiểu rõ, nhân quả tuần hoàn, dù nhân nhỏ bé đến đâu, cũng sẽ theo thời gian không ngừng tích lũy lớn dần, biến thành ác quả khổng lồ vô pháp loại bỏ.
Khi đó mới hối hận là tuyệt đối vô dụng.
Vậy nên y chỉ khiến Lạc Phi đi xa, rời khỏi Tiêu Hòa.
Y đồng ý dùng thời gian dùng tình cảm dùng cả trái tim mình lay động Tiêu Hòa, khiến hắn thuộc về y, vĩnh viễn thuộc về y.
Nhưng mà…
Tuổi trẻ dễ đổi.
Vân Thanh luôn tin tưởng điều này.
Tiêu Hòa yêu y dễ dàng, tưởng niệm người khác cũng dễ dàng.
Y thời thời khắc khắc ôm hắn, đáng tiếc giữa người và người vách ngăn quá nhiều, dù kề sát thế này, y cũng không chạm tới tim hắn.
Vân Thanh cảm giác thanh niên trong lòng khẽ run, độ ấm trong mắt dần dần hạ thấp.
Hắn đang nghĩ gì?
Đang nhớ về quá khứ sao?
Đang nghĩ đến tên kia ư?
Chỉ mới gặp lại một lần, đã khiến tâm tình hắn dao động to lớn như thế?
Ở trong lòng hắn, Lạc Phi rốt cuộc có trọng lượng ra sao?
Vân Thanh cho rằng y hiểu rõ, nhưng hiện tại y mới phát hiện mình không hiểu.
Bất quá có thể xác định một điều.
Y dâng trọn con tim cho hắn, nhưng trong tâm hắn không phải đều là y.
Sự dao động của hắn, đủ để chứng minh tất cả.
Người yêu khắng khít thân mật, ôm nhau ngủ một đêm, nhưng tâm tư khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hòa mở mắt ra, bị tia sáng mạnh lọt vào mắt phát đau.
Hắn từ từ hít thở, nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc, đáy lòng dâng trào một nỗi mất mác, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không ở cũng được, hắn có thể tỉnh táo suy nghĩ chút chuyện.
Một đêm không ngủ, mấy lần lẩn quẩn bên bờ tuyệt vọng, nhưng Tiêu Hòa chẳng phải người nhát gan vô năng, không đến mức không gượng dậy nổi.
Nếu con đường phía trước nhất định là tuyệt vọng, vậy Tiêu Hòa cũng muốn chết rõ rõ ràng ràng.
Là sư tôn cũng được, không phải sư tôn cũng tốt.
Chỉ cần hắn lấy lại ký ức, tất cả đều sáng tỏ.
Không thể hỏi ra lời, vậy tự mình đi tìm đáp án đi.
Mặc kệ chân tướng ra sao, hắn sẽ tự thân gánh chịu.
Ngăn chặn cơn đau nhức tựa như trái tim bị xé rách, Tiêu Hòa ăn mặc chỉnh chu, ra cửa rất sớm.
Lạc Phi nhất định còn biết gì đó, hắn phải đến hỏi rõ.
Hai người tại Thanh Loan điện một đêm không ngủ, Lạc Phi cũng đợi Tiêu Hòa một đêm.
Mãi cho đến sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, thanh niên đẹp đẽ xuất hiện ở trước mặt hắn ta, mù mịt nơi đáy mắt mới tản đi hết, hiện lên chút ý cười.
“Ngươi đến rồi.” Lạc Phi đi đến gần hắn.
Nhưng Tiêu Hòa thẳng thắn dứt khoát nói rõ mục đích đến: “Ta đã xem thẻ ngọc, ta là Tiêu Dương, nhưng nó không đại biểu cho chuyện gì, xác thực sư tôn là người đệ nhất thiên hạ, nhưng không có nghĩa y là người huỷ diệt Tung Dương Tiêu thị. Còn kiếp nạn ngươi nói, thứ cho ta khó có thể tin sư tôn chỉ vì tư dục bản thân mà làm ra việc như vậy”
Tiêu Hòa nói lý trí tỉnh táo, ánh mắt Lạc Phi hơi tối đi, nhưng giọng điệu không dao động quá lớn: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn tìm về ký ức!” Tiêu Hòa nói trảm đinh chặt sắt.
Lạc Phi nói: “Ừ, nên làm thế, chỉ cần ngươi lấy lại ký ức đã mất, mọi chuyện liền sáng tỏ.”
Tiêu Hòa gật đầu, nói ra mục đích cuối cùng: “Lạc Phi, ta hi vọng ngươi đừng nói ra việc này với bất cứ người nào.”
Lạc Phi đáp: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.”
Tiêu Hòa nhìn Lạc Phi, kỳ thực hắn có hoài nghi đối phương, bởi vì hắn cảm giác được Lạc Phi mang địch ý với sư tôn, nhưng hiện hắn chẳng để tâm truy cứu việc này, chỉ muốn mau chóng tìm ra chân tướng.
Có trí nhớ trước kia, tất cả liền dễ dàng giải quyết.
Thấy Tiêu Hòa muốn rời khỏi, Lạc Phi lại nói: “Phép thuật niêm phong ký ức nghe thì huyền diệu, kỳ thực chỉ là phóng vào cơ thể người một trận pháp đặc biệt, chỉ cần phá được trận này, ngươi sẽ có thể lấy lại ký ức.”
Bước chân Tiêu Hòa ngừng lại.
Lạc Phi nói tiếp: “Mấy năm này ta ở bên ngoài, gặp chút cơ duyên, đạt được một quyển phá trận chi thư, chỉ là sách kia có chút tối nghĩa khó hiểu, ta vẫn luôn không thể thấu triệt, nếu ngươi không tìm được biện pháp nào, hay là bớt chút thời gian tới chỗ ta, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”
Vốn ý định của Tiêu Hòa cũng là tìm cách thức phá trận, nhưng không ngờ chỗ Lạc Phi lại có.
Nhưng hắn vẫn do dự, hắn không tin được Lạc Phi.
Lạc Phi thật có ý tốt sao? Tiêu Hòa không xác định.
Sáu năm trước tuy bọn hắn là hảo hữu, nhưng kỳ thực thời gian tiếp xúc không tính là quá lâu, nay thoáng cái đã tách ra sáu năm, một thời gian dài không liên hệ, ai cũng sẽ thay đổi, thế nên hắn không hiểu mục đích của Lạc Phi.
“Lạc Phi, ta cũng không giấu diếm, chúng ta dứt khoát nói thẳng vào vấn đề đi” Tiêu Hòa bình tĩnh nhìn đối phương.
Lạc Phi giật mình.
Tiêu Hòa nói tiếp: “Trong ngọc giản ngươi đưa cho ta, lượng tư liệu cực lớn, hiển nhiên là đã đặc biệt cẩn thận và hao tổn nhiều tâm tư mới có thể thu thập được, bây giờ ngươi còn nói ngươi có quyển phá trận chi thư… Không phải ta suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn hỏi một câu, vì sao ngươi làm vậy?”
Lạc Phi nghe hắn hỏi, vẻ mặt hơi cứng lại, nhanh chóng thả lỏng nói: “Tuy rằng chúng ta tách ra sáu năm, nhưng ngươi là bằng hữu của ta, tình cờ biết chuyện tình của Tung Dương Tiêu thị, ta cảm thấy rất có thể liên quan đến ngươi nên mới…”
“Đừng nói mấy lời qua loa lấy lệ đó.” Tiêu Hòa cau mày “Nếu ngươi không muốn nói thật thì thôi, tự ta đi tìm phương pháp phá trận, không phiền ngươi…”
“Là vì Vân Thanh chân nhân.” Lạc Phi chợt xen vào.
Tiêu Hòa nghe lời này, trong lòng run lên.
Lạc Phi nhìn Tiêu Hòa, ánh mắt một mảnh vắng lặng sâu thẳm giống như giếng cổ hồ sâu, không chút gợn sóng: “Bởi vì ta muốn trả thù.”
Tiêu Hòa vội nói: “Quả nhiên ngươi có địch ý với sư tôn.”
“Không sai.” Lạc Phi cũng không giả vờ “Tiêu Hòa, y đối với ngươi vô cùng tốt, nhưng không đại biểu y chính là người tốt!”
“Ngươi có biết không?” Lạc Phi tới gần hắn, nhẹ giọng nói “Sáu năm trước ta yêu mến ngươi, vô cùng yêu mến, mà y cũng coi trọng ngươi, y nhận thấy chúng ta đi lại gần gũi, sinh lòng ghen tỵ, thế nên đày ta đến mảnh đất xa xôi kia.”
Con ngươi Tiêu Hòa đột nhiên co rụt: “Rõ ràng là ngươi…”
“Ha ha… Đi thám hiểm bí lâm?” Lạc Phi cười khẽ, cảm xúc đáy mắt dần thâm đen “Ở loại địa phương kia dù tu vi Trúc cơ kỳ cũng rất có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, càng đừng nói ta chỉ mới tu vi cảnh giới. Lúc đầu ta cũng không dám tin, nhưng mấy lần trở về từ cõi chết, nhận hết đau khổ, cuối cùng mới hiểu ra mình bị vứt bỏ, có người muốn ta im hơi lặng tiếng mà chết.”
“Ta chưa từng đắc tội với ai, sao lại có người muốn giết ta? Mãi đến khi nhận được tin ngươi và y bên nhau, ta mới hoàn toàn sáng tỏ.”
“Tiêu Hòa, ta chỉ thầm yêu mến ngươi mà thôi, cũng không muốn tranh ngươi với y, nhưng y lại vì thế mà muốn ta chết”
“Tiêu Hòa, nếu y một đòn giết chết ta cũng không có gì, nhưng y dằn vặt ta, khiến ta sống không bằng chết, khiến ta tao ngộ tất cả những thứ này, là y ép ta phải trả thù!”
Lạc Phi nói không ngừng, Tiêu Hòa chỉ cảm thấy đầu óc vang ong ong, tim đập cực nhanh, nhanh tới mức muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Lạc Phi thấy sắc mặt Tiêu Hòa trắng bệch, bỗng nhẹ giọng trở lại: “Bất quá ngươi yên tâm, ta muốn báo thù, nhưng tuyệt không làm bậy, chuyện Tung Dương Tiêu thị là ta tân tân khổ khổ đào móc ra, mọi chứng cứ đều hướng về y, ta muốn cho ngươi thấy rõ, thấy rõ chân tướng, thấy rõ sự thật, thấy rõ Vân Thanh…”
“Ta biết rồi.” Tiêu Hòa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Phi “Ta sẽ tìm về ký ức, ta sẽ phân biệt rõ ràng, ta… sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo!”
Lạc Phi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc u ám đang dâng trào, trầm giọng nói: “Được.”
Những ngày tiếp theo, Tiêu Hòa dồn hết vào việc phá trận.
Quyển sách kia của Lạc Phi nhất định không phải phàm vật, nội dung thâm sâu, nhưng phải nói chỉ cần thao tác thành thạo, khẳng định có thể thành công.
Tiêu Hòa một lòng muốn nhìn rõ chân tướng, trả trong sạch cho Vân Thanh.
Lạc Phi một lòng muốn Tiêu Hòa nhìn rõ chân tướng, tiến tới trả thù Vân Thanh.
Tuy rằng mục đích sau cùng hoàn toàn bất đồng, nhưng quá trình giống nhau, vậy nên cả hai đều trả giá toàn tâm toàn lực, liều mạng muốn mau chóng phá trận.
Nhưng nhanh đến đâu, bảy, tám ngày chớp mắt liền qua.
Vì sắp sửa thành công nên mấy ngày sau cùng, Tiêu Hòa bận rộn ở chỗ Lạc Phi rất khuya.
Trăng sáng sao thưa, Tiêu Hòa mệt rã rời trở về Thanh Loan điện, vừa bước vào cửa liền thấy nam tử đứng trong điện.
Tiêu Hòa ngẩn ra, nhưng không chủ động mở lời.
Vân Thanh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, thanh âm rất nhẹ, song vang vọng trong đại điện rộng lớn, rõ rệt như xuyên thấu vào tai thẳng đến đáy lòng.
“Ngày mai đừng đi gặp hắn ta, được không?”
-Hết chapter 60-