• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bởi do trúng độc đơn dược, sức khoẻ của Sở Hoàng càng kém, trước kia còn có thể có chút ít thời gian xử lí chính sự, hiện tại hắn đã không đủ tinh lực để làm thế nữa.

Mấy ngày gần đây, tấu chương đã không còn được mang đến Ngự Thư phòng, mà trực tiếp mang đến Long Đằng điện của Sở Hoàng.
Tuy rằng trong cung quy tắc rất nhiều, nhưng kỳ thực hoàng cung lại là nơi không thể giữ bí mật nhất, đặc biệt là vào thời điểm đặc thù như hiện tại.

Cho nên chuyện Ngô Vương giúp Sở Hoàng xử lý tấu chương, sáng ngày kế tiếp đã truyền đến tai văn võ bá quan.
Sức khoẻ Sở Hoàng hoàn toàn không thể lâm triều, nhưng một quốc gia to lớn như vậy không có khả năng sẽ không có chuyện xảy ra, cho nên không thể thiếu việc lâm triều.

Dưới sự chủ trì của mấy vị Vương gia, Thừa tướng, Tướng quân, mỗi ngày lâm triều đổi thành cứ cách một ngày sẽ lâm triều một lần, chuyện xảy ra khắp nơi cũng chỉ có thể thương lượng rồi giải quyết, nếu là đại sự, thương lượng rồi còn phải để Sở Hoàng xem qua, hắn đồng ý thì mới tiếp tục tiến hành.
Hôm nay lúc Sở Trạm vào triều, trên cơ bản văn võ bá quan đều đã có mặt, nhưng mấy vị Vương gia chủ sự lại chưa tới.

Nàng còn chưa vào đến Tuyên Chính điện đã nghe âm thanh nghị luận, đừng nói đại thần trong đại điện, mà ngay cả những người không đủ tư cách tiến vào chỉ có thể đứng tham dự ngoài điện cũng đều không nhàn rỗi, tụm năm tụm ba cùng một chổ bàn luận.
Chuyện mọi người biết không có khả năng Sở Trạm không biết, bất quá nàng ngược lại vẫn một bộ dáng bình tĩnh, chậm rãi bước vào Tuyên Chính điện.

Lúc nàng đi ngang, nhóm đại thần nguyên bản đang thảo luận khí thế ngất trời đều tự giác im bặt, lý do là gì Sở Trạm tự nhiên biết được.
Hôm nay Sở Trạm xem như tới sớm, mấy vị Vương gia khác chưa tới thì lâm triều cũng chưa thể bắt đầu.

Bởi do Sở Trạm đến, mọi người đang nghị luận liền thu liễm, Sở Trạm ly khai hai năm cho nên giữa ba vị Vương gia thì trong triều số người ủng hộ nàng là ít nhất, lúc này đại đa số người đều là im lặng xem diễn biến, cũng chỉ có Quan Khai đồng thời vào triều sớm chủ động tiến về phía nàng.
Quan Khải nhíu chặt mi tâm, thần sắc trên mặt không tốt lắm, nhìn Sở Trạm, đè thấp thanh âm nói, "Tin tức tối hôm qua truyền đến nói Ngô Vương hiện tại đã giúp bệ hạ xử lí chính sự, hiện tại các đại thần trong triều đều đang suy đoán bệ hạ nghĩ chọn hắn làm Thái tử.

Đã có không ít người gió chiều nay xuôi chiều ấy chuẩn bị vào Ngô Vương đảng, chuyện này gây bất lợi rất lớn cho ngươi."

Sở Trạm nhẹ nhàng nhếch khoé môi, cũng không vì lời của Quan Khải mà có phản ứng gì, hiển nhiên những lời hắn nói nàng đã biết, đồng thời cũng không quá lo lắng.

Tiến về phía trước một chút, cách Quan Khải rất gần, thanh âm cũng càng thấp, "Thay vì quan tâm những chuyện này, ngươi nên cẩn thận chuyện trong đại doanh đi, đừng để người thừa cơ lợi dụng."
Nghe xong, Quan Khải trừng lớn hai mắt, hiển nhiên nghĩ đến chuyện gì.

Bất quá biểu tình kinh ngạc cũng chỉ là một cái chớp mắt, lập tức liền bị hắn âm thầm thu lại, bởi do vị trí, Sở Trạm hầu như chặn ánh mắt của mọi người, nhưng thực tế lại không có ai phát hiện biểu tình thất thố trong nháy mắt của Quan Khải, chờ Sở Trạm lần thứ hai tránh ra, Quan Khải đã sớm khôi phục lại bình thường.
Sau đó nói vài câu không liên quan, Sở Trạm cũng liền đuổi Quan Khải đi.

Hiện tại trong triều người người thuộc Tấn Vương đảng rõ ràng chỉ chó Quan Khải thôi, cho nên đối với việc hắn không nghi kỵ gì chạy đến thì thầm to nhỏ với Sở Trạm tuy rằng thu hút không ít ánh mắt, nhưng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc Quan Khải rời đi, Ngô Vương Nhạc Vương cũng đã tới, Ngô Vương tự nhiên là một bộ dáng đắc ý, tuy rằng không đến mức không não dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng tự đắc trong mắt vô luận thế nào cũng che giấu không được.

Mà phản ứng của Nhạc Vương lại vừa lúc ngược lại, gương mặt bình thường lạnh như băng đã đen thành một mảnh, cả người đều tản ra một tầng áp suất thấp.
Bởi do Sở Hoàng đang còn tráng niên, những đứa con của hắn tuổi cũng không lớn, cho dù đã trãi qua hai năm tranh quyền đoạt lợi cộng thêm mười sáu năm sinh tồn trong cung, những nhi tử tuổi còn trẻ này vẫn quá non nớt, đắc ý hay thất vọng đều không thể che giấu được.
Sở Trạm thế nhưng không để ý đến hai người này, ánh mắt của nàng quét một vòng xung quanh triều thần, thu thập đủ loại ánh mắt.

Trong đó ánh mắt ẩn ý của Phùng Lạc lại được lòng nàng nhất, ánh mắt kia tuy rằng không khỏi không mang theo một ít lo lắng, nhưng so với Quan Khải, trong ánh mắt ấy lại mang theo càng nhiều tín nhiệm.

Không có trao đổi bất kỳ lời nào, bất quá chỉ là bốn mắt nhìn nhau trong thoáng chốc, ánh mắt di chuyển thì biểu tình của Phùng Lạc càng thêm thả lõng.
Không bao lâu, những người chủ trì đều đến đông đủ, nhất định Trang Vương và Định Vương đã nghe được tin, chỉ là bọn hắn vẫn biểu hiện như thường, cũng chẳng vì tin tức được lan truyền mà đối xử khác với Ngô Vương.

Không thể không nói, trưởng giả có phong thái của trưởng giả, thái độ của bọn họ cũng khiến triều đình đang ồn ào khôi phục bình tĩnh.

Lâm triều trước sau vẫn vậy, một quốc gia lớn như thế mỗi ngày tất nhiên phát sinh đủ loại vấn đề cần xử lý, nhóm Hoàng tử trước đây chưa tiếp xúc qua giờ đã hiểu nỗi khổ của Hoàng đế.

Sở Trạm âm thầm nhăn mặt nhíu mày, vạn phần không thích xử lý những chuyện chính sự đau đầu này, nhưng từ tận đáy lòng nàng tránh không được.

Sở Tuấn Sở Nhuận suy nghĩ thế nào Sở Trạm không biết, nhưng bị quyền lực tối cao vô hạn kia mê hoặc, có lẽ bọn họ đã bỏ qua điểm này.
Chính sự hai ngày dồn vào xử lí một ngày, hơn nữa khắp nơi tranh luận, buổi triều này hầu như dùng toàn bộ buổi sáng.

Hiện tại Sở Trạm cũng không cần đến Long Túc doanh mỗi ngày, ngoại trừ đi đến Binh bộ dạo vài vòng, xử lý một ít chuyện cần phải làm ra, nàng thế nhưng có thể đúng giờ về nhà nghỉ ngơi.
Đầu buổi trưa, đại đa số người buổi sáng ra ngoài đều tuỳ ý ăn một ít điểm tâm liền đi, đứng cả buổi sáng, không ai không đói.

Sau khi hạ triều Sở Trạm cùng Sở Tuấn Sở Nhuận tự nhiên là đến chổ mẫu phi của mình kiếm ăn, Trang Vương Định Vương cũng không trở về phủ mà trực tiếp đến chổ hoàng huynh ăn nhờ ở đậu.

Sở Trạm vẻ mặt thoải mái đi Phượng Nghi cung, hoàn toàn không lưu ý hai vị hoàng thúc gần đây thường xuyên đến Long Đằng điện của phụ hoàng mình.

Thế nhưng trong lòng Sở Tuấn Sở Nhuận đều có suy nghĩ khác, ai cũng tự mình tính toán bước kế tiếp nên mượn sức hai vị hoàng thúc thế nào.
***********************************************
Dùng ngọ thiện tại Phượng Nghi cung xong, Sở Trạm cũng chẳng đi ngay.

Nàng cùng Diệp Tư Vũ đi đến hậu hoa viên tản bộ, một lúc sau hai người nghỉ lại đình viện trong hoa viên.


Nâng lên trà cung nữ mang đến nhấp một ngụm, Diệp Tư Vũ nhàn nhạt mở miệng, "Nói vậy ngươi cũng đã nghe được tin, tấu chương hôm qua là do Sở Tuấn giúp bệ hạ phê duyệt.

Chỉ là dựa theo tin tức ta nhận được mà xem xét, bệ hạ bất quá không nghi kỵ hắn xử lý một ít việc bình thường, cũng không có nghĩa là để hắn hoàn toàn xử lý hết thảy."
Sở Trạm nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng gật đầu nói, "Đã sớm đoán được là vậy.

Đừng xem lão nhân kia đau ốm bệnh tật, tâm tư của hắn sẽ không dễ để người khác đoán được, chỉ sợ có một ít người không cẩn thận bị hãm hại còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Ta thật ra không lo về chuyện này chút nào, chỉ là hôm qua thu được một tin tức khác, trước đó mấy ngày có người không ngừng thu mua Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ tới giờ vẫn chưa xong, đại doanh bên ngoài thành tựa hồ cũng có người hạ thủ."
Cái này là chuyện đương nhiên, người phía sau là ai Sở Trạm đại khái cũng biết, bất quá có một số việc nàng cũng không muốn nói quá rõ ràng với Diệp Tư Vũ.

Không phải là tin tưởng hay không, chỉ là đơn giản không muốn nhiều lời, cũng có thể là Sở Trạm muốn tự mình cố gắng, không phải nhờ vào sự che chở hay mượn sức lực Diệp Vũ để thành công.
Diệp Tư Vũ vốn là người lạnh lùng, Sở Trạm nếu không nói nàng cũng sẽ không chủ động hỏi.

Chỉ nhàn nhạt gật đầu nói, "Tuỳ bọn hắn đi, lúc này bệ hạ còn chưa băng hà đã không kiên nể tranh quyền đoạt lợi rõ ràng như vậy, cũng quá gấp gáp rồi."
Sở Trạm cười cười, nàng cùng Diệp Tư Vũ luôn ăn ý, những lời này có nói hay không cũng đều đã rõ, nhìn không rõ vĩnh viễn là người bị dục vọng che mờ hai mắt.
Mấy ngày nay Sở Trạm cơ hồ mỗi ngày đến Phượng Nghi cung một lần, như vậy Diệp Tư Vũ có thể cung cấp nàng các loai tin tức về Sở Hoàng hay trong cung.

Có khi hai người sẽ nói chuyện phiếm, cũng chẳng liên quan mấy đến chính sự, tỷ như hiện tại Diệp Tư Vũ đang nói, đột nhiên hỏi Tấn Vương phi khoẻ không?
Gần đây Phùng Doanh Ngọc khoẻ không? Sở Trạm chớp chớp mắt, đúng là nàng cũng không rõ lắm.

Lực chú ý của nàng mấy ngày nay trên cơ bản đều đặt vào triều cục, mỗi ngày hồi phủ ngoại trừ âm thầm tiếp kiến một ít người, nhận một ít tin tức ra, cũng không đi tìm nàng.

Thỉnh thoảng nghe Vương công công nói, nàng đại khái sống rất khá, trong vương phủ không ai quản chế nàng, nàng tự do không ít, có người nói nàng thích ra ngoài chơi, cũng không biết đi đâu.
Diệp Tư Vũ vừa nhìn vẻ mặt vô tội kia liền khẳng định nàng không biết, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.


Đáng tiếc? Than thở? Trách cứ? Hay là một chút âm thầm may mắn? Diệp Tư Vũ nghĩ bản thân càng ngày càng không rõ trong lòng mình nghĩ gì, sau khi Sở Trạm lần lượt từng chút biểu hiện tâm ý, nàng nghĩ khi đối mặt Sở Trạm lòng nàng cũng có chút hỗn loạn.
Vô luận Sở Trạm có nhìn ra tâm tình của Diệp Vũ trong nháy mắt kia không, hiện tại cũng không là thời điểm thích hợp để nói chuyện yêu đương, càng không thể để người khác phát hiện cảm tình hỗn loạn giữa các nàng.

Giữa lúc thời cuộc càng ngày càng nguy cấp như hiện tại, Sở Trạm đã rất ít nhắc lại chuyện này, lúc hai người ở cùng nhau đa phần đều thảo luận một ít chính sự, nhưng nhờ vậy, Diệp Tư Vũ mới có thời gian để ý đến cảm tình của chính mình.
Sau khi nói về Tấn Vương phi, Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm lại nói đến một ít nhàn thoại khác, rốt cuộc đến đầu giờ Mùi, Sở Trạm mới rời Phượng Nghi cung đến Binh bộ.
Ở lại Binh bộ xử lý công văn cả ngày, đến khi mặt trời lặn Sở Trạm rốt cuộc trở về Tấn Vương phủ.

Không biết có phải do hôm nay Diệp Tư Vũ hỏi về Phùng Doanh Ngọc hay không, nhưng vốn đang định về nội viện của mình, Sở Trạm đổi hướng đi đến nơi ở của Phùng Doanh Ngọc, nơi mà nàng hầu như chưa từng đến qua.
Ngoài dự liệu trong viện không có người.

Nha đầu kia gần đây chơi đến điên rồi, mặt trời đã lặn từ lâu, thế nhưng nàng còn chưa hồi phủ.

Nhìn hạ nhân đang nơm nớp lo sợ trong sân, Sở Trạm bất đắc dĩ bĩu môi, vừa định chờ trong sân một chút, một thủ hạ thân tín của nàng thế nhưng xuất hiện ngoài cửa.
Sở Trạm đương nhiên khẳng định đã có chuyện xảy ra, vì vậy cũng không tiếp tục chờ Phùng Doanh Ngọc, xoay người bước đến cổng viện theo thân tính về nội viện của mình.
Đợi đến khi hai người tiến vào nội viện được canh phòng cẩn trọng, người cúi đầu dẫn đường mới thấp giọng nói, "Vương gia, tin tức quan trọng vừa truyền đến." Vừa nói, hắn một bên cung kính dâng lên một tờ giấy nhỏ.
Sở Trạm đưa tay tiếp nhận, cũng không cách xa hắn, chỉ chuyển mắt nhìn tờ giấy, rất khó nắm bắt tâm tình trên gương mặt kia.

Một lúc lâu sau, giữa lúc người kia còn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, nàng nhẹ nhàng mở miệng, "Bổn vương đã biết, chuyện này các người đừng nhúng tay, càng không được hành động thiếu suy nghĩ làm hỏng chuyện."
Người nọ vội vàng dạ một tiếng, sau đó cấp tốc lui xuống.

Sở Trạm híp mắt nhìn tờ giấy một lần nữa, sau đó vò tờ giấy vào lòng bàn tay, siết chặt.

Dùng một chút nội lực, lần nữa buông ra thì chỉ còn một nhóm bột trắng bay theo gió, không để lại nửa điểm vết tích nào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK