• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sắc trời dần tối, hoàng cung huy hoàng lộng lẫy ban ngày dần dần yên tĩnh.

Các cung điện khác đều đã đốt đèn, hoàng cung rộng lớn như vậy, nơi sáng sủa nhất như cũ vẫn là tẩm cung của Hoàng đế, Long Đằng điện.
Giờ phút này, trong Long Đằng điện sáng như ban ngày, cung nữ nội thị đều bị Sở Hoàng cho lui.

Một cái cung điện to như vậy ngoại trừ Sở Hoàng ra, chỉ có một ám vệ toàn thân áo đen đang quỳ một gối trước long tháp.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Sở Hoàng nằm trên long tháp càng tiều tuỵ, sắc mặt trắng bệch tựa như người chết.

Hắn vô lực nằm trên long tháp không ngừng ho khan, vài lần muốn nói gì đó với ám vệ nhưng không thể.
Lại một trận ho khan đau đớn tâm can, Sở Hoàng thở phì phò khó nhọc, sức lực trong thân thể dường như bị lần ho này rút đi.

Chậm lại, cảm thấy có một chút sức lực, Sở Hoàng thừa dịp cơn ho còn chưa đến vội vã mở miệng, "Hiện tại thế nào?"
Một câu ngắn ngủi nói xong, Sở Hoàng lần thứ hai bắt đầu ho.

Một câu không đầu không đuôi như vậy dường như rất khó hiểu, nhưng ám vệ quỳ bên cạnh lại rất rõ ràng, thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Phế Hoàng hậu không chịu tha thứ, bây giờ điện hạ còn quỳ ở U Ảnh các."
Đáp án này cũng không ngoài dự liệu của Sở Hoàng.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè xuống trận ho khan tiếp theo, cảm thán, "Trẫm đã sớm biết như thế." Nói xong nhịn không được lại ho vài tiếng, sau đó phất tay nói, "Bỏ đi, các ngươi trông chừng là được rồi, mặc kệ hắn."
Ám vệ nhận mệnh sau đó biến mất khỏi tẩm cung, để lại Sở Hoàng vô lực nằm trên giường.

Cho đến hôm nay, kỳ thực hắn cũng có chút hối hận.

Những năm trước đây hắn dùng tất cả thực tâm, cảm tình, tinh lực để quan tâm Doãn Quý phi, nhưng hoàn toàn không để ý chút nào đến mấy nhi tử.

Tuy rằng hiện tại hắn vẫn không hối hận vì phần tình cảm đến chết không đổi kia, nhưng đến lúc hắn phát hiện một quốc gia to lớn như vậy lại chẳng có người thừa kế thích hợp, hắn mới bắt đầu hối hận vì đã bỏ mặc hết thảy.
Sở Trạm kỳ thực cũng không thích hợp trở thành Hoàng đế, Sở Hoàng hiểu rất rõ điểm này.


Nàng là một người không có tham vọng, thậm chí có lúc còn khinh thường việc tranh quyền đoạt lợi.

Nàng là một người quá trọng tình cảm, hơn nữa nàng đã phơi bày sự yếu đuối của chính mình, người như vậy quả thực không thể làm một đế vương.
Bất đắc dĩ lắm Sở Hoàng mới lựa chọn Sở Trạm.

Sở Nhuận không có tham vọng, bề ngoài trầm ổn nhưng thực tế thì manh động thiếu kiên nhẫn.

Sở Tuấn chỉ biết thu mua nhân tâm, ngoài mặt phong lưu nho nhã, nhưng bên trong thì quá nhu nhược, hơn nữa bản thân hắn cũng quá lỗ mảng.

Sở Trừng đã sớm bị hắn phế, tuy là trưởng tử, lại không thể sánh bằng mấy đệ đệ.

Còn mấy nhi tử khác thì đều chưa trưởng thành, càng không thể kế thừa đại thống.
Ngược lại, Sở Trạm có quân công, có thể chinh chiến sa trường, đối nhân xử thế thì trầm ổn lại biết ẩn nhẫn, trong triều cũng có một ít thế lực.

Ngoại trừ nhẹ dạ trọng tình cảm ra, tiềm năng của nàng hơn hẳn những Hoàng tử khác.

Sở Hoàng biết bản thân không còn nhiều thời gian, cho nên miễn cưỡng chống chọi phần hơi sức cuối cùng bồi dưỡng Sở Trạm một chút, sự tình phát triển đến hôm nay, hắn cũng không biết là tốt hay xấu.
Suy nghĩ một chút, chung quy vẫn là bất lực.

Sở Hoàng dần dần thả lỏng tâm tình nằm trên long tháp, lúc nhắm mắt lại hắn nghĩ, Sở Trạm lần này quỳ, đại khái sẽ không đơn giản đứng lên rời đi, chỉ là không biết ngày mai lâm triều nàng có đến đúng giờ hay không?
***********************************************
Vào sáng sớm, trước khi mặt trời mọc, những chú chim trên cây đã tỉnh lại, líu ríu hót vang.

Ngay khi mặt trời nhô lên từ hướng Đông, hoàng cung yên ả một đêm bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Nhóm cung nhân nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử, vô cùng vội vã, toàn bộ hoàng cung dường như đều rất bận rộn.


Đương nhiên, đây chỉ là cành tượng ở hậu cung, lãnh cung bên này vẫn an tĩnh như cũ.
Lý Bảo Khánh có thói quen dậy sớm, mấy ngày gần đây Diệp Tư Vũ đều thức dậy trước bình minh để chép kinh, cho nên hắn cũng dậy sớm hơn đến hầu hạ Diệp Tư Vũ rửa mặt.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ là khi hắn bưng nước đến, lại ngoài dự liệu phát hiện Sở Trạm vẫn đang quỳ gối thẳng tắp.
Nhịn không được kinh ngạc một chút, Lý Bảo Khánh vội vã buông bồn nước trong tay chạy tới hỏi, "Điện hạ, sao ngài vẫn còn ở đây?" Hôm qua hắn rời đi sớm, cũng không trở lại, còn tưởng Sở Trạm đã sớm rời khòi.
Sở Trạm nâng mắt nhìn hắn một cái, cảm giác có chút mệt mỏi rã rời, nhưng không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục quỳ gối, dường như không đợi đến khi Diệp Tư Vũ đáp lại sẽ không dự định đứng dậy.
Lý Bảo Khánh liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của nàng, nhất thời thấy thật đau đầu, vội vã khuyên, "Điện hạ à, người thân của Hoàng hậu nương nương vừa đi, nàng vẫn còn đau buồn, ngài hiện tại chạy đến quỳ gối cũng vô dụng a.

Không bằng cố chịu một đoạn thời gian, chờ lão nô khuyên nhủ nàng xong ngài lại đến nữa, nhận lỗi cũng tốt, thỉnh pbạt cũng được, tóm lại vẫn có tác dụng hơn bây giờ."
Sở Trạm mặc kệ hắn, vẫn không mở miệng.

Lý Bảo Khánh nhìn sắc trời, nhất thời nhịn không được sốt ruột, đè thấp thanh âm nói, "Điện hạ à, đều đến bước đường này rồi, sao ngài còn không hiểu chuyện như vậy? Ngài làm như này là muốn hại chết Hoàng hậu nương nương sao?"
Nghe Lý Bảo Khánh nói xong, Sở Trạm rốt cục ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Khánh.

Mơ hồ thấy được hai mắt thâm quần của nàng, toàn thân đều lộ ra hơi thở mệt mỏi, nhưng hai mắt trừng lớn vẫn không giận mà uy như cũ.

Quỳ một đêm không nói chuyện, thanh âm của Sở Trạm vừa trầm thấp vừa khàn khàn, "Lý công công nói vậy là có ý gì?"
Lý Bảo Khánh nhìn quanh bốn phía một lát, không thấy một ai, bất quá sống trong cung hơn nửa đời người nên hắn cũng không dám phớt lờ.

Thanh âm càng nhỏ hơn vừa rồi, ngoại trừ Sở Trạm ra cũng không ai nghe được, "Điện hạ cũng không ngẫm lại, hiện tại bệ hạ xem ngài như người kế thừa.

Lỡ như bệ hạ đi rồi, thiên hạ sẽ là của ngài, đến lúc đó ngài muốn mang Hoàng hậu nương nương ra ngoài cũng là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng hiện tại thì ngược lại, Diệp gia vừa bị diệt, bệ hạ vẫn còn kiêng kỵ, ngài cứ không kiêng nể gì chạy đến, chỉ sợ trong lòng hắn đã khó chịu, nếu người kế thừa mà hắn xem trọng vì người của Diệp gia mà bỏ mặc triều chính, chẳng phải là ép bệ hạ đến giết Hoàng hậu nương nương sao?"
Quỳ một đêm, đầu óc Sở Trạm đang hỗn loạn nghe xong lời này liền đột nhiên giật mình.


Lý Bảo Khánh quả thực nói không sai, mấy ngày nay không đến, ngoại trừ tự mình trốn tránh theo bản năng ra tị hiềm cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.

Việc Sở Hoàng kiêng kỵ Diệp gia cũng không phải chỉ là một sớm một chiều, hắn một lòng muốn diệt cỏ tận gốc, nếu Diệp Tư Vũ không có thân phận Hoàng hậu thì đã sớm bị giết.

Thế nhưng hiện tại, nàng cư nhiên nhất thời hồ đồ, còn muốn cho Sở Hoàng lý do để giết Diệp Tư Vũ.
Vô thức đứng dậy rời đi, cũng không quản quỳ quá lâu khiến máu không lưu thông được.

Sở Trạm vừa đứng dậy, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lần thứ hai quỳ trên mặt đất.

May mắn có Lý Bảo Khánh bên cạnh tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ được Sở Trạm.
Nghỉ tạm một lúc, sự tê dại trên chân mới biến mất.

Sở Trạm thử đi lại vài bước, chân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bước đi có chút cứng ngắc chậm chạp.

Nàng nhìn sắc trời, đã gần đến lúc lâm triều, liền cũng không dám ở lại lâu, chần chờ liếc mắt nhìn gian phòng của Diệp Tư Vũ, sau đó nói, "Lý công công, kính nhờ ngươi chăm sóc mẫu hậu."
Lý Bảo Khánh đương nhiên đồng ý.

Tuy Sở Trạm không yên lòng nhưng không dám nấng ná, chưa đợi cước bộ khôi phục hoàn toàn liền khập khiễng ly khai, hướng về phía Tuyên Chính điện.
Khi Sở Trạm vội vội vàng vàng chạy đến Tuyên Chính điện thì vừa kịp lúc.

Nàng đứng bên ngoài điện hít một hơi thật sâu, ổn định hơi thờ, phủi phủi trường bào, lúc này mới trầm ổn bước vào đại điện.
Sở Trạm là một người có thể ẩn nhẫn, không ai phát hiện sự khác thường của nàng hôm nay.

Lâm triều bắt đầu đúng giờ, kết thúc đúng lúc, gần đây Sở Trạm gần như triệt để ngồi vào Thái tử vị, làm công việc của Thái tử-trong lúc không có Hoàng đế, toàn quyền xử lý triều chính.
Xử lý triều chính đâu vào đây, giải quyết vấn đề đại thần nêu ra lúc lâm triều.

Sau khi hạ triều, ánh mắt phẫn hận của Ngô Vương đặt trên người nàng hồi lâu, sau đó mới hừ một tiếng căm giận phất tay áo ly khai, xem chừng đến giờ phút này hắn cũng không hiểu được đâu mới là vị trí của hắn.
Dường như chỉ có Trang Vương và Định Vương là hai người duy nhất trong triều phát hiện nàng hôm nay không khoẻ, hai người im lặng trao đổi ánh mắt, ngược lại cũng không nói thêm gì, hạ triều xong liền rời đi.
Chờ tất cả mọi người rời khỏi Tuyên Chính điện, Sở Trạm hầu như vộ lực té ngã trên bậc thềm đại điện.


Nàng thở ra một hơi thật dài, cũng không đứng dậy, cứ ngồi trên bậc thang như thế, một bên cười khổ một bên xoa xoa đầu gối.

Mặc dù nàng tập võ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng quỳ trên nền đất cứng rắn một đêm như vậy.

Sáng hôm nay nàng không đợi chân hồi phục đã chạy đến Tuyên Chính điện, vẫn cậy mạnh đứng lâu như vậy, đôi chân này đã sớm mất cảm giác, có thể chịu đến bây giờ mới té ngã quả thực không dễ dàng.
Trong lúc Sở Trạm còn ở Tuyên Chính điện xoa đầu gối, tin tức mới nhất đã được ám vệ mang đến trước mặt Sở Hoàng.

Lúc này lão Hoàng đế sắc mặt trắng bệch thế nhưng nhịn không được nở nụ cười, hắn phẫy tay cho ám vệ lui xuống, nâng tay chạm vào một hộp gỗ tinh xảo trên đầu giường.
Sở Hoàng đương nhiên biết Sở Trạm cũng không bởi vì sợ trễ nải triều chính mới mặc kệ chân đau cố chạy đến Tuyên Chính điện tảo triều.

Tuy Sở Hoàng không hiểu hết tâm tư Sở Trạm, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần, đơn giản chính là sợ bản thân mượn cớ trách tội, hại Diệp Tư Vũ.

Bất quá đối với Sở Hoàng mà nói, chuyện này cũng không quan trọng.
Làm một Hoàng đế, hắn là người có quyền lực tối cao.

Cái hắn cần thấy là kết quả chứ không phải nguyên nhân hay quá trình, nói chung Sở Trạm chạy đi thượng triều, không bỏ lỡ quốc gia đại sự, vậy chứng minh nàng vẫn còn lý trí.

Vô luận ý định của nàng là gì, nói chung nàng cũng không để cảm tình hay tư tâm hoàn toàn khống chế bản thân.
Ánh mắt đục ngầu dừng lại tại màn giường màu vàng, Sở Hoàng nhìn chằm chằm không biết nghĩ gì.

Mọi người trong tẩm cung đều được cho lui, Sở Hoàng cũng không lo lắng có ai nghe thấy, hắn nhắm mắt lại, thì thào tự nói, "Không còn thời gian, không còn thời gian,..."
Suy nghĩ của tác già: Đẩy nhanh tiến độ, theo tâm nguyện cũa mọi người: chương tiếp theo cho lão Hoàng đế "cầm theo hộp cơm" đi tìm Doãn Quý phi nhà hắn được rồi.
Ngôn: Giải thích một chút, lãnh cơm hộp là thuật ngữ của đoàn phim ý chỉ nhân vật nào đó hoàn thành vai diễn của mình.

VN mình hay dùng là lãnh cát-xê đó.

Nói vậy mọi người hiểu rồi ha:D
23/01/2018: Việt Nam vào Chung kết rồi mọi người ơiiiiii.

Hạnh phúc quá úp chương mới luôn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK