• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì Phùng Doanh Ngọc làm lỡ chuyện nên đến muộn, cùng Diệp Tư Vũ ăn xong bữa tối thì đã đến thời điểm Sở Trạm thường rời đi.

Bất quá thói quen ăn xong sẽ nói chuyện phiếm đã được tạo thành, Sở Trạm không muốn đi, Diệp Tư Vũ nhàn đến không có việc gì cũng không muốn đuổi người, vì vậy tất cả hiểu mà không nói ra dựa theo thói quen thường ngày.
Cùng Sở Trạm trở lại ngồi cạnh án thư, khoé mắt có thể thấy được chậu hoa lan nở rộ đặt cách đó không xa.

Cũng không biết đó có phải ảo giác hay không, Diệp Tư Vũ lại cảm thấy bởi vì có chậu hoa này mà trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt, khiến người ta nhịn không được hít sâu, sau đó tâm tình sẽ tốt lên.
Sở Trạm thấy vẻ mặt thả lỏng của Diệp Tư Vũ liền nhịn không được cong lên khoé môi, thầm nghĩ quả không uổng công ôm chậu hoa đi một đường xa như vậy.

Ngẫm lại liền tha thứ Phùng Doanh Ngọc mãi quấn lấy mình không chịu buông ra, khi nào nàng xuất cung thì cho người sắp xếp, mỗi tháng lén trốn ra ngoài một hai lần hẳn cũng không thành vấn đề đi?
Nghĩ chuyện này, Sở Trạm có chút thất thần, Diệp Tư Vũ ngồi bên cạnh đương nhiên thấy được.

Hôm nay nàng đã phá vỡ khá nhiều thói quen, cho nên phá thêm lần nữa cũng không ngại, vì thế hiếm khi nàng chủ động mở miệng hỏi, "Ngươi đang nghĩ gì?"
Sở Trạm là đứa nhỏ chính tay Diệp Tư Vũ nuôi lớn, tuy rằng đến hôm nay nàng vô cùng đề phòng xung quanh nhưng Diệp Tư Vũ thời điểm nào cũng có thể khiến nàng buông xuống cảnh giác.

Lúc này đột nhiên nghe Diệp Tư Vũ hỏi, nàng liền không cần suy nghĩ, trả lời theo bản năng, "Ta đang nghĩ chuyện Phùng Doanh Ngọc, nếu nàng ấy muốn xuất cung ta sẽ sắp xếp cho nàng lén trốn ra ngoài hai ngày mỗi tháng chắc cũng không có gì đi."
Lời còn chưa dứt, Sở Trạm liền có phản ứng.

Nàng tự cảm thấy vừa rồi đã nói sai, ngơ ngác há miệng muốn giải thích, nhưng trong đầu không nghĩ ra được gì, cho nên đành ngậm miệng lại.

Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Tư Vũ, không ngoài dự liệu thấy được gương mặt xinh đẹp kia tối sầm xuống.
Cũng không hiểu vì sao, Sở Trạm vẫn thấy tối nay có điểm gì đó kỳ lạ.

Từ khi nàng bước qua đại môn U Ảnh các, mẫu hậu đại nhân nhà nàng khiến nàng vô cớ lo lắng một hồi, sau lại rất nhiều lúc không vui.

Phải biết rằng, Diệp Tư Vũ là người nổi tiếng bình tĩnh, nhiều năm ở chung nhưng Sở Trạm chưa từng thấy nàng thay đổi sắc mặt, thế mà hôm nay tần suất thay đổi sắc mặt lại nhiều hơn rất nhiều so với trước đây.
Đừng thấy Diệp Tư Vũ từ trước đến nay đều là một bộ dáng bình tĩnh ôn hoà, Sở Trạm thấy nàng biến sắc trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ.

Đều nói người có tính tình tốt ít khi phát hoả, nhưng một khi đã giận, thì người bình thường sẽ không chịu nổi, hơn nữa bản năng Sở Trạm cảm thấy tâm trạng của mẫu hậu đại nhân nhà nàng không tốt lắm, như vậy đối nàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Kỳ thực Diệp Tư Vũ cũng không biết vì sao cảm xúc của bản thân lại đột nhiên thay đổi như vậy.

Đêm nay Sở Trạm đến muộn, còn hết lần này đến lần khác nhắc đến Phùng Doanh Ngọc, mà Phùng Doanh Ngọc lại là thê tử mà nàng cưới hỏi đàng hoàng.

Diệp Tư Vũ chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng sẽ vì lý do như vậy mà thay đổi tâm tình, thế nên nhịn không được biểu hiện ra ngoài.

Cho dù lúc nàng tự mình chủ trì hôn lễ của Sở Trạm, cũng có thể đè xuống tâm trạng phiền muộn trong lòng, nhưng tại sao hôm nay Sở Trạm chỉ nhắc đến Phùng Doanh Ngọc hai lần, nàng liền nhịn không được tâm phiền ý loạn đây?
Bằng trí thông minh của Diệp Tư Vũ, nàng rõ ràng biết rõ đáp án, hơn nữa không phải bây giờ mới biết.

Từ sớm nàng đã cố ý tìm hiểu mối quan hệ dây dưa, càng tháo càng rối giữa nàng và Sở Trạm.

Cuối cùng cũng có chút manh mối, nhưng sau lại xảy ra quá nhiều chuyện, vì rất nhiều nguyên nhân nên chính nàng đã giấu đi đáp án kia.
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, không khí như vậy khiến Sở Trạm cảm thấy không thoải mái.

Nàng lại lần nữa trộm nhìn Diệp Tư Vũ, phát hiện mẫu hậu đại nhân nhà nàng đang điều tiết tâm tình, hơn nữa chỉ mất một lúc, biểu cảm trên mặt đã bình tĩnh lại.
Cũng không biết vì sao, trong lòng Sở Trạm vốn thấp thỏm không yên vì thấy được sắc mặt không tốt của Diệp Tư Vũ, nhưng sau khi thấy nàng nhanh chóng thu liễm cảm xúc, cũng không khá hơn bao nhiêu.

Sở Trạm cảm thấy đau lòng thay nàng, nàng bất quả chỉ là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, lại có thễ dễ dàng thu liễm toàn bộ cảm xúc, cần phải ẩn nhẫn bao nhiêu mới được vậy a.
Mím môi, Sở Trạm đột nhiên đi qua, lấy hết dũng khí vươn tay ôm người nọ vào lòng, sau đó kề tai nàng nói, "Vừa rồi ngươi không vui.

Không vui thì nói ra, nếu...nếu ngươi không thích ta nhắc đến Phùng Doanh Ngọc, sau này ta sẽ không nhắc về nàng trước mặt ngươi.

Nếu ngươi không thích ta ở cùng nàng, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với nàng.

Bất quá, ngươi nghĩ gì, phải nói cho ta nghe, đừng giấu hết trong lòng."
Ngoài dự liệu bị Sở Trạm ôm lấy, thân thể Diệp Tư Vũ không khỏi cứng đờ.

Bất quá rất nhành, nàng theo bản năng thả lỏng, chỉ có chút khó chịu né tránh, không thấy hiệu quả cũng liền từ bỏ.
Bên tai là thanh âm nhẹ nhàng của Sở Trạm, ngoài dự liệu mang theo một loại mê hoặc.

Ánh mắt xinh đẹp của Diệp Tư Vũ chợt loé lên, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm vai Sở Trạm, toàn bộ cơ thể cũng không khỏi thả lỏng hơn.
Sở Trạm cũng không trông cậy vào một câu nói nhẹ nhàng ngon ngọt có thể theo đuổi được Diệp Tư Vũ, nàng cảm nhận được thân thể Diệp Tư Vũ thả lỏng, chỉ như thế thôi nàng cũng đủ thấy thoả mãn.
Lúc này, thân mình nho nhỏ của Diệp Tư Vũ hoàn toàn nằm gọn trong lồng Sở Trạm, xúc cảm mềm mại như trong tưởng tưởng.

Sở Trạm cúi đầu nhìn nàng, lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tư Vũ đã nhắm lại nàng lẳng lặng mà dựa vào trong ngực mình, yên lặng mà an nhàn, khiến trái tim đang xốn xang nháy mắt bình tĩnh lại.
Nhìn, nhìn, Diệp Tư Vũ vẫn luôn an tĩnh tựa vào ngực Sở Trạm, ánh mắt Sở Trạm dần dần có chút si mê.


Nhịn không được muốn tiến gần, nhịn không được muốn chạm vào, Sở Trạm phảng phất như bị mê hoặc tiến gần từng chút một, ánh mắt cuối cùng rơi lên cánh môi xinh đẹp màu hồng phấn của Diệp Tư Vũ.

Trong đầu Sở Trạm trống rỗng, nàng không nghĩ gì cả, trong lòng trong mắt đều chỉ có đôi môi gần trong gang tấc kia.

Nhìn chằm chằm, tiến gần, cho đến khoảng cách giữa Sở Trạm và Diệp Tư Vũ chỉ còn nửa thước, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của Diệp Tư Vũ đột nhiên mở ra.
Ánh mắt sáng ngời, Sở Trạm ngơ ngác đối diện đôi mắt kia, có thể nhìn thấy hình ảnh xấu hổ quẫn bách của chính mình trong mắt đối phương.

Diệp Tư Vũ vẫn không nói gì, nhưng Sở Trạm lại theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của nàng.

Vừa nghĩ đến nhưng còn chưa thực thi, Sở Trạm đột nhiên ý thức được gì đó, lại chuyển ánh mắt, lần nữa trực tiếp đối diện ánh mắt của Diệp Tư Vũ.
Quả nhiên, Diệp Tư Vũ vẫn không nói gì, vẫn nhìn nàng như cũ, đôi mắt thâm thuý, làm người ta đoán không ra đến tột cùng nàng đang nghĩ gì.

Bất quá đúng là bởi đối diện ánh mắt của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, vì đối phương không dao động, càng vì bản thân hoảng loạn trốn tránh.
Cả đời này của Sở Trạm, khi còn bé giãi giụa vì sự sống mà ẩn nhẫn trong cung, không bao lâu liền tại biên cương tắm máu sa trường, sau lại vì người trong lòng cuốn vào tranh đấu quyền lực, thậm chí phạm phải tội nghiệt giết cha sát quân.

Lòng Sở Trạm đã từng tràn đầy rối rắm, nhưng chưa từng thử đã bỏ chạy tránh né như vậy.

Chỉ ở thời điểm như hiện tại, vào lúc đối diện Diệp Tư Vũ, nàng mới có thể thiếu tự tin như vậy, nhịn không được hoảng loạn, nhịn không được muốn trốn tránh.
Trước mặt Diệp Tư Vũ, Sở Trạm thậm chí có thễ nói là nhút nhát.

Trong tiềm thức đều chỉ có trốn tránh, không dám chủ động đối mặt đối phương, việc xảy ra với Diệp gia vĩnh viễn là khúc mắc giữa các nàng.

Nguyên lai nàng chủ động làm gì đó đều là tự mình cho là đúng, Sở Trạm trước mặt Diệp Tư Vũ lúc nào cũng là chột dạ, sợ hãi, muốn trốn tránh.
Khi nghĩ thông điểm này, ánh mắt Sở Trạm tức khắc thâm trầm rất nhiều, động tác vừa chuẩn bị thoát đi tức khắc ngừng lại.

Lấy hết can đảm không dám nghĩ những thứ khác, chỉ theo cảm giác từ tận đáy lòng mình, Sở Trạm đột nhiên nghiêng đầu, không quan tâm gì cả cúi đầu hướng về phía cánh môi đã dụ hoặc mình từ lâu.
Nhắm mắt không nhìn đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cẩn thận cảm nhận cảm giác tốt đẹp mà cánh môi mềm mại kia mang lại.
Giống như lần trước, Sở Trạm muốn hôn Diệp Tư vũ dường như chỉ có thể có một đường là cường hôn, nàng cũng không muốn lúc này còn suy nghĩ có cách nào khác không, tạm thời quên hết thảy, đắm chìm vào giây phút tốt đẹp hiện tại.


Nhưng khác với lần trước, lúc này Diệp Tư Vũ không cho Sở Trạm một cái tát.

Ngược lại, theo động tác ngây ngô của Sở Trạm, chậm rãi khiêu khích, Diệp Tư Vũ cũng nhắm lại hai mắt, thậm chí chủ động vươn tay ôm cổ Sở Trạm.
Có khá nhiều chuyện xảy ra đêm nay, trong đầu Diệp Tư Vũ cũng có chút rối loạn.

Nànng thừa nhận chính mình bị hành động bất ngờ của Sở Trạm doạ sợ, bất quá nói thật, sâu thẩm trong lòng kỳ thực nàng cũng không chán ghét việc Sở Trạm thân cận như vậy.

Lúc này, trong đầu Diệp Tư Vũ hỗn loạn nhớ không được những cừu hận rối rắm, cho nên thân thể vô thức nghe theo cảm nhận cùng trực giác.

Kết quả cuối cùng chính là nàng dễ như trở bàn tay tiếp nhận sự thân cận của Sở Trạm.
Diệp Tư Vũ không chỉ không đẩy ra, ngược lại chủ động ôm lấy cổ mình, điều này khiến Sở Trạm vốn có chút thấp thỏm ngây lập tức vui sướng tột cùng.

Dường như không còn cố kỵ, Sở Trạm càng ôm chặt Diệp Tư Vũ hơn, đồng thời khiến nụ hôn càng sâu hơn, chờ đến khi Diệp Tư Vũ nhịn không được đẩy ra nàng, há mồm thở dốc, Sở Trạm mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này.
Trên mặt nhịn không được mang theo ý cười, Sở Trạm vẫn cứ ôm Diệp Tư Vũ không buông tay, chờ Diệp Tư Vũ ổn định lại liền được một tấc muốn tiến một thước dán sát, nhẹ giọng nói, "Vũ, về sau ta không trốn tránh nữa, sau này ngươi cũng đừng đẩy ta ra, được không?"
Diệp Tư Vũ đã hồi tinh thần nhịn không được vẻ mặt rối rắm.

Nàng không phủ nhận nghe được lời cam đoan của Sở Trạm nhịn không được vui vẻ, nhưng đồng thời, không thể đặt xuống đủ loại gút mắt trước đây bị nàng xem nhẹ.

Hiện tại ngẫm lại vừa rồi không phản kháng, nàng vẫn loáng thoáng cảm thấy tội lỗi.
Diệp Tư Vũ không đáp lại, Sở Trạm nhìn sắc mặt của nàng liền đoán được nàng đang nghĩ gì.

Nói thật, ngay cả chính nàng cũng không thể buông xuống những gút mắt kia, thì sao nàng có thể miễn cưỡng Diệp Tư Vũ buông xuống được? Bất quá nếu đã nghĩ thông suốt, liền phải tranh thủ, vì thế nàng duỗi tay ôm lấy mặt Diệp Tư Vũ, để nàng đối diện mình, "Vũ, quá khứ đã qua, tuy rằng chúng ta không thể xem như không có gì xảy ra, nhưng đừng để nó ảnh hưởng hiện tại cùng tương lai có được không?"
Cũng không biết câu nào của Sở Trạm chạm đến thần kinh mẫn cảm của Diệp Tư Vũ, nàng đột nhiên đẩy ra Sở Trạm, trên gương mặt bình tĩnh từ xưa đến nay là vẻ kích động.

Mày nhịn không được gắt gao nhíu chặt, Diệp Tư Vũ lạnh lùng nói, "Cái gì gọi là quá khứ đã qua? Ta có thể mặc kệ tình cảnh hiện tại của mình, nhưng làm sao có thể quên được việc cả nhà chết thảm? Ta mỗi ngày đều chép kinh, chép liên tục mấy tháng, không chỉ vì cầu phúc cho người nhà, càng là vì khiến chính mình tĩnh tâm a.

Cho đến bây giờ ta đều vẫn nghĩ, nếu lúc trước ta không nhận nuôi ngươi mang đến bên cạnh chăm sóc, như vậy hết thảy, có phải sẽ khác hay không?"
Những lời này là lần đầu tiên Diệp Tư Vũ nói ra, Sở Trạm nghe xong có chút đau lòng.

Một câu cuối kia, nàng thậm chí nghe được Diệp Tư Vũ đang hối hận khi quen biết mình, tới gần mình.

Suy nghĩ như vậy, không phải nàng chưa từng nghĩ đến, bất quá chỉ là chợt loé lên liền bị nàng áp xuống ngay.

Chính là hiện tại nghe chính miệng Diệp Tư Vũ nói ra như vậy, trong lòng Sở Trạm nhịn không được khổ sở.
Cuồng loạn nói ra mấy câu đó, Diệp Tư Vũ phát tiết xong phục hồi tinh thần liền nhịn không được nhìn thần sắc của Sở Trạm.


Chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong phút chốc, không biết có phải nàng có ảo giác hay không, lại cảm thấy trong nháy mắt Sở Trạm trở nên yếu đuối thậm chí tiều tuỵ.

Sắc mặt nàng trắch bệch, cắn chặt môi nhẫn nhịn.
Nhịn không được muốn an ủi, chỉ là lời nói vô cùng tổn thương người kia là chính nàng vừa nói ra, Diệp Tư Vũ cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Do dự một chút, vừa định mở miệng, lại phát hiện Sở Trạm đột nhiên cúi đầu, thanh âm nghèn nghẹn, "Mẫu hậu, kỳ thật ngươi vẫn luôn trách ta đúng không? Trách ta rõ ràng biết kế hoạch của phụ hoàng nhưng vẫn không nói cho phụ thân ngươi, trơ mắt nhìn Diệp gia bị chôn vùi như vậy." Dừng một chút, nhưng không chờ Diệp Tư đáp lại liền nói tiếp, "Ta biết ta nghiệp chướng nặng nề, bất quá ta không hối hần vì bản thân đã thơ ơ lạnh nhạt.

Phụ hoàng là người thật đáng sợ, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn thậm chí mang cả tính mệnh của mình ra tính kế, ta làm gì cũng đều phí công.

Đơn giản không làm gì cả, cho nên ta hiện tại còn có thể đứng ở chổ này, cho nên giờ phút này còn có thể nhìn thấy ngươi êm đẹp đứng trước mặt ta."
Diệp Tư Vũ mím môi, một tia bất lực xẹt qua trong mắt.

Nàng tiến lên hai bước, lần đầu tiên chủ động ôm lấy Sở Trạm, sau đó nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng nàng an ủi.

Cũng đến hiện tại nàng mới đột nhiên phát hiện, vốn chỉ có mấy ngày, Sở Trạm thật sự gầy ốm rất nhiều, không thấy rõ trên mặt nhưng chạm đến cơ thể thì chỉ chạm đến xương cốt.
Sở Trạm không cự tuyệt cái ôm của Diệp Tư Vũ, nàng rúc vào lồng ngực tương đối nhỏ bé của Diệp Tư Vũ, thanh âm vẫn nghẹn ngào như cũ, "Mẫu hậu, có phải ta sinh ra đã là một sai lầm đúng không? Mẫu phi lúc trước tưởng dựa vào ta chiếm lấy sự chú ý của phụ hoàng, nhưng vẫn không như ý nguyện, cuối cùng buồn bực mà chết.

Ngươi tận tâm tận lực bồi dưỡng ta, cuối cùng ta lại hại Diệp gia bị huỷ diệt.

Phụ hoàng có tâm truyền vị cho ta, vô luận là gì, hắn cuối cùng là chết trong tay ta.

Sự tồn tại của ta, có phải căn bản là mang đến tai hoạ cho các ngươi hay không?"
Giờ khắc này Sở Trạm đột nhiên có chút tự sa ngã, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cảm xúc thay đổi quá lớn.

Nghe xong lời nói cuồng loạn của Diệp Tư Vũ, nàng không thể không nghĩ, hết thảy đều là lỗi của nàng chăng?
Sở Trạm vừa mất mát vừa tự trách khiến Diệp Tư Vũ đột nhiên đau lòng thay nàng, giờ phút này nàng mới biết được lời mình vừa nói quá đáng bao nhiêu, mà người trong lòng kỳ thật không kiên cường như vẻ bề ngoài của nàng.

Vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Trạm, Diệp Tư Vũ thấp giọng nói, "Thực xin lỗi."
Sở Trạm nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt nhịn không được dâng lên khoé mắt.

Nàng nhìn chằm chằm Diệp Tư Vũ, dường như không rõ vì sao nàng lại nói lời này, nhưng Diệp Tư Vũ lại tiếp tục nói, "Thực xin lỗi, ta không nên giận cá chép thớt với ngươi.

Ngươi không có sai, sai vẫn luôn là chúng ta."
Lời của tác giả: Rốt cuộc nói ra hết, sau này là đủ loại mượn cớ hoà hoãn quan hệ, đủ loại tương thân tương ái.
Lời của editor: Hu hu chap này sau mà dài quá vậy???.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK