• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Việc tốt duy nhất ở lãnh cung chính là có thể tùy tiện ngủ nướng, ngươi có thể ngủ đến giờ nào cũng không có người tới quấy rầy.

Vì vậy khi Diệp Tư Vũ ăn mặc chỉnh tề mở ra cửa phòng thì đã là buổi trưa.
Sáng sớm thức dậy, Sở Trạm ăn nhiều ăn ít đậu hủ bao nhiêu không nói, bất quá nàng hiển nhiên không thể đi ra từ phòng Diệp Tư Vũ lúc này.

Vì thế lúc Diệp Tư Vũ quyết định thức dậy, Sở Trạm đã bị nàng đuổi đi trước rồi.
Sở Trạm lần nữa trèo tường ra U Ảnh Các, ban ngày ban mặt như thế cũng chỉ có nơi như lãnh cung thủ vệ canh gác không nghiêm ngặc mới có thể để nàng dễ dàng trèo tường như trở bàn tay, đổi thành nơi khác, chỉ sợ đã sớm bị thị vệ phát hiện.
Nhìn trước ngó sau, xác định không có sự hiện diện của ai khác.

Sở Trạm sờ sờ cái mũi, chạy về Cảnh Thần Cung, đi Ngự Thư Phòng, Vương công công dựa theo sự phân phó của nàng nói rằng hôm nay thân thể không khoẻ, vậy mà cũng lừa dối được người khác, cơ bản không ai nghi ngờ.
Chạy tới Ngự Thư Phòng làm bộ làm tịch nhìn hai quyển tấu chương, thấy đã đến trưa, tính toán cũng đã đến giờ cơm.

Tuy chỉ mới tách ra chưa đến một canh giờ, trong lòng thế nhưng lại tưởng niệm Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cũng không còn tâm trí xử lý công vụ, vì thể dứt khoát lại lấy cớ ăn cơm trưa chạy tới U Ảnh Các.
Sau khi đuổi đi Lý Bảo Khánh, hai người lại cùng nhau ăn cơm trưa, ăn xong lại nghỉ ngơi một phen, chờ đến giờ Thân, Sở Trạm mới lưu luyến rời đi.
Khi Sở Trạm không nhanh không chậm bước vào Ngự Thư Phòng, Phùng Lạc đã chờ ở đó.

Hành lễ vấn an xong, Phùng Lạc nhịn không được nhìn Sở Trạm vài lần, hôm nay từ lúc nhìn thấy nàng, hắn liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

Xem biểu cảm của nàng, tựa hồ tâm trạng không tệ, chính là nghĩ đến gì đó liền biến thành bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn ra sự nghi hoặc của Phùng Lạc, bất quả Sở Trạm hiển nhiên sẽ không giải thích, hơn càng không cần giải thích.

Đi đến long ỷ ngồi xuống, Sở Trạm hiếm khi lộ ra bộ dáng uy nghiêm khi ở riêng với Phùng Lạc.

Chuyện này cũng khiến Phùng Lạc cẩn thận hơn, trong lòng càng nhiều thêm hai phần suy đoán.
Không để Phùng Lạc nghĩ nhiều, Sở Trạm trực tiếp mở miệng nói, "Phùng Lạc, sáng sớm ngày mai, ngươi đứng trước văn võ bá quan mang những chứng cứ phạm tội trình lên đi."

Lời kia vừa thốt ra, Phùng Lạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hắn chớp chớp mắt, vẻ mặt không rõ nguyên do.

Trước kia hai người bọn họ cũng lén đàm luận qua vấn đề này, bất quá triều đình Sở Quốc vừa đẩy ngã Diệp gia, vẫn còn hỗn loạn, Sở Trạm lại mới đăng cơ, còn cần Phùng gia tới ổn định triều cục, cho nên Phùng Lạc tuy đã sớm tra được chứng cứ tham ô của Phùng Cảnh chín năm trước, nhưng vẫn không dám lấy ra đẩy ngã Phùng Cảnh.

Không biết vì sao, tiểu hoàng đế đột nhiên lại hạ quyết tâm xuống tay với Phùng gia?
Không nghe được Phùng Lạc trả lời, Sở Trạm không khỏi nhíu mày.

Bất quá vừa nhấc đầu liền thấy bộ dáng chết trân của hắn, đã đoán được bảy tám phần hắn đang suy nghĩ gì.

Hiểu rõ mệnh lệnh này của mình thật sự có chút đột ngột, Sở Trạm liền cũng hạ xuống tính tình trầm giọng nói, "Phùng gia càng ngày càng càn rỡ, tay cư nhiên cũng duỗi đến chổ trẫm, nếu còn không cho bọn họ chút giáo huấn, chỉ sợ những người này liền càng thêm không biết trời cao đất rộng."
Nghe Sở Trạm nói vậy, sau lưng Phùng Lạc ớn lạnh một trận.

Vừa rồi ngữ khí của Sở Trạm chính là có chút không tốt, Phùng Lạc cũng nghe ra có chút nén giận bên trong.

Có câu thiên tử nổi giận, tử thương trăm ngàn, Phùng Cảnh xác thật quá to gan, cho rằng hoàng đế còn nhỏ liền dám động thổ trên đầu thái tuế, vận số của Phùng gia xem ra sắp hết.
Không dám tiếp tục do dự, Phùng Lạc vội vàng đồng ý.

Ngẩng đầu trộm nhìn sắc mặt Sở Trạm, quả nhiên âm trầm hơn so với thường ngày rất nhiều.

Trong lòng tuy rằng hiếu kì, nhưng hiển nhiên mấy việc khác hắn sao có thể biết được, vì thế ngoan ngoãn câm miệng không dám hỏi nhiều.
Ngoài việc này ra, Sở Trạm cũng không còn gì để nói với Phùng Lạc, cho nên không nói gì nữa liền đuổi người đi.

Chỉ có Phùng Lạc vừa nhíu mày vừa khó hiểu vừa lo lắng còn trong lòng có chút hưng phấn một mình xuất cung.
***********************************************

Chậm trễ một ngày chính sự, tuy rằng Sở Trạm cũng không muốn xử lý lúc này, nhưng rốt cuộc qua không được ý thức trách nhiệm trong lòng, đuổi Phùng Lạc đi xong Sở Trạm liền bất đắc dĩ vùi đầu vào một chồng tấu chương chất cao như núi.
Quyết định nói ra chủ ý xong, trong lòng cũng nhẹ bớt, Sở Trạm rốt cuộc thu lại tâm tư bắt đầu nghiêm túc xử lý tấu chương.

Nàng đăng cơ đã được vài tháng, hơn nữa trước đó tiên đế cố ý bồi dưỡng, hiện tại cũng dần quen thuộc nên xử lý tấu chương rất nhanh, không còn luống cuống tay chân như ban đầu.
Hưu mộc là ngày dùng để nghỉ ngơi, cho nên đại thần cũng không thượng tấu bao nhiêu.

Một chồng tấu chương trên án thư kỳ thực cũng chỉ có hai ba mươi quyển, trừ một ít râu ria, dư lại cũng không nhiều lắm.

Vùi đầu chuyên tâm phê duyệt, bất quá hơn một canh giờ Sở Trạm liền xử lý gần hết.
Xong chính vụ, Sở Trạm buông bút lông thả lỏng hoạt động cánh tay, hơi cảm thấy đau nhức.

Nàng ngẩng đầu nhìn bên ngoài, phát hiện miễn cưỡng kịp đến bữa tối, ngẫm lại Diệp Tư Vũ tám phần sẽ chờ nàng, tâm tình tức khắc tốt lên.
Rời đi án thư, Sở Trạm không chút do dự liền ra Ngự Thư Phòng, dưới chân thậm chí còn có chút nhanh, thật sự không muốn để Diệp Tư Vũ chờ.

Đáng tiếc chính là không đợi nàng bước chân chuyển đi U Ảnh Các, một người ngoài dự liệu đột ngột xuất hiện chắn thánh giá của tiểu hoàng đế.
Hơi hơi nhíu mày, vốn trên mặt có chút ít vui sướng tức khắc biến thành một mảnh uy nghiêm.

Đây cũng là hành động theo bản năng, đăng cơ mấy hôm, cho dù bản thân Sở Trạm cũng không coi trọng quy tắc, nhưng đến khi ngồi vào vị trí này con người tất nhiên sẽ dần dần thay đổi.

Lúc này Sở Trạm đã không còn là tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ tuỳ ý như vậy, hơi chút nhíu mày, sự uy nghi chỉ có của đế vương liền xuất hiện.
Đáy lòng mang theo vài phần bực bội, Sở Trạm nhìn người chắn trước mặt mình, trầm giọng nói, "Lưu công công sao đột nhiên tới đây, lại vì cớ gì ngăn đường của trẫm?"
Kỳ thật tính tình Sở Trạm còn tốt, thời gian đăng cơ cũng không lâu, nếu đổi thành người khác làm hoàng đế, chỉ sợ đã ban tội chết cho lão thái giám dám chắn đường của mình, ngay cả nguyên nhân cũng không cần hỏi.
Lưu Xương hiển nhiên cũng rõ điểm này mới đột nhiên xuất hiện chặn đường, bất quá trên mặt hắn vẫn trước sau như một là vẻ nghiêm túc bình tĩnh.

Không ngẩn đầu nhìn vẻ mặt bực dọc của Sở Trạm, hắn cung kính hành lễ nói, "Lão nô có việc muốn báo cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ di giá trở lại Ngự Thư Phòng."

Đối với vị tâm phúc của tiên đế này mà nói, trong lòng Sở Trạm vẫn còn ba phần không thích hai phần sợ hãi.

Rốt cuộc tiên đế giỏi về tâm kế như vậy, người đặc biệt thân cận hắn lại là lão nhân như Lưu Xương, không lý gì sẽ là nhân vật đơn giản.

Hơn nữa cho tới này, vị nội thị tâm phúc của tiên đế này đã cho nàng quá nhiều kinh ngạc, cộng thêm tất cả đều là tiên đế để lại cho nàng, lúc này Lưu Xương đột nhiên xuất hiện, Sở Trạm không thể không nghĩ đến có liên quan đến tiên đế.
Nhíu nhíu mày, trong lòng biết rõ vô vọng, Sở Trạm vẫn là nhịn không được hỏi, "Công công có việc không thể để ngày khác nói sao? Trẫm mới từ Ngự Thư Phòng ra, có chút mệt mỏi."
Lưu Xương quả nhiên không dao động, chỉ tiếp tục nói, "Thỉnh bệ hạ di giá trở lại Ngự Thư Phòng." Ngay cả nguyên nhân cũng chưa từng nói.
Sở Trạm thấy vậy không khỏi trầm mặt.

Nói đến cùng Lưu Xương cũng chỉ là một nô tài, cư nhiên dám dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với nàng, chớ nói sau khi đăng cơ xưng đế, ngay cả khi còn là Tấn Vương, cũng không ai dám không để nàng vào mắt như vậy.
Chung quanh nhất thời an tĩnh, không khí cũng có chút nặng nề khẩn trương.

Lưu Xương là người tinh tế đương nhiên biết Sở Trạm nổi giận, nhưng hắn vẫn cứ kiên trì, một chút thoáng nhượng cũng không có.
Trong lòng rốt cuộc vẫn e ngại vị phụ hoàng đã băng vẫn có khả năng tính kế gì đó, cho nên trầm mặc một lúc Sở Trạm liền từ bỏ.

Nàng âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt xấu xí đột nhiên xoay người, sau đó liền bước nhanh trở về Ngự Thư Phòng.

Lưu Xương lại như không thấy này đó, phẩng phất đã dự đoán được Sở Trạm sẽ thoả hiệp, liền ngay lúc nàng cất bước đi cũng nhấc chân đi theo, không rời một bước.
Không cần Lưu Xương nói, Sở Trạm tiến vào Ngự Thư Phòng liền vẫy lui tất cả cung nhân bên trong.

Vốn dĩ cung nhân rất tò mò hoàng đế vì sao trở lại, tuy không ngẩng đầu nhưng cũng cảm nhận được áp suất thấp đang tiến đến, biết tâm trạng hoàng đế không tốt, bọn họ vốn đang nơm nớp lo sợ, kết quả vừa nghe, tự nhiên nháy mắt liền rút lui sạch sẽ.
Chờ cung nhân đều lui ra ngoài, thuận tiện còn thực tự giác đóng lại cửa, lúc này Sở Trạm mới quay đầu lại nhìn Lưu Xương, "Công công có chuyện gì cứ việc nói thẳng, trẫm đã nói, trẫm mệt mỏi."
Thật ra Lưu Xương từ trước đến nay làm việc sạch sẽ lưu loát, Sở Trạm vừa dứt lời, hắn từ trong ngực móc ra một phong thư, nói thẳng, "Đây là mật thư tiên đế để lại cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ xem."
Trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt Sở Trạm khẽ biến.

Nàng biết tiên đế tâm cơ thâm trầm làm việc gì cũng đều có biện pháp dự phòng, hiện nay Lưu Xương đột nhiên tới, hơn nữa bộ dáng hôm nay không nói không được, hơn nữa hôm qua nàng còn trộm ngủ lại U Ảnh Các.

Thời cơ này...!Sở Trạm nhìn nhìn mật thư trong tay Lưu Xương, trong lòng không thể không sợ hãi.
Sở Trạm không tiếp nhận phong mật thư kia ngay, Lưu Xương cũng luôn duy trì tư thế không đổi.


Sắc mặt Sở Trạm khó coi nhìn Lưu Xương lại nhìn mật thư, trong lòng nghĩ chính mình đã đăng cơ xưng đế, mà tiên đế đã sớm băng hà, không lý gì nàng vẫn luôn bị một người đã chết khống chế.

Muốn nói phản kháng, nàng hiện nay cơ bản cũng có thể phản kháng, không cần mọi chuyện đều bị kiềm chế thậm chí không chế.
Nghĩ vậy, trong lòng Sở Trạm thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi nàng ổn định tâm thần liền tiếp nhận phong mật thư từ tay Lưu Xương, rốt cuộc vẫn do dự xé mở bao thư, lấy ra thư bên trong.
Chờ đọc xong mật thư, sắc mặt Sở Trạm đã trắng bệch, Lưu Xương vẫn quy củ đứng một bên như cũ, mí mắt cũng chưa từng nâng.

Bất quá sau đó, Sở Trạm bùng nổ, nhanh chóng tiến lên hai bước nâng tay bóp lấy cổ Lưu Xương, đôi mắt đều phiếm đỏ, hiển nhiên là giận đến mức tận cùng.
Long có nghịch lân, chạm đến liền phải chết.

Sở Trạm là người có thể nhịn nhục, nghịch lân của của nàng có thể là cái gì? Đương nhiên vẫn là cái người quan trọng nhất trong lòng nàng.

Lưu Xương mang theo một trang mật thư đến, dễ dàng chọc cho Sở Trạm tức giận trở thành một con mảnh thú hung hãn.

Vậy mà lúc này, trên mặt hắn thế nhưng vẫn bình tĩnh không chút biến sắc.
Vốn không thích nhìn bộ dáng kẻ khác như vậy, hơn nữa Lưu Xương còn là người khiến Sở Trạm kiêng kị, vì thế dưới cơn giận dữ, Sở Trạm không nghĩ nhiều, trực tiếp hung hăng ném nguời trong tay xuống đất.

Bộ mặt vặn vẹo đi vài vòng trong Ngự Thư Phòng, sau đó nâng giọng hô lên, "Người tới a, Lưu Xương phạm thượng, kéo ra ngoài đánh chết."
Ngự Lâm Quân ngoài cửa nghe thấy tiến vào, thực nghe lời Sở Trạm, căn bản không hai lời cũng mặc kệ Lưu Xương từng là tâm phúc của thiên tử, hành lễ với Sở Trạm xong liền kéo Lưu Xương ra ngoài.
Cho đến lúc này Lưu Xương mới lần nữa mở miệng, lại không phải lời nói xin tha linh tinh.

Hắn bị thị vệ kéo ra ngoài, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Trạm, thanh âm thế nhưng vẫn bình tĩnh, "Thỉnh bệ hạ suy nghĩ kỹ rồi mới làm, chớ có làm ra việc khiến mình hối hận."
Sở Trạm nhìn Lưu Xương bị kéo đi, chờ đến hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, biểu cảm giận dữ trên mặt Sở Trạm mới biến mất.

Bất quá ngay sau đó, tay cầm thư run run, sắc mặt lần nữa biến trắng.
Suy nghĩ kỹ rồi mới làm, chớ làm chuyện khiến mình hối hận sao?
Lời của tác giả: Sở Hoàng khinh bỉ: Đừng tưởng ta đã chết các ngươi muốn làm gì thì làm, ta còn rất nhiều chuẩn bị sau đó a~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK