• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết thúc một ngày học tập khô khan, Cố Thanh Mộc thu dọn xong ba lô của mình, ngước mắt thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng đã thu dọn đồ xong, ăn ý liếc nhìn nhau, hai người sóng vai chuẩn bị về nhà.

Nhưng mới vừa đi ra hành lang dài của khu dạy học, một vị khách không mời mà đến chặn đường hai người. Bất ngờ là người vừa nãy bị Cố Thanh Mộc oán - La Y Y.

Cô ta trực tiếp bỏ qua Diệp Vãn An một bên, ý cười yêu kiều mà nhìn Cố Thanh Mộc có chút mặt lạnh, thanh âm mang theo một loại ưỡn ẹo tự nhiên, "Lớp phó, cậu có thể cho tôi tài khoản QQ không? Tôi có vấn đề sẽ thuận tiện hỏi cậu hơn."

"Có việc gì thì hỏi ở trường đi. Tôi không có tài khoản QQ." Cố Thanh Mộc mặt không cảm xúc nói xong, nhấc chân định rời đi.

"Vậy lớp phó có thời gian cùng uống ly trà sữa không? Tôi lúc nào cũng có thể." La Y Y không thuận theo thì không buông tha nói, một đôi mắt như sắp ch ảy nước nhìn Cố Thanh Mộc với vẻ tủi khổ đáng thương.

"Xin lỗi. Không có." Nhận thấy được khí áp người bên cạnh trong nháy mắt thấp xuống mấy độ, Cố Thanh Mộc mặt không biến sắc mà nắm lấy tay nàng, xoa xoa như an ủi mới buông ra. Những chuyện này, cô giải quyết là đủ rồi.

"Sau này không có việc gì, mong bạn học La đừng đến quấy rầy." Cố Thanh Mộc ánh mắt lạnh tanh liếc La Y Y một cái, ý tứ của cô cũng đã rõ ràng như vậy rồi, trừ phi La Y Y này đầu óc đậu hũ mới nghe không hiểu.

Nói xong liền trực tiếp lướt qua vai, thậm chí một cái quay đầu lại cũng không cho cô ta.

Nhìn bóng dáng Cố Thanh Mộc càng lúc càng xa, đôi mắt long lanh của La Y Y lập tức đỏ lên, nét mặt ngốc lăng, có chút không dám tin Cố Thanh Mộc sẽ quyết tuyệt như vậy.

"Vì sao lại vô tình như vậy?" Cô ta không nhịn được nội tâm phẫn uất, hét về phía bóng dáng Cố Thanh Mộc. Dù cho cô có thể quay đầu lại cho cô ta một biểu tình, nhưng cũng không có, mà bóng lưng cô cũng càng ngày càng xa.

Đẩy xe đạp từ trong nhà xe ra ngoài, Cố Thanh Mộc giúp nàng cầm ba lô, thanh âm mềm nhẹ nói "Nghĩ gì vậy?"

An An của cô ánh mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được giọng cô, Diệp Vãn An có chút tức giận mà liếc nhìn cô, môi mỏng hồng nhạt hơi nhấc lên, "Trêu hoa ghẹo nguyệt." Nắm tay nhỏ siết chặt còn phát ti3t đấm một cái lên đệm mềm ghế sau xe.

Nhìn dáng vẻ An An là ghen rồi. Cố Thanh Mộc ngây ngốc, nhưng mà cô rõ ràng cũng đã cự tuyệt La Y Y kia rồi, sao nàng còn tức giận như vậy, còn trách cô.

Cố Thanh Mộc ủy khuất. Thế nhưng vẫn kéo kéo tay áo nàng, nhẹ giọng dỗ dành nói "Mau lên xe nào. Về nhà rồi nói được không?"

"Hừ." Diệp Vãn An tức giận bất bình khẽ hừ một tiếng, nhưng thật ra ngoan ngoãn ngồi lên xe, dáng vẻ không cần nói cũng biết có bao nhiêu ngạo kiều.

Trước tiên gọi điện thoại cho Cố mẹ, thứ sáu này cô sẽ không về nhà, cho nên trực tiếp tới tiểu khu Diệp gia.

Vừa mới đóng cửa, chính là thiên lôi dẫn động địa hỏa, Diệp Vãn An bị cô ấn ở trên sô pha hôn nồng nhiệt một phen, sau đó Cố Thanh Mộc ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng lên nhanh chóng phóng lên phòng trên lầu.

Sau khi hóa giải một tuần khát vọng này, Diệp Vãn An vô lực dựa vào trong lòng cô, hơi th ở dốc, mắt đẹp lim dim, có vẻ đã bị dày vò không nhẹ. Mà Cố Thanh Mộc thì ôm lấy nàng, ngón tay thon dài đang gõ trò chơi bắn súng mới nhất.

Cảm thấy bản thân dùng xong liền bị coi nhẹ, Diệp Vãn An oán giận mà nắm đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đánh vào lồ ng ngực bằng phẳng của Cố Thanh Mộc. Cũng chính bởi vì mấy cú đấm này, dẫn tới họng súng Cố Thanh Mộc đang đấu cùng người khác mới vừa bắn trượt, bị người khác cho ăn một đạn, trò chơi cũng game over.

Cố Thanh Mộc ném điện thoại qua một bên, trong ánh mắt toàn là bất đắc dĩ cùng cưng chiều, ôm chặt eo nhỏ của nàng, hung hăng hôn nàng mấy cái, giọng nói trầm thấp ôn nhu "Sao vậy, An An?" Ngữ khí khỏi nói có bao nhiêu cưng chiều.

"Cậu đi mà chơi trò chơi đi!" Diệp Vãn An xoay người, đem bản thân vùi vào gối, thanh âm mang khàn khàn cùng ngọt mềm sau khi tình triều qua đi. Nhưng rõ ràng muốn người nào đó dỗ nàng.

Cố Thanh Mộc khẽ cười ra tiếng, phủ lên thân thể ấm áp của nàng, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cần cổ mịn màng của nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thanh âm ôn nhu nói "Nếu mình đi chơi trò chơi, cậu làm sao đây, mình dẫn cậu cùng nhau chơi được không?"

Dù sao ngày mai là thứ bảy, không sợ. Diệp Vãn An ngạo kiều hừ hai tiếng, liền thuận thế dựa vào trong lòng cô, sau đó Cố Thanh Mộc tay cầm tay dạy nàng.

"Chỉ có bắn tỉa cùng xạ thủ mới có thể dùng tám lần. Nhưng trước tiên không kiến nghị cậu chơi bắn tỉa..." Cố Thanh Mộc tỉ mỉ giảng giải. Ngón tay thon dài không ngừng hoạt động trên màn hình, một phát một mạng chuẩn xác.

"Vậy mình muốn chơi thì sao?" Diệp Vãn An ngón tay ấm áp trơn mịn nắm lấy cánh tay cô, mắt đẹp hàm chứa một chút mong đợi.

"Vậy mình đánh trợ thủ cho cậu đi." Cô cọ cọ lên tóc đẹp mềm mại của nàng, ánh mắt ôn nhu, thanh âm hết sức cưng chiều.

Cho nên liền đánh mấy ván, Cố Thanh Mộc đều không dám đi xa, vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, thế nhưng sau đó vẫn không địch lại đám đông, mấy ván đều đứng top năm.

Nhưng chỉ như vậy Diệp Vãn An đã rất vui vẻ, vừa nãy nhặt được súng bắn tỉa còn nhặt được tám lần, hơn nữa Cố Thanh Mộc còn bị hạ sớm hơn cả nàng.

Đêm khuya sau khi tắt đèn, Diệp Vãn An rúc ở trong lòng cô, bàn tay nhỏ chơi đùa cổ áo cô, thanh âm vừa mềm vừa nhu. "Tại sao vừa nãy người kia bắn mình hai phát mới gục xuống, sau đó cậu bị bắn một phát đã ngã xuống?"

Cố Thanh Mộc liếc nhìn nàng như nhìn một cô ngốc, chẳng qua đôi mắt rất ấm, ôm chặt thân thể ôn nhuận của nàng, cọ cọ, thanh âm trầm thấp nói "Bởi vì cậu mạng lớn thôi."

Đồ ngốc, nếu không phải mình đem ba cấp đầu cùng ba cấp giáp đều cho nàng, bằng không nàng cho rằng nàng làm sao kiên trì đến cuối cùng. Nhưng Cố Thanh Mộc trái lại không nói thẳng ra, cô chỉ nghĩ đơn thuần dỗ nàng vui vẻ.

"Ha ha ha, mình nói mà." Diệp Vãn An xê dịch đầu vùi ở ngực cô, điều chỉnh một tư thế thoải mái ở trong lòng cô, quá đỗi buồn ngủ, làm một buổi chiều lại chơi mấy ván, nàng đã rất mệt mỏi.

Cố Thanh Mộc vỗ về lưng nàng có chút đau lòng, cô biết nàng rất mệt, ngày thường mỗi lần làm xong nàng liền ngủ mất, đêm nay chơi trò chơi chỉ là vì cùng chính mình, nàng cho rằng cô không biết à. Đồ ngốc.

Một đêm mộng đẹp, trong phòng điều hòa mát mẻ cũng làm các nàng ngủ một giấc đến giữa trưa.

Chỉ có điều hai người vốn đang ngủ rất say bị đánh thức bởi tiếng đập cửa không ngừng. Cố Thanh Mộc nhẹ nhàng buông người đẹp trong lồ ng ngực, nhỏ nhẹ hôn hôn mi mắt nàng, "Cậu ngủ đi, mình đi mở cửa."

"Ừm." Tuy đã tới giữa trưa, nhưng nàng vẫn không mở mắt nổi, thân thể vừa nhức vừa oải, căn bản không bò dậy nổi.

Cố Thanh Mộc vừa xuống lầu vừa xoa hai mắt, sau khi tỉnh ngủ cô liền trực tiếp đội một đầu tóc rối bù đi mở cửa. Diệp ba Diệp mẹ đều không ở nhà, chỉ có thể là một số bạn bè hoặc là hàng xóm.

"Diệp nữ thần. Đây là kế hoạch...của tôi." Lâm Phiêu đứng ở ngoài cửa, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Mộc mở cửa cho cô nàng.

Cố Thanh Mộc cũng có chút ngơ ngác, không nghĩ tới là Lâm Phiêu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Cố Thanh Mộc lùi người để cho cô nàng tiến vào, mới kết thúc cục diện giằng co vừa rồi.

"Cậu tới làm gì?" Cố Thanh Mộc chỉnh sửa mái tóc nhăn nhúm, có chút cạn lời, nói. Cậu có biết quấy rầy mộng đẹp của người ta như vậy là chuyện khiến người khác vô cùng khó chịu hay không?

"Mình còn muốn hỏi cậu sao lại ở đây đó? Mình là tới đưa kế hoạch Lão Ban* yêu cầu cho Diệp nữ thần, lớp phó làm sao cũng ở chỗ này, còn quần áo bất chỉnh?" Lâm Phiêu liếc mắt đánh giá quần xà lỏn của Cố Thanh Mộc, ăn mặc tùy tiện như vậy không khỏi làm cho cô nàng phải nghĩ nhiều. Hai người này tuyệt đối có chuyện.

(*) gốc là 老班, ở đây hình như là chủ nhiệm lớp nhưng mình không chắc là chủ nhiệm lớp hay là tên riêng hay là lớp cũ, nên để vậy.

Nói không chừng hai người này sớm đã làm lành rồi, trông bộ dáng tỉnh ngủ này, rõ ràng chính là qua đêm ở nhà Diệp nữ thần. Còn chết không chịu thừa nhận, thật là quá đáng.

Cố Thanh Mộc đang chuẩn bị phản bác đôi câu, liền thấy Lâm Phiêu ánh mắt ngây ngốc nhìn vị trí nào đó trên sô pha. Nếu cô nàng không nhìn lầm thì đó là một chiếc qu@n lót màu trắng thuần.

Nhìn theo tầm mắt cô nàng, Cố Thanh Mộc cả người kinh động, dùng tốc độ nhanh như chớp đem chiếc qu@n lót kia nhét vào trong túi quần hộp của mình, chỉ là sắc mặt xanh trắng đan xen.

Ngày hôm qua làm xong, cô quên quét tước hiện trường. Quan trọng không phải Lâm Phiêu phát hiện quan hệ của cô và Diệp Vãn An, mà là đồ vật tư mật như vậy của An An bị người khác nhin thấy.

"Không thấy gì cả chứ?" Cố Thanh Mộc làm như không có việc gì mà rót một ly nước cho cô nàng, chẳng qua thanh âm lành lạnh. Trong ánh mắt lại càng mang theo một trận sát khí.

"Không..." Lâm Phiêu run sợ lấy ly nước kia qua, thanh âm khẽ run nhẹ, bị ánh mắt muốn giết người của cô nhìn, Lâm Phiêu chỉ cảm thấy da đầu tê rần, căn bản không dám nhiều lời.

Coi như biết hai người có quan hệ không chính đáng, dưới loại tình huống này, cô nàng cũng không dám nhiều lời a.

"A Mộc. Ai tới vậy?" Diệp Vãn An trong bộ váy ngủ màu trắng vải bông chậm rãi xuống lầu. Chỉ là tóc đẹp hơi hỗn độn.

"Là Lâm Phiêu, cậu đi thay quần áo trước đi." Không đợi Diệp Vãn An xuống lầu, Cố Thanh Mộc liền đẩy nàng đi lên. Nhìn dấu vết màu đỏ trên cổ trắng nõn của nàng, ánh mắt Cố Thanh Mộc tràn đầy tính chiếm hữu nồng đậm.

"Mặc thêm áo khoác lại xuống dưới." Cô dùng thân người ngăn trở tầm mắt của Lâm Phiêu, che chở nàng trở về phòng, thanh âm hàm chứa một vẻ bá đạo hiếm thấy.

Nghe được lời này của cô, Diệp Vãn An bất đắc dĩ liếc mắt trừng mắt cô một cái, mặc nhiều như vậy muốn nóng chết nàng sao. Thế nhưng mắt đẹp hiển nhiên nhìn thấy Lâm Phiêu đang ngồi ngay ngắn ở đại sảnh lầu một.

Nhớ tới Lâm Phiêu là đối tượng phụ đạo một kèm một của nàng, Lão Ban phân phó để cho cô nàng bớt chút thời giờ làm một phần quy hoạch tương lai của bản thân nộp cho nàng. Không ngờ cô nàng tới đúng vào hôm nay.

"Chậc chậc. A Mộc. Thật thân mật a. Diệp nữ thần mời vừa thức dậy nhỉ." Lâm Phiêu chớp đôi mắt tròn vo, thanh âm cố ý mang theo một phần không có ý tốt.

Với tư cách là người từng trải, cô nàng vừa liếc mắt một cái liền thấy dấu hôn ở cổ Diệp nữ thần, đỏ đỏ tươi tươi, rõ ràng là ngày hôm qua mới vừa trồng. Ở đây ngoài Cố Thanh Mộc ra thì không có ai khác a.

Uổng công cô nàng còn đang phỏng đoán có phải hai người này cuối cùng cũng có chút khởi sắc hay không, kết quả người ta đã sớm công thành chiếm đất, còn nhanh hơn cả cô nàng và Giang Bối Bối.

"A Mộc. Làm cùng nữ thần của mình cảm giác có phải thoải mái bội phần không?" Lâm Phiêu lộ ra một nụ cười thô bỉ, tò mò nhìn chằm chằm Cố Thanh Mộc.

"Bớt nghĩ linh tinh chút đi." Cố Thanh Mộc liếc xéo cô nàng, mặt mày trầm tĩnh mang theo ý vị cảnh cáo nồng đậm, không cho phép nói mấy trò đùa th ô tục giữa cô và Diệp Vãn An.

"Chậc chậc." Lâm Phiêu vừa đáng tiếc cũng vừa khinh bỉ liếc mắt đánh giá cô, ai linh tinh chứ, có cậu loạn cùng Diệp nữ thần loạn thì có. Trong túi cậu còn cất giữ qu@n lót của Diệp nữ thần đấy. Thật là...

Nhưng cho cô nàng một trăm lá gan, cô nàng cũng không dám nói bậy ở trước mặt Cố Thanh Mộc, cùng lắm là trêu chọc Diệp nữ thần một chút. Cố Thanh Mộc chính là tâm phúc trước mắt Lão Ban, tùy tiện chêm vào đôi câu, chính mình phải game over.

________________________

Editor: Cặp phụ chương sau sẽ xuất hiện, tui còn hóng cặp phụ hơn cả cặp chính =]]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK