• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Mộ Thừa chỉ nhìn thoáng qua cô ta bằng vẻ mặt lãnh đạm, liền lập tức lên một chiếc Maybach màu đen xa hoa đậu ở ven đường.

Thấy cô rời đi, Tần Duyệt Cẩn vội vàng dẫm đôi giày da kiểu Anh đuổi theo.

Tài xế mặc bộ đồng phục màu đen lễ phép gọi một tiếng "Tần tiểu thư.". Cung kính mà mở cửa xe cho cô ta.

Quản gia của tiểu thư ở nước Y đã dặn dò, vị Tần tiểu thư này là khách quý của Đoạn gia, phải đối đãi bằng tiêu chuẩn lễ nghi lịch sự cao nhất. Theo tin tức nội bộ, Đoạn lão gia cố ý qua lại thân thiết cùng Tần gia, vị Tần tiểu thư này hiển nhiên rất có khả năng sẽ là phu nhân tiểu thư tương lai.

Ở trong một bệnh viện tư nhân gần bờ biển nước Y, một phụ nữ trung niên tóc bạc trắng, đeo mắt kính, mặc áo blouse trắng đang cẩn thận dò hỏi một ít chuyện.

"Gần đây còn xuất hiện triệu chứng đau đầu không?" Bác sĩ Trương một bên cúi đầu viết gì đó, một bên nhỏ giọng hỏi thiếu nữ ngồi đối diện trên chiếc ghế có máy móc phức tạp.

"Còn tốt." Đoạn Mộ Thừa đôi mắt nhạt màu mang theo một chút mệt mỏi, đang ở trong một loại trạng thái tương đối trống rỗng.

"Có phải thường xuyên hơn trước kia không? Hơn nữa còn càng thêm khó có thể chịu đựng." Bác sĩ Trương nhìn lướt qua các mục số liệu biểu hiện trên máy tính, tay cầm bút máy không khỏi dừng một chút, tròng mắt màu đen điển hình chỉ người Hoa mới có tựa như dò hỏi lại dùng ánh mắt không hề thăm dò đi quan sát biểu tình trên mặt cô gái.

"Không có." Đoạn Mộ Thừa nâng đôi mắt không chứa biểu cảm lên quét qua nhìn bà, chỉ là trong đôi mắt kia mơ hồ ẩn chứa không kiên nhẫn cùng phản cảm.

"Đoạn tiểu thư, mong cô báo đúng sự thật tình trạng của bản thân, coi như cô không nói thật, mấy số liệu trên dụng cụ kia cũng sẽ không gạt người." Bác sĩ Trương đẩy kính mắt trên sống mũi một chút, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng lại lộ ra một vẻ không biết làm sao.

Nói thật, bà làm tâm lý học nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải một người bệnh khó giải quyết như thế. Không chỉ có chỉ số thông minh cao đến dọa người, mà còn tâm lý phòng bị quá nặng, như vậy bác sĩ tâm lý căn bản không cách nào dò thám được suy nghĩ chân thật trong nội tâm cô.

Tuy rằng hơn một năm trước, bà đã dùng hết tất cả mọi biện pháp mới làm bệnh tình của cô có thể khống chế và chuyển biến tốt, nhưng trong lòng bà đồng thời vô cùng hiểu rõ, nếu không phải bản thân Đoạn Mộ Thừa có thay đổi suy nghĩ muốn thoát khỏi bệnh viện, có lẽ chính bà vẫn đành bó tay. Đây cũng là lần đầu tiên khiến bà có cảm giác bị người ta dắt mũi dẫn đi.

Mà lần này làm cô tới nước Y cũng nằm trong dự tính của bản thân cô, tư duy kh ủng bố và kín đáo như vậy thật sự quá mức dọa người.

Làm giáo sư tâm lý học nổi danh nước Y, Trương lão sư bày tỏ Đoạn tiểu thư này làm bà có một loại cảm giác thách thức xưa nay chưa từng có.

"Có sao? Xin lỗi. Tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi." Ngón tay mảnh khảnh của Đoạn Mộ Thừa tự nhiên đan vào nhau, dáng ngồi lười biếng nói. Khóe môi thậm chí gợi lên một độ cong nho nhỏ.

"Được rồi. Vậy chúng ta đổi vấn đề khác. Tỷ như cô có thể nói với tôi một chút chuyện ở trong nước, cũng chính là một ít chuyện cô đã trải qua sau khi chúng ta kết thúc lần trị liệu đầu tiên, càng tỉ mỉ càng tốt." Bác sĩ Trương mất tập trung* mà xoay bút, chỉ là cặp mắt kia lại chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

(*) gốc là Tâm bất tại yên: nghĩa là bụng dạ để đâu đâu, tâm trí không đặt vào đó thì tuy nhìn nhưng không thấy, tuy nghe nhưng không biết, tuy ăn nhưng không cảm nhận mùi vị của thức ăn.

"Đi học đọc sách, so với trước kia không có gì khác nhau." Đoạn Mộ Thừa giọng điệu nhẹ nhàng, thanh âm bình tĩnh, như thể đang thuật lại một chuyện vô cùng bình thường.

"Tôi nghe Đoạn lão gia nói, cô bởi vì Giang tiểu thư mà chuyển trường phải không?" Bác sĩ Trương dừng bút, bà đã không ôm hy vọng Đoạn Mộ Thừa sẽ phối hợp trị liệu, vấn đề này lần trước bà đã hỏi qua, cũng chỉ đạt được đáp án giống như đúc. Mà lần này bà chỉ có thể tự mình chủ động xuất kích.

"Phải, có vấn đề gì sao?" Chẳng qua khi nghe được 'Giang tiểu thư', mi mắt thon dài của cô hơi run lên một chút, chi tiết nhỏ bé như vậy, nếu không phải bác sĩ Trương đeo mắt kính hơn nữa còn hết sức chăm chú sẽ không thể nào phát hiện được.

Quả nhiên, Giang tiểu thư vẫn là điểm đột phá mấu chốt cho trường hợp này. Nhưng điều này cũng có nghĩa trường hợp này càng thêm khó giải quyết.

"Vậy thời điểm cô và cô ấy ở chung cảm giác như thế nào? Phải chăng xuất hiện hiện tượng cảm xúc mất khống chế hoặc là cảm xúc sụp đổ?" Trương lão sư nắm chặt lấy điểm đột phá này, hy vọng có thể từ trong đó lấy được điểm đột phá mới.

"Không có. Đều khá tốt." Đoạn Mộ Thừa sắc mặt trầm tĩnh như mặt hồ, không thấy bất kỳ gợn sóng nào. Đôi mắt sạch sẽ đối diện cùng ánh mắt dò xét của bác sĩ Trương.

Đây là một màn đánh cờ đối kháng tâm lý.

Phút chốc, "Được rồi." bác sĩ Trương có chút nhụt chí ngồi tê liệt trên ghế, hít một hơi thật sâu, trận cờ đối kháng tâm lý này là bà thua.

"Cô không chịu phối hợp, tôi cũng không có biện pháp nào khác, đây là đơn thuốc tôi cho cô một đợt trị liệu mới, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được. Vậy lần trị liệu này liền kết thúc ở đây vậy." Bác sĩ Trương đem đơn thuốc đưa cho cô, thanh âm hiện lên cảm giác thất bại. Nhưng đôi mắt lại lập lòe cảm xúc khác thường.

Đoạn Mộ Thừa ánh mắt bình tĩnh mà tiếp nhận tờ đơn kia, xoay người mà không có bất kỳ khoảng dừng nào. Chỉ là lúc đi tới cửa, lại bất ngờ ngừng lại.

"Bác sĩ Trương, cô không phải đối thủ của tôi, tôi cảm thấy không cần thiết tiếp tục trị liệu nữa, cô hẳn là hiểu ý tôi nhỉ." Giọng cô thanh đạm, một câu cuối cùng còn cười khẽ một tiếng, liền đi thẳng ra ngoài. Tuy chưa nói hết, nhưng bác sĩ Trương lại nghe hiểu ý ở ngoài lời của cô.

Cô căn bản không phải đối thủ của tôi, không cần nghĩ cách tìm hiểu suy nghĩ của tôi. Cũng đừng có ý đồ tìm đột phá từ trên người Giang tiểu thư.

Dẫu là có Cố lão gia chống lưng, nghe được lời này, tố chất tâm lý cực mạnh như bác sĩ Trương cũng không khỏi bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người. Đoạn tiểu thư này thật đáng sợ.

Hít sâu một hơi, giảm bớt tâm trạng khẩn trương của bản thân, bác sĩ Trương mở điện thoại đang vang không ngừng lên. Một thanh âm già nua từ bên kia điện thoại truyền đến "Bác sĩ Trương à, Tiểu Thừa lần này tình huống thế nào?"

Bác sĩ Trương cầm điện thoại chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn biển cả xanh đậm bên ngoài cửa sổ sát đất, thanh âm ảm đạm "Đoạn lão gia, thật xin lỗi, có lẽ tôi không còn cách nào."

"Cái gì? Chẳng phải cô nói cô nắm chắc sao?" Bên kia kịch liệt ho khan mấy tiếng, thanh âm uy nghiêm mang theo một tia phẫn nộ, nói.

Bác sĩ Trương giọng bất đắc dĩ nói "Về mặt nghiêm khắc mà nói, bệnh tình của cô ấy hẳn là chuyển biến xấu vô cùng. Nhưng tôi cảm thấy đây cũng chưa chắc là một chuyện xấu."

"Nói thế là sao?" Thanh âm uy nghiêm kia hơi hòa hoãn một chút.

"Những người mắc bệnh chướng ngại tâm lý kiểu này, càng có chiều hướng nghiêm trọng, như vậy khả năng có thể tự lành lại vô cùng lớn, nhưng đồng thời đi kèm với những nguy hiểm tương ứng, bởi vì những người bệnh kiểu này phần lớn là khuyết thiếu một loại đòn bẩy cực mạnh, cho nên dẫn tới không có cách nào suy nghĩ nghịch hướng tiến hành tự khỏi. Tôi vừa mới cẩn thận quan sát Đoạn tiểu thư, vẻ mặt cô ấy trầm tĩnh, suy nghĩ thanh minh, cũng không giống một người mắc bệnh nặng, chứng tỏ hiện tại Đoạn tiểu thư đã có năng lực tự kiềm chế, trên cơ bản có thể loại trừ nguy hiểm tự sát, còn về tự khỏi cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Bác sĩ Trương một hơi nói hết phân tích và nhận xét của mình. Quả thật người yêu nghiệt giống như Đoạn tiểu thư, có năng lực tự khống chế cực mạnh, cũng như có khả năng sẽ tự khỏi cực lớn. Điều này về cơ bản ăn khớp với một trường hợp tương đối đặc biệt trong tâm lý học.

"Thật sao? Cô có mấy phần nắm chắc Tiểu Thừa sẽ tự khỏi?" Thanh âm Đoạn lão gia lật lại sự phẫn nộ mới vừa bị lừa gạt, lộ rõ vẻ vui mừng.

"Chín phần. Nhưng tôi vẫn kiến nghị Đoạn tiểu thư kế tiếp vẫn nên tiếp tục ở lại nước Y, tuy nói Đoạn tiểu thư khả năng không đến hai năm sẽ hoàn toàn bình phục, nhưng Giang tiểu thư ở quốc nội có ảnh hưởng quá lớn đối với cảm xúc của cô ấy, lần này hẳn là Giang tiểu thư cho cô ấy k1ch thích quá lớn, đẩy cô ấy đến cực điểm mới có thể dần dần có năng lực tự khỏi, nếu kế tiếp lại có những k1ch thích khác, có thể tạo ra hiệu quả không tốt đối với trị liệu của cô ấy, cho nên không kiến nghị để cho Đoạn tiểu thư về nước." Bác sĩ Trương đầu óc minh mẫn đưa ra nhận xét và kiến nghị của mình.

Nhưng như vậy làm bà rất là thất bại, trường hợp Đoạn tiểu thư này đã thành công chứng minh không cần bác sĩ tâm lý cũng có thể tiến hành tự khỏi. Bác sĩ tâm lý ở trong mắt cô hoàn toàn là thứ dư thừa.

"Vậy Tiểu Thừa sau trị liệu sẽ xuất hiện một số tác dụng phụ sao?" Đoạn lão gia nói ra lo lắng của mình.

"Không cần lo lắng. Giai đoạn sau, đau đầu đều là bình thường, chỉ cần dùng thêm đơn thuốc tôi kê, vậy thì hoàn toàn không có vấn đề."

"Vậy được, cứ như vậy đi. Nếu như Tiểu Thừa có thể bình phục, tôi cho cô thêm 20% thù lao nữa." Thanh âm già nua nghe hết sức vui mừng. Chỉ cần Tiểu Thừa có thể sớm ngày bình phục, đừng nói 20%, 50% ông đều có thể.

"Được được được." Bác sĩ Trương vẻ mặt thất bại dần dần có tươi cười. 20% đó chính là hai ngàn vạn a. Cộng thêm tổng thù lao, số này tương đương với thu nhập của bà trong nửa năm. Là một khoản thu nhập xa xỉ.

Thành phố A, một tòa biệt thự trang hoàng hoa lệ. Lý mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bưng một chén canh ngân nhĩ đặt ở bên cạnh cô gái mặc đồ trắng, thanh âm hiền từ ôn hòa "Tiểu thư, canh ngân nhĩ mà cô muốn đây ạ."

Chỉ là cô gái vẫn chống cằm trắng nõn phảng phất giống như không nghe thấy, đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn chằm chằm nơi nào đó ngoài cửa sổ mà ngây người.

"Tiểu thư." Lý mẹ lại nhẹ nhàng gọi một tiếng. Đối với loại tình huống này bà đã thấy nhiều thành quen.

"Ừm?" Giang Khuynh Ca hồi thần, mới phát hiện Lý mẹ bên người, đôi mắt trong nháy mắt khôi phục thanh minh, nhìn thấy chén canh ngân nhĩ bốc hơi nóng ở trên bàn.

"Làm phiền bà rồi. Lý mẹ." Giang Khuynh Ca giương lên một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, thanh âm ôn nhu nói.

"Không có việc gì. Chỉ là tiểu thư..." Lý mẹ nở nụ cười chất phác, chẳng qua sắc mặt có chút ngập ngừng.

Từ sau khi tiểu thư trở về từ thành phố B, liền luôn ở trong loại trạng thái này, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Chuyện giữa tiểu thư nhà mình và Đoạn tiểu thư, bà cũng nghe nói một chút, chẳng lẽ là lão gia bức hôn tiểu thư, tiểu thư mới sầu lo như thế?

"Bà nói đi." Giang Khuynh Ca liếc mắt một cái nhìn thấu bà do dự, bảo bà nói thẳng. Dù sao Lý mẹ với cô ấy mà nói, cũng không phải người ngoài.

"Có phải lão gia lại thúc ép tiểu thư? Nếu là như vậy, tôi đi nói với lão gia một tiếng, người u ám như tiểu thư Đoạn gia làm sao có thể kết nhân duyên cùng tiểu thư chứ." Lý mẹ có chút oán giận nói. Bà chưa từng gặp qua tiểu thư Đoạn gia trong truyền thuyết, chỉ là một số giúp việc của Giang gia đều đồn như vậy, tuy nói không thể tin, nhưng nhất định cũng là không có lửa làm sao có khói.

"Không phải. Là vấn đề của chính tôi. Tiểu thư Đoạn gia cũng không phải như mọi người tưởng tượng. Sau này bảo những người bên dưới đừng bịa đặt lung tung." Giang Khuynh Ca mặt mày lạnh lùng mơ hồ có vẻ không vui, giọng cũng lạnh thêm mấy phần.

Lý mẹ ngẩn người một lúc, bà chăm sóc tiểu thư mấy năm gần đây, rất ít khi nhìn thấy tiểu thư nổi giận. Tiểu thư luôn luôn đối với đám người làm bọn họ hết sức gần gũi ôn hòa, lần duy nhất thấy tiểu thư nổi giận, chính là một lần hơn bốn tháng trước, thời điểm gọi điện thoại cùng lão gia, hình như cũng là vì Đoạn tiểu thư. Chẳng lẽ tiểu thư thật sự có ý đối với Đoạn tiểu thư?

"Được được được, tôi đã biết, tiểu thư, cô đừng tức giận, giận hại thân sẽ không tốt." Lý mẹ vội vàng nói, khuôn mặt hiền từ hàm chứa hoảng loạn, cực kỳ giống dáng vẻ luống cuống của trưởng bối khi làm sai chuyện đối mặt với vãn bối.

"Lý mẹ. Tôi không có ý trách bà. Chỉ là không thích những lời bịa đặt đó, hơn nữa Đoạn tiểu thư cũng không phải như các người nghĩ, các người đừng ở dưới đồn đại Đoạn tiểu thư, hai nhà Giang-Đoạn có hôn ước, như vậy ảnh hưởng không tốt lắm." Giang Khuynh Ca rũ thấp mi mắt, bàn tay nhỏ cầm lấy bút máy vừa mới buông xuống, thanh âm nghiêm túc nói.

"Vậy tiểu thư, cô thật sự đồng ý thực hiện hôn ước cùng Đoạn tiểu thư sao? Cô không hối hận sao? Dù sao kết hôn chính là chuyện cả đời." Lý mẹ quả thật coi tiểu thư như cháu gái của mình, mới có thể quan tâm như vậy. Còn về hôn ước ba năm của cô ấy và Đoạn Mộ Thừa, những thứ này đám tôi tớ không biết gì.

"Có gì mà có đồng ý hay không. Gia đình như vậy vốn dĩ không có quyền tự mình lựa chọn, so với gả cho một người xa lạ không hiểu rõ, còn không bằng gả cho một người hiểu tận gốc rễ." Giang Khuynh Ca thanh âm mờ mịt, tròng mắt kỳ ảo khó lường, những ngày qua cô ấy cũng suy nghĩ rất nhiều.

Bất luận là tối đa hóa lợi ích của gia tộc, hay là suy xét từ góc độ cá nhân, cuộc hôn nhân này của cô ấy và Đoạn Mộ Thừa chắc chắn đều có ích lợi cực lớn đối với hai nhà, hơn nữa đối vơi cô ấy thật ra cũng không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là một cuộc hôn nhân bề ngoài, tuy rằng điều này có thể không công bằng đối với bạn đời tương lai của cô ấy, nhưng cô ấy dường như đã không cách nào yêu một ai nữa.

Sự tồn tại của Đoạn Mộ Thừa đã bóp ch ết tất cả mọi khả năng từ trong nôi. Cô thật sự có ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc đời của cô ấy, lớn đến mức cô ấy đều quá khó khăn để có thể lại lần nữa thích một người.

"Tiểu thư." Nghe thấy Giang Khuynh Ca nói như vậy, Lý mẹ lớn tuổi không kiềm được mà lệ nóng doanh tròng, quá đau lòng cho tiểu thư, tiểu thư mới lớn chừng này đã phải gánh chịu những áp lực đến từ gia tộc.

"Lý mẹ, nếu như bà không có việc gì nữa thì ra ngoài trước đi. Tôi muốn sửa sang lại bài vở." Gương mặt tinh xảo như họa của Giang Khuynh Ca bình tĩnh, dường như cũng không bị cảm xúc ưu sầu của bà cụ quấy rầy.

"Được. Vậy tôi đi ra ngoài. Không quấy rầy cô học tập nữa." Lý mẹ dùng tay áo lau nước mắt, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Căn phòng dần dần khôi phục yên tĩnh trước đó, Giang Khuynh Ca ngón tay mảnh khảnh vô lực chống lên vầng trán trơn bóng của chính mình, mắt đẹp từ từ khép lại.

Nếu biết đây đã là sự thật không thể thay đổi, tại sao cô ấy còn muốn đối xử với cô như vậy, có lẽ cô ấy cũng không biết thật tình, mình thương tổn cô như thế, vậy thì cô phải buồn biết bao.

Một hồi nhớ tới ánh mắt đầy mong đợi lúc cô đưa món quà cho mình, lại đến bóng lưng hiu quạnh kia. Trái tim cô ấy đau đớn đến lợi hại. Có lẽ sau này cô ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy cô bé luôn nhìn cô ấy bằng đôi mắt lấp lánh nữa. Thật sự xin lỗi, Đoạn Mộ Thừa.

Sau khai giảng, thời tiết thành phố A dần dần chuyển lạnh, mà ngay sau đó cũng chính là sinh nhật Diệp Vãn An. Năm trước quan hệ giữa hai người vẫn còn đang dầu sôi lửa bỏng, dĩ nhiên Cố Thanh Mộc liền không lưu ý sinh nhật nàng.

Nhưng năm nay đã khác, đó chính là bạn gái chính quy của cô. Tất nhiên chuẩn bị quà cáp gì đó, phải rất để ý. Nhưng cũng may, bây giờ cô đầu tư cũng kiếm lời không ít tiền, tài khoản ngân hàng cũng sắp đạt bảy con số.

Từ sau lần trước đạt tới sáu con số, mỗi lần cô đầu tư mua cổ phiếu cũng nhiều hơn, hiển nhiên càng ngày càng kiếm được nhiều.

Mua cái gì mới có thể có vẻ có tâm ý liền trở thành việc cô cần phải suy xét. Nên mua gì đây? Người ta nói con gái đều tương đối thích đồ trang sức cùng son môi v.v. Đương nhiên cô là một ngoại lệ, ngoài Pikachu ra thì chính là xếp gỗ Lego cùng xe đua gì đó.

Khó có được ngày thứ bảy, cô rất hiếm thấy mà không tới Diệp gia dính lấy nàng. Mà lại một mình đi tới một tòa trung tâm thương mại lớn. Một đường chạy thẳng đến gian hàng xa xỉ.

"Xin chào, xin hỏi có gì cần hỗ trợ không ạ?" Nhân viên bán hàng mặc đồng phục lễ phép hỏi thăm.

Tuy rằng đối phương là học sinh, nhưng mà dáng dấp đẹp, ăn mặc cũng không tệ, những năm gần đây khách hàng của bọn họ có rất nhiều người là học sinh, cho nên sớm đã chẳng lạ lùng gì.

"Tôi muốn xem một ít đồ trang sức mới ra mùa này của các cô, loại tương đối thích hợp cho thiếu nữ ấy." Cố Thanh Mộc mặt mày bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh đang tỉ mỉ quan sát những đồ thủ công tinh mỹ nho nhỏ trong tủ kính.

"Vâng. Tôi đề cử cho cô một món đi. Đây là vòng tay kim cương mới nhất của thương hiệu W, toàn bộ vòng tay đều làm từ bạc trắng, xung quanh được khảm sáu viên kim cương nhỏ chạm trổ tinh xảo đều nhau, chiếc vòng tay này đại biểu cho tình yêu trọn đời trọn kiếp, thích hợp nhất với những khách hàng học sinh như cô. Thương hiệu W luôn nằm trong phân khúc hàng xa xỉ từ trung cấp đến cao cấp, cho nên giá cả tương đối đắt hơn một chút, mà chiếc vòng tay này về mặt giá cả cũng vô cùng thỏa đáng." Nhân viên bán hàng tỉ mỉ giải thích.

"Vậy chiếc này thì sao?" Cố Thanh Mộc chỉ vào một chiếc vòng tay khác trong tủ kính, ánh mắt bị chiếc vòng tay đơn giản thủ công kia hấp dẫn. So với chiếc vòng tay mà cô ấy giới thiệu, Cố Thanh Mộc lại thích phong cách đơn giản này hơn. Hơn nữa kim cương trên đó cũng sáng loáng hơn so với chiếc vừa nãy.

"Chiếc này à. Chiếc này làm từ bạch kim, hơn nữa thiết kế bên trên là do bậc thầy thiết kế châu báu quốc tế - Khương tiên sinh làm, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều so với chiếc kia." Nhân viên bán hàng có chút khó khăn, nói. Chiếc vòng tay này giá cả cũng gần tới sáu con số. Lượng tiêu thụ trong loại khách hàng học sinh cơ bản là bằng 0. Cô ấy không cho rằng học sinh trước mặt có thể mua nổi vòng tay đắt đỏ như vậy.

Cố Thanh Mộc chỉ mặt mày thanh đạm mà nhìn lướt qua giá cả trên thẻ treo, chỉ hơn mười vạn một chút. Từ sau khi cô bắt đầu làm đầu tư, tiền ở trong mắt cô chính là một con số đơn giản, nào có quan trọng bằng An An vui vẻ.

Hơn nữa cũng chỉ có chiếc vòng tay này tương đối lọt vào mắt xanh của cô, những cái khác ở trong mắt cô căn bản chính là bất nhập lưu* (không xứng để quan tâm).

Nói thế nào đời trước cô cũng là một tinh anh giới tài chính, hàng năm thu nhập chín con số đều là chuyện nhỏ, dĩ nhiên cũng hiểu sâu biết rộng, tầm nhìn cực cao.

"Quẹt thẻ, gói lại cho tôi." Cố Thanh Mộc lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, sắc mặt bình tĩnh, giống như đó không phải tiền của mình.

"Được ạ." Nhân viên bán hàng còn có chút mơ màng, nhưng vẫn chuyện nghiệp mà lấy máy POS ra tiến hành giao dịch, thẳng đến khi giao dịch thành công, cô ấy mới tỉnh táo lại phát hiện ngày đầu tiên đi làm mình lại nắm được đơn hàng sáu con số. Đây là bao nhiêu phần trăm tiền hoa hồng cơ chứ.

Nhân viên bán hàng tiểu thư duy trì vẻ mặt mỉm cười đóng gói chiếc vòng tay, sau đó liền hai tay giao cho Cố Thanh Mộc, thanh âm ôn nhu vui sướng "Hoan nghênh lần sau tiếp tục ghé thăm ạ."

Chỉ là Cố Thanh Mộc căn bản liền không nhìn cô ấy, sau khi đem vòng tay bỏ vào cặp, liền trực tiếp rời đi.

Cô nghĩ, món quà này, An An hẳn là sẽ thích. Nghĩ tới vẻ mặt ôn nhu của nàng khi nhìn thấy món quà, tâm tình Cố Thanh Mộc liền tươi đẹp như đốt pháo hoa.

Cô cũng đã nghĩ xong sang năm sẽ tặng An An quà gì cho lễ thành nhân* (lễ trưởng thành). Chiếc nhẫn. Tuy rằng còn ba năm nữa hai người mới có thể hợp pháp kết hôn, nhưng các cô có thể đính hôn trước mà.

_____________________________

Editor: Bây giờ hai người họ đang học lớp 11 là 17 tủi, năm sau là 18 tới lễ trưởng thành, 3 năm nữa là 20 tủi đủ tuổi kết hôn. Bên Trung từ năm 1980 là đã nâng độ tuổi kết hôn tối thiểu lên 20 đối với phụ nữ và 22 đối với nam giới.

Gửi lời tới Giang tỷ: Có không giữ, mất tìm lòi mắt!

Chương này dài editor cũng lòi mắt, sai chính tả hay xưng hô gì nhờ mn cmt hộ nhé! Thanks you <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK