• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mua quà sinh nhật xong, Cố Thanh Mộc liền đi thẳng trở về Cố gia. Còn hai ngày nữa chính là sinh nhật An An, cô phải cho nàng một bất ngờ, cho nên dĩ nhiên không thể để nàng phát hiện quà sinh nhật.

Tâm tình vui sướng đẩy cửa ra, liền thấy cái người lẽ ra đang ở nhà nghỉ ngơi giờ phút này đang ngồi ở trên sô pha thân mật nói chuyện cùng mẹ cô.

"Tiểu Mộc, trở về rồi à, An An cũng vừa tới." Cố mẹ ngẩng đầu cười nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc đang sửng sốt.

Mà Diệp Vãn An hiển nhiên cũng nhìn thấy cô đứng ở cửa từ sớm, đôi mắt sáng lặng lẽ chớp một cái, khóe môi hơi gợi lên độ cong thể hiện tâm tình vi diệu lúc này của nàng. Tại sao A Mộc thứ bảy không qua tìm nàng?

Hôm nay Diệp Vãn An chỉ mặc một chiếc váy bồng màu trắng, khuôn mặt nhỏ vốn xinh đẹp thanh thuần còn vẽ một chút trang điểm nhẹ, càng tôn lên nét thanh thuần đáng yêu của nàng.

Nếu là ngày thường, Cố Thanh Mộc đã sớm nhào tới, nhưng mà hôm nay, Cố mẹ ở đây, cô không thể xằng bậy.

"Sao cậu lại tới đây?" Cố Thanh Mộc có chút ngốc ngốc mà để cặp sách xuống, con ngươi đen bóng mang theo một chút tò mò. Không phải nàng nói muốn ở nhà nghỉ ngơi sao?

"Xin hỏi bạn học A Mộc, mình không thể tới sao?" Diệp Vãn An nhẹ nhàng nhướn đôi mày thanh tú, giọng điệu tuy tinh nghịch mang theo một chút trêu chọc, nhưng Cố Thanh Mộc rõ ràng đã nhìn thấy ủy khuất cùng không vui tràn đầy trong đôi mắt nhỏ kia.

Đây lại là làm sao vậy, là bởi vì mình không đi bồi nàng, cho nên nàng giận? Cố Thanh Mộc âm thầm suy đoán.

Cố mẹ ở một bên trái lại không phát hiện tương tác giữa hai người, có chút trách cứ Cố Thanh Mộc, nói "Tiểu An người ta đã lâu mới tới một lần, con chỉnh thái độ tốt chút cho mẹ."

Cố Thanh Mộc sững sờ. Đây là làm sao vậy, cô cảm giác mình không hề có chút địa vị nào đáng nói. Trời đất ạ.

"Không sao, cô Cố, không sao đâu ạ." Diệp Vãn An thanh âm ôn nhu, ý cười dịu dàng nói.

Nhìn dáng vẻ hai người họ thân mật, Cố Thanh Mộc cảm thấy mình chính là đồ dư thừa, lặng lẽ đưa cặp vào phòng, cất giấu món quà xong xuôi.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng đẩy ra cũng bị đóng lại, cô gái tóc đẹp xõa vai bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm vòng lấy eo cô, thanh âm ủy khuất nói "Cậu đi đâu vậy~, sao không đi tìm mình?"

Bị cô gái vòng lấy, Cố Thanh Mộc chỉ cảm thấy mặt có chút nóng, xoay người ôm lại nàng, thanh âm khô khốc nói "Đi ra ngoài có chút việc."

Sau đó liền muốn tiến lên hôn nàng, kết quả cô gái lấy bàn tay mảnh khảnh bưng kín môi cô, như hờn dỗi lại như làm nũng nói "Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả mình?"

Bị đôi mắt sáng rỡ như nước nhìn, Cố Thanh Mộc cảm thấy còn tiếp tục cái gì cũng không làm như thế này, sẽ có lỗi với danh hiệu công quân của cô.

"Mấy ngày nữa cậu sẽ biết. Không cần như vậy, An An." Cố Thanh Mộc gắt gao ôm chặt người mềm mại trong lòng ngực, thanh âm ôn nhu. Muốn gỡ bàn tay nhỏ của nàng ra.

Đôi mắt Diệp Vãn An hiện lên một chút hơi nước cười liếc nhìn cô, bàn tay mảnh khảnh ấn bàn tay thon dài của đối phương xuống, thanh âm khàn khàn lại nghịch ngợm "Mẹ cậu còn ở bên ngoài đó."

Đây giống như cho bạn một miếng chocolate bạn thích nhất, kết quả bạn còn bởi vì bị mẹ cưỡng chế yêu cầu không được phép cắn một miếng. Đây chẳng phải rất quá đáng sao?

"An An, cậu thật quá đáng!" Cố Thanh Mộc thu hồi móng vuốt, hôn mấy cái thật mạnh lên gò má với đường cong duyên dáng của mỹ nhân như trả thù, thanh âm ẩn chứa nồng đậm khát vọng cùng không cam lòng.

"Cậu vốn dĩ có cơ hội. Nhưng mà cậu đã lãng phí nó rồi~." Diệp Vãn An đẩy cô ra, bàn tay nhỏ giúp cô sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, rõ ràng ánh mắt ôn nhu như nước, nhưng lời nói ra lại hết sức nghịch ngợm cùng gợi đòn.

Khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh của Cố Thanh Mộc nhất thời như đưa đám, đôi mắt nhỏ ai oán nhìn khuôn mặt tinh xảo của Diệp Vãn An. Có cần phải đối xử với cô như vậy không? Hai người đều sắp hai tuần không 'gì đó' rồi.

Chạm phải đôi mắt nhỏ phá lệ ai oán của cô, Diệp Vãn An không nén nổi, cười khẽ ra tiếng "Thật ra mẹ cậu ngủ trưa rồi. Mình nói như vậy mà cậu cũng tin. Làm sao lại trở nên ngốc hồ hồ rồi?"

Cố Thanh Mộc trước tiên ngẩn ra, ngay sau đó kịp phản ứng lại, trong ánh mắt dần dần có ý cười, An An của cô cũng quá nghịch ngợm đi.

Thân mật nhéo mũi cao thẳng của cô gái một chút, thanh âm cưng chiều nói "An An, cậu càng ngày càng nghịch ngợm."

"Hừ. Ai bảo cậu thứ bảy không đi tìm mình." Cô gái u oán trừng mắt liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt nhỏ thanh tú phồng lên vì tức giận.

Được rồi, là cô suy xét không chu toàn, không có đi tìm nàng. Cố Thanh Mộc dỗ nàng thật lâu, sau khi áp dụng 99 chiêu 'làm sao để bạn gái hết giận trong một giây' đã xem ở trên mạng, mới làm Diệp Vãn An miễn cưỡng không so đo lỗi lầm thứ bảy không biết cô đi chỗ nào.

Vì thế Cố Thanh Mộc liền lôi kéo Diệp Vãn An đi ngủ trưa. Mấy ngày nay đều không có bạn gái thơm mềm bên cạnh, cô ngủ đều không ngon.

Bức rèm màu xanh đậm toàn bộ bị kéo xuống, chỉ loáng thoáng lọt vào mấy chùm ánh sáng, Cố Thanh Mộc ôm nàng đang ngủ ngon lành. Người đẹp trong lòng ngực lại mở to mắt đẹp nhìn vẻ mặt cô ngủ say, đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả hình dáng ngũ quan sắc nét, đường cong anh khí của cô.

Đôi mắt màu hổ phách của nàng hiện lên một luồng sáng, nhìn cằm người nọ trước đó bị nàng cắn qua, màu sắc nơi đó tựa hồ không đủ sâu, không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.

Không biết nghĩ tới gì đó, đôi mắt nàng tối xuống, khẽ cắn răng, làm sâu thêm màu sắc nơi đó, nhìn dấu dâu tây nổi bật trên người mình, Diệp Vãn An thỏa mãn. Dù sao người này cũng cho mình không ít ấn dâu tây, thế nào cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau, bằng không luôn có ong bướm vây quanh.

Vừa nhớ tới mụ La Y Y kia không biết xấu hổ tuyên bố muốn theo đuổi A Mộc, Diệp Vãn An liền tức giận đến không xong, nếu không phải không muốn rước phiền toái, nàng và A Mộc đã sớm công khai. Làm gì đến phiên cô ta ở bên cạnh chít chít oa oa.

Nằm một lát sau, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay A Mộc, gần 3 giờ chiều. Diệp Vãn An liền đứng dậy, bàn tay nhanh chóng nhặt váy bị ném ở bên cạnh lên mặc vào, sau khi xác nhận gương mặt mình không có bất kỳ dị thường gì, mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.

"Tiểu An à. Sao không ngủ thêm một lát? Có dì Cố nấu cơm cho mấy đứa mà!" Cố mẹ động tác thuần thục mà chặt cánh gà, thanh âm hòa ái ôn nhu.

"Cháu tới giúp cô ạ." Diệp Vãn An cẩn thận rửa tay xong, mặt mày ôn hòa cầm lấy cánh gà trong túi giữ tươi, dùng dao rạch các cạnh, tiện cho cánh gà thấm vị.

Nàng nhớ rõ A Mộc thích ăn nhất ngoài sườn heo chua ngọt ra thì chính là cánh gà chiên Coca. Chỉ là xương sườn nàng thật sự không giải quyết được, cho nên tập trung vào làm cánh gà, bàn về cách làm cánh gà chiên Coca, chắc hẳn sẽ không chênh lệch nhiều so với cô Cố làm, dù sao cũng đã làm rất nhiều lần.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

"Tiểu Mộc nó còn đang ngủ à!" Cố mẹ chặt xong một cái cánh gà, giọng điệu ít nhiều có chút ghét bỏ.

Nhớ tới dáng vẻ ngủ say đáng yêu của cô, gương mặt quyến rũ của Diệp Vãn An hơi hiện lên một tia ý cười "Cô Cố, A Mộc gần đây quá mệt rồi."

Vừa phải học tập vừa phải đầu tư, với tư cách bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn gái của cô, cô bận rộn nàng đều xem ở trong mắt, tất nhiên cũng sẽ vô cùng đau lòng.

"Đứa nhỏ này, chỉ biết nói giúp tên nhóc Tiểu Mộc kia, nếu như nó có một nửa dịu dàng khéo léo như Tiểu An, thì ta cũng liền an tâm rồi." Giọng điệu Cố mẹ khỏi nói có bao nhiêu ghét bỏ. Chỉ là trong đầu bà đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Tiểu Mộc và Tiểu An liệu có quá thân cận hay không, trong lời Tiểu An vừa nói không giấu nổi đau lòng, lại thêm lúc trước Tiểu An đặc biệt làm bánh kem cho Tiểu Mộc, còn có Tiểu Mộc gần đây thường xuyên ngủ lại Diệp gia.

Lúc trước bà luôn cho rằng hai đứa là quan hệ bạn tốt đơn thuần, cho nên mới thân thiết như thế, chỉ là hiện tại có phải quá thân mật hay không? Lại thêm bối cảnh đồng tính có thể kết hôn trong mấy năm gần đây.

Một khi suy nghĩ hướng tới phương diện nào đó, Cố mẹ liền dễ dàng liên tưởng đến nhiều hơn, càng nghĩ càng không đúng, hai đứa nhỏ này sẽ không lén lút ở bên nhau từ sớm rồi chứ?

Nói thật, Cố Anh Lan là một bà mẹ văn minh, lại thêm Cố Thanh Mộc từ nhỏ tính cách đã giống như con trai, bà cũng không trông cậy vào con gái nhà mình có thể gả ra ngoài. Nếu quả thật giống như bà nghĩ, vậy bà hời được thêm đứa con dâu cũng rất tốt. Đặc biệt là Tiểu An thật sự rất hợp mắt bà, bà đã từng mơ ước có được đứa con gái như vậy, nhưng mà Cố Thanh Mộc ra đời chặt đứt tất cả mọi thứ.

Tại sao lại cảm thấy mình sẽ trở thành mẹ chồng, là bởi vì tính cách con gái nhà mình quá thiên hướng trung tính. Mà Tiểu An lại rất nữ tính. Chỉ là vấn đề tới rồi, tuy rằng mình không phản đối, vậy cha mẹ Diệp gia nghĩ như thế nào đây? Đồng ý hay không chứ?

Cố Anh Lan suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ đến đứa con tương lai của con gái nhà mình cùng Tiểu An sẽ trông như thế nào. Bây giờ chẳng phải nghe nói có thể thông qua IVF có được đứa con thuộc về hai người cùng giới, căn bản không cần xin t*ng trùng để sinh con.

Trộm liếc nhìn sườn mặt Diệp Vãn An đang nghiêm túc cúi đầu rửa rau, lại kết hợp với tướng mạo con gái nhà mình, con của hai đứa nhất định trông siêu cấp đáng yêu.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của cháu gái nhỏ, tim Cố Anh Lan đều phải tan chảy, hận không thể để cho các nàng bây giờ liền đi lãnh chứng kết hôn sau đó sinh con, chẳng qua bà còn chưa ý thức được ý nghĩ của bà vẫn còn quá sớm. Dù sao hai người còn một năm nữa mới thành niên, cách tuổi kết hôn theo luật pháp còn khá nhiều năm.

"Tiểu An An à. Ba mẹ cháu có yêu cầu gì đối với bạn đời tương lai của cháu không?" Cố Anh Lan buông cánh gà trong tay, nhỏ giọng hỏi. Trên mặt viết đầy nghiêm túc.

Diệp Vãn An ngẩn ra, không biết tại sao cô Cố đột nhiên muốn hỏi vấn đề này. Phút chốc liền ngơ ngẩn.

"Thật ra ba cháu còn tốt, chỉ là mẹ cháu có thể sẽ tương đối cứng nhắc một chút đi." Diệp Vãn An đôi mắt sáng ngời thoáng ảm đạm đi không ít, bởi vì hình như mẹ cũng không tán thành đồng tính luyến ái, cho nên nàng đến nay cũng chưa nghĩ ra phải làm sao nói với mẹ chuyện mình đã kết giao cùng Cố Thanh Mộc.

Cứng nhắc? Khuôn mặt mơ hồ mang theo hưng phấn của Cố Anh Lan trong nháy mắt héo úa. Vậy chẳng phải có thể sẽ không đồng ý đồng tính luyến ái sao? Vậy thì làm sao mình còn có thể ôm cháu gái trước 50 tuổi. Không, thế này không được.

"Tiểu An à. Cháu cảm thấy A Mộc thế nào a?." Cố Anh Lan thử thăm dò nói.

"Rất tốt ạ. Rất không tồi." Diệp Vãn An lúc này thật bối rối, ngay cả thanh âm cũng nhỏ hơn không ít. Không phải cô Cố biết chuyện giữa nàng và A Mộc chứ. Là làm sao bị phát hiện đây? Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng trong nháy mắt dâng lên một tầng ửng hồng.

Tay rửa rau ngừng một lát, nàng nên làm gì bây giờ, nàng nên đối mặt với cô Cố như thế nào đây.

Đều là lão nhân tinh, Cố Anh Lan hiển nhiên phát hiện ra sự dị thường của nàng. Xem đi, bà đã nói hai đứa nhỏ này chắc chắn có chuyện. Chỉ cần Tiểu An hài lòng thì bà còn có hy vọng được ôm cháu gái, Diệp mẹ cứng nhắc liền không cần để ý.

Đang muốn mở miệng tìm hiểu thêm chút kết quả, liền thấy Cố Thanh Mộc mặc áo ngủ đi tới gãi gãi đầu, giọng nói lười biếng "Mẹ. Khi nào ăn cơm ạ? Con đói bụng."

Cố mẹ đang chuẩn bị trừng chết cái tên Vương Bát Cao Tử phá hỏng chuyện tốt của bà, liền thấy vết hồng dâu tây lớn trên cằm trắng nõn của con gái. Dụi mắt một phen, xác định không nhìn lầm. Hai đứa nhỏ này tiến triển cũng quá nhanh rồi.

Còn có, mình rốt cuộc là mẹ chồng hay là mẹ vợ a. Con gái mình không phải là ở dưới chứ, nhìn dáng vẻ không giống a. Hơn nữa mấy năm nay đồng tính luyến ái được tuyên truyền, Cố Anh Lan ít nhiều biết đại khái một chút.

Theo ánh mắt kinh ngạc của Cố mẹ mà nhìn sang, Diệp Vãn An dĩ nhiên nhìn thấy dâu tây hồng hồng trên cổ Cố Thanh Mộc. Tiêu rồi, thật sự bị phát hiện. Lúc đó nàng chỉ nghĩ đánh dấu chủ quyền, hoàn toàn quên mất còn có một Cố mẹ ở đây.

Mặt đẹp lập tức đỏ bừng, như thiêu như đốt. Ở trong trạng thái không biết tình hình, Cố Thanh Mộc thấy mặt đẹp của nàng đỏ đến mức có chút không bình thường. Theo bản năng vươn tay sờ khuôn mặt nóng bừng của nàng, thanh âm dịu dàng nói "Không thoải mái sao, sao mặt đỏ vậy?"

Chậc chậc, khi bà bị bệnh, bà cũng chưa từng thấy con gái quan tâm mình như vậy. Quả nhiên nữ đại bất trung lưu* (con gái lớn gả chồng như bát nước đổ đi).

Diệp Vãn An nắm lấy tay cô, xoay người xin lỗi với Cố Anh Lan nói "Thật xin lỗi, cô Cố, cháu nhớ ra trong nhà còn có chút việc nên đi về trước ạ." Liền trực tiếp đẩy cửa ra, bước chân gấp rút mà chạy ra ngoài.

Cố Thanh Mộc ngơ ngác, đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao An An đột nhiên liền đi rồi?

Thấy cô ngốc lăng ở nơi đó, Cố Anh Lan giận thở không ra hơi, đẩy cô một cái, thanh âm ghét bỏ nói "Ngẩn ra làm gì. Mau đuổi theo đi. Còn nữa, đêm nay đừng trở về, bằng không đánh gãy chân con."

Nghe vậy, Cố Thanh Mộc lập tức kịp phản ứng, động tác nhanh chóng thay quần áo xong liền chạy ra khỏi cửa, la lên "Mẹ, đêm nay con không trở về." Liền 'bang' một tiếng, đóng cửa lại.

"Đã sớm nói rồi. Cái thứ chỉ dài người không dài tâm." Cố Anh Lan ra sức mắng chửi (ý chửi thân cao mà não phẳng đó:v), chỉ có con gái nhà mình mới ngốc như vậy, năm nào tháng nào bà mới có thể bế cháu gái đây. Quá làm khó bà rồi.

Dọc đường đi liền giống như đua xe vậy, ngày thường phải hơn mười phút chạy xe, lần này cô chỉ đi trong bảy tám phút. Có thể thấy tốc độ cực nhanh.

"An An. Mở cửa. Mình là A Mộc." Cố Thanh Mộc gõ cửa chính làm bằng gỗ lim, thấy trên lầu sáng đèn, trái tim bị treo lên cả quãng đường lập tức liền thả lỏng. An An trở về là tốt rồi.

Nhưng gõ năm sáu phút, cũng không có ai mở cửa cho cô, đang chuẩn bị gọi điện thoại, cửa chính từ từ mở ra, tay người nọ nắm chốt cửa, chỉ là cô nhìn thấy nước mắt trên gương mặt nàng.

Đóng cửa lại, kéo nàng vào ôm thật chặt trong lòng ngực, ngón tay thon dài cẩn thận lau nước mắt chảy xuống giúp nàng, khó nén đau lòng nói "Sao lại khóc? Là mẹ mình chọc cậu khóc phải không? Ngày mai mình tìm bà ấy nói chuyện."

Giọng điệu nghiêm túc của cô khiến nàng vốn đang lặng lẽ rơi lệ liền cười khúc khích, thanh âm nức nở nói "Không phải cô Cố"

"Vậy là vì sao?" Cô không thể nào nhìn An An rơi nước mắt, điều đó như thể cầm dao đâm vào trái tim cô. Nàng là bảo bối của cô, làm sao có thể bởi vì chịu ủy khuất mà rơi lệ đây.

"A Mộc. Nếu như mẹ cậu bảo cậu chia tay với mình, cậu sẽ đồng ý hay không?" Nàng gắt gao ôm chặt lưng Cố Thanh Mộc, thanh âm dần dần trở nên khàn khàn. Tựa như đang ẩn nhẫn đau khổ cực độ.

"Sao lại nói vậy? Xảy ra chuyện gì?" Cô vươn tay trấn an vuốt v e mái tóc đẹp mượt mà nhu thuận của nàng, thanh âm ôn nhu. Chỉ là trong đôi mắt kia hiện đầy tò mò cùng nghi hoặc.

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệp Vãn An khẽ sụt sịt mũi, thanh âm khàn khàn nói "Có lẽ mẹ cậu đã biết chuyện của chúng ta."

Dưới ánh mắt ngây ngốc của cô, nàng đưa tay xoa nhẹ dấu vết hồng hồng của cô, sống mũi đau xót, thân thể mềm mại ghé sát vào người cô, "Đều do mình. Dấu vết này là mình gây ra, lúc đó mình không nghĩ tới cô Cố, sau đó đã bị cô ấy nhìn thấy."

Bởi vì khổ sở, giọng nàng đứt quãng, nhưng Cố Thanh Mộc lại nghe hiểu đại khái.

Đại khái là bởi vì mẹ mình biết chuyện của hai người, đương nhiên còn chỉ đang ở trong giai đoạn suy đoán, nhưng mà một dấu hôn này lại là chứng cứ chứng thực.

Có lẽ là An An sợ Cố mẹ sẽ phản đối hai người, cho nên mới đột nhiên rời đi, một mình trốn ở trong phòng mà khóc. Chỉ là lúc cô đi, mẹ còn giao phó với cô, có phải có nghĩa là bà ấy không phản đối hai người kết giao hay không?

Cố Thanh Mộc ôm nàng, không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, xoa xoa mái tóc nàng, "Cậu đang lo lắng mẹ mình sẽ phản đối chúng ta sao? Nhưng lúc mình vừa rời đi, bà ấy bảo mình đêm nay đừng trở về, bằng không liền đánh gãy chân mình."

Cô gái nhỏ mở to đôi mắt phiếm sương mù nhìn cô chằm chằm, xác thực tính chính xác của tin tức từ trong miệng cô, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn, nàng mới yên tâm.

"Mình đều phải khóc chết. Cậu còn ở bên cạnh xem náo nhiệt, mình muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu." Hai mắt nàng ngấn lệ mông lung, đem nước mắt sắp trào ra nín trở về. Oán trách mà nắm đôi bàn tay trắng như phấn đấm mạnh vài cái vào tấm lưng thon gầy của cô, thanh âm hiện lên nức nở nồng đậm.

"Mình biết lỗi rồi. Thật xin lỗi. Bảo bảo. Đừng khóc." Cố Thanh Mộc mềm lòng đến không xong, chỉ cần nàng vừa khóc, cô liền hoàn toàn đánh mất năng lực suy xét, tự trách trong ánh mắt đều sắp tràn ra ngoài.

Chờ Diệp Vãn An ổn định cảm xúc, sau đó mở to đôi mắt hồng hồng, thanh âm vẫn mang theo một tia nức nở rất nhỏ"Mẹ cậu thật sự đã nói như thế?" Nàng sợ cô Cố sẽ không tiếp nhận các nàng sớm như thế.

"Có muốn mình gọi điện thoại cho mẹ mình hỏi lại một chút không?" Cô bưng ly nước mật ong mới vừa pha xong đưa cho cái người khóc đến khàn cả giọng kia, thật khiến cô đau lòng chết mất.

"Không cần." Diệp Vãn An bưng cái ly, ánh mắt có chút hoảng loạn cùng tức giận mà trừng mắt nhìn cô. Cô quá xấu rồi, nàng đều không muốn để ý đến cô. Nếu không có nước mật ong ngọt ngào, nàng liền muốn đấm cô rồi.

"Vậy cậu làm gì khóc lâu như vậy?" Giọng đều khóc đến khàn rồi. Vẻ mặt cô ôn nhu, giúp nàng vén lọn tóc hơi loạn, nhìn dáng vẻ nàng ngoan ngoãn uống nước mật ong. Không biết cô sẽ đau lòng hay sao?

Ngạo kiều mà hừ một tiếng, nàng rũ mắt uống một ngụm cuối cùng. Sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai cô, thanh âm vẫn khàn khàn đến lợi hại, "Mình liền thích khóc. Hối hận có thể trả hàng."

Cố Thanh Mộc nghe được lời này lập tức liền vui vẻ. Ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, thanh âm tràn đầy ý cười nói "Cậu nói bảo bảo tương lai của chúng ta có khi nào thích khóc giống cậu không?"

Không biết thế nào, cô đột nhiên liền nhớ tới điểm này, tuy rằng mỗi lần nàng khóc, mình đau lòng muốn chết, nhưng mà lại lộ ra một vẻ đáng yêu không tương xứng với khí chất, mạc danh chọc trúng điểm đáng yêu của nàng.

"Không đâu. Bảo bảo chỉ biết giống như mình vậy, từ nhỏ liền xinh xinh đẹp đẹp. Tuyệt đối sẽ không phúc hắc* giống như cậu." Nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói. Biểu đạt bất mãn của mình đối với quan điểm của cô.

(*) Phúc hắc: giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá.

Ai phúc hắc? Thật là. Quên đi, cô vẫn là không trêu chọc nàng nữa. An An của cô vẫn là một đứa nhỏ, không cần so đo mấy thứ này.

Thế nhưng bởi vì đề tài này, Cố Thanh Mộc không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ bảo bảo tương lai của hai người một chút, nhất định đáng yêu đến muốn mạng.

Nhưng hai người rốt cuộc khi nào kết hôn đây? Cố Thanh Mộc dự định kết hôn sớm một chút. Tốt nhất là trước 25 tuổi.

"An An. Cậu định khi nào kết hôn?" Tròng mắt màu đen của Cố Thanh Mộc nhìn nàng tràn đầy khát khao.

"Xem người nào đó khi nào cầu hôn thôi?" Nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi, thanh âm trong nhỏ nhẹ lộ ra tinh nghịch, đôi mắt còn nghịch ngợm mà chớp một cái.

Cô nàng này......

___________________________________

Editor: Hai chương này tác giả hăng hái quá viết hơn 4k từ lận, gấp đôi mấy chương trước. Ê đít là có thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK