• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Mộc vẻ mặt vốn bình tĩnh xuất hiện một vết rạn, đôi lông mày thon dài thanh tú không nhịn được khẽ nhíu lại, luống cuống như đứa trẻ phạm sai lầm nói "Mẹ cậu sao lại không đồng ý? Với lại, cậu nói cho mẹ cậu biết chuyện của chúng ta sao?"

"Là mẹ mình hỏi đời sống tình cảm của mình, mình liền nói một chút, nhưng mà mẹ mình rất phản đối đồng tính luyến ái, bà ấy là một người rất truyền thống." Giọng cô gái vừa nhẹ lại vừa mềm, hiện lên vẻ ủy khuất nói không nên lời.

"Có phải bà ấy làm khó dễ cậu không? An An." Ngón tay thon dài của cô nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng nõn trở nên tái nhợt. Đôi mắt đen bóng như hắc diệu thạch lại càng ẩn giấu sự lo lắng và đau lòng nồng đậm.

Cô quả thật cũng có trách nhiệm, trước đó chưa tìm hiểu chân tướng sự tình đã nổi giận với người con gái của mình, là cô quá kích động.

"Còn tốt. Chỉ là họ muốn cho mình ở lại đi học tại thành phố Y, không đồng ý cho mình về nước."

Một tay cô gái cầm điện thoại, một tay khác ôm đầu gối của chính mình, vừa nhớ tới ngày đó bố tìm mình nói chuyện, hy vọng mình có thể ở lại bên này. Trong lòng nàng liền hoảng đến không xong, cặp mắt màu hổ phách càng tràn đầy bất lực cùng sợ hãi.

Nàng không dám tin những ngày tháng sau này không có Cố Thanh Mộc sẽ nhạt nhẽo và cô đơn tới cỡ nào. Bây giờ nàng không thể không có cô.

"Vậy mình đi O châu đón cậu. Mấy ngày tới mình sẽ đi làm visa." Khẽ nhấp môi mỏng, Cố Thanh Mộc nghiêm túc nói. Cô cảm thấy cô cần phải nói chuyện với Diệp mẹ một lần, nếu như bởi vì chuyện giữa cô và nàng mà không cho An An về nước, vậy thì cô cần phải ra mặt giải quyết chuyện này.

Dựa lưng trên tủ đầu giường, cô gái mặc đồ ngủ vải bông màu trắng bởi vì giọng điệu nghiêm túc của cô mà khẽ cười ra tiếng, cho dù hiện tại nàng không ở trước mặt cô, cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô nghiêm túc đến thế nào.

Gương mặt xinh đẹp thanh tú hơi ửng hồng, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc khuôn mặt nhỏ của con Pikachu đặt ở đầu giường. Pikachu này bị nàng đưa tới thành phố Y.

"Giờ chưa cần, A Mộc, mình lại cùng mẹ mình khai thông một chút, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho cậu."

"Được. Vậy cậu cách xa tên Allen kia một chút. Cũng cách xa người nhà của tên ngoại quốc này một chút." Cố Thanh Mộc không yên tâm mà dặn dò. Vẻ mặt đều là nghiêm túc và không vui. Rất bài trừ và chán ghét loại người vô sỉ này.

"Mình biết rồi. A Mộc. Cậu ở nhà đừng quá vất vả, đi ngủ sớm một chút biết không? Bây giờ mình cũng không thể thời khắc giám sát cậu, cậu phải tự giác một chút biết không? Bằng không đến lúc mình trở về, nếu như cậu gầy đi, cậu không xong với mình đâu." Cô gái không thuận theo không buông tha mà dặn dò, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp là tràn đầy không yên tâm.

Hai người hiếm khi tán gẫu một lát sau, giao hẹn sau này lại liên hệ, liền cúp điện thoại.

Diệp Vãn An ngón tay nhỏ nhắn mềm mại xoa xoa khuôn mặt đã ửng đỏ của bản thân, vừa nhớ tới câu cuối cùng trước khi A Mộc sắp cúp điện thoại 'Mấy ngày trước mình đã mua bao ngón tay, cậu trở về sớm một chút thử xem!' Nàng liền thẹn thùng đến không xong, giữa các nàng cũng chỉ còn dư lại tầng giới hạn kia. Thật sự muốn gì đó sao? A Mộc cũng quá xấu rồi, cái gì cũng dám nói.

Khi nàng ôm khuôn mặt nhỏ nóng bừng còn chưa thoát khỏi loại cảm xúc ngọt ngào này, ánh mắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn Diệp mẹ đang đứng ở cửa nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Diệp mẹ đột nhiên xuất hiện như thể đem một chậu nước lạnh dội ở trên đầu nàng. Mẹ nhẹ nhàng đóng cửa, bước chân bình tĩnh vừa vặn đi về phía nàng, ngồi ở bên cạnh nàng.

Đêm nay, phòng trà trong phòng khách của Giang gia ở thành phố B. Hai lão già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn phẳng phiu đang chơi cờ.

"Đoạn lão đầu. Ông sao lại rảnh rỗi tới đây, có phải tuổi già cô đơn tịch mịch không hả? Ha ha ha." Giang Trấn Hải vuốt bộ râu dài của mình, trêu chọc nói.

Đoạn Khương Sơn mắt lão đục ngầu trừng mắt liếc nhìn lão già kia, thế nhưng đó cũng nói trúng tim đen của ông, hôm nay Tết Âm Lịch trải qua quả thật nhàm chán. Cháu gái duy nhất của ông ở nước ngoài không thể trở về, nhưng đây cũng là do lão đầu chết tiệt đối diện kia ban tặng.

"Còn không phải lão già ông ban tặng sao, đáng thương cho Tiểu Thừa nhà tôi." Đoạn Khương Sơn tràn đầy buồn bã nói.

Giang Trấn Hải nghe được lời này liền phát giận, giận đến râu thổi bay, hét lên "Tôi đều để cho cháu nhà tôi đính hôn ước cùng cháu nhà ông rồi, ông, cái tên quái lão đầu này còn muốn thế nào nữa?"

"Hừ. Lần này tôi tới cũng là có chuyện quan trọng thương lượng với ông." Ông cũng vuốt bộ râu dài của mình, gương mặt già nua khôi phục vẻ chân thật cùng nghiêm túc vừa rồi.

"Chuyện gì? Có việc mau nói." Giang Trấn Hải không kiên nhẫn nói. Đem một quân cờ trắng đặt ở trên bàn cờ, chỉ là ván cờ này ông lại bại bởi Đoạn lão đầu rồi, thật là phiền lòng lại khó chịu.

"Tiểu Thừa nhà tôi nói muốn hủy bỏ hôn ước với cháu nhà ông, ông nghĩ sao?" Đoạn Khương Sơn kịch liệt ho khan hai tiếng, giọng của ông mang theo một phần bất đắc dĩ cùng khó hiểu.

"Hồ nháo. Hôn nhân đại sự làm sao có thể nói hủy bỏ liền hủy bỏ, Đoạn lão đầu, ông còn nhớ lúc trước ông xin tôi như thế nào hay không, nói cháu nhà ông đáng thương thế này thế kia, tôi mới cưỡng bách Tiểu Ca đáp ứng cuộc hôn nhân này, bây giờ lại lật lọng, ông bảo tôi nghĩ thế nào, bảo đứa trẻ nhà tôi phải nghĩ thế nào?" Giang Trấn Hải đều tức giận đến thổi bay cả râu, gương mặt chữ điền bị tức giận đến đỏ bừng, căm tức nhìn Đoạn lão đầu.

Đoạn Khương Sơn cũng tự nhận đuối lý, ngược lại không tranh chấp với ông ta, chỉ tự mình nói "Ông cho rằng Tiểu Thừa hồ nháo à, còn không phải bởi vì Tiểu Ca nhà ông chán ghét nó, bây giờ nó tỉnh táo, không muốn làm trễ nãi hôn nhân của cháu nhà ông. Cho nên mới nói với tôi, để cho ông cũng đừng ép Tiểu Ca."

"Tôi..." Giang Trấn Hải vừa muốn phát tác, kết quả nhìn thấy Giang Khuynh Ca đang đứng ở sau lưng Đoạn lão đầu, cũng không biết đến đây lúc nào, đứng ở đó bao lâu rồi?

Thấy Giang Trấn Hải phát hiện ra mình, cô ấy rất lễ phép tiến lên gọi một tiếng ông nội, sau đó lên tiếng chào hỏi ông nội Đoạn.

Bầu không khí này cũng có chút lúng túng, hai lão đầu này cũng không ngờ đã trễ thế này mà đứa nhỏ này vẫn chưa ngủ, lại còn để cho nó bắt gặp.

"Tiểu Ca à, là thế này. Đoạn gia muốn hủy bỏ hôn ước với nhà chúng ta, lúc trước ông nội không trưng cầu sự đồng ý của con đã tự chủ trương âm thầm quyết định, lần này ông nội xem thái độ của con. Nếu như con không muốn, nhà chúng ta sẽ không kết nữa. Theo nhà bọn họ."

Giang Trấn Hải là người thẳng tính, không có vòng vo tam quốc gì hết, ông ta làm lơ ánh mắt ai oán bất lực Đoạn lão đầu đưa tới, ôn hòa nói với Giang Khuynh Ca.

"Tiểu Ca à, không phải như thế đâu, Đoạn gia chúng ta không phải có ý này, haizz. Cái tên lão đầu chết tiệt này." Đoạn Khương Sơn căm tức nhìn Giang lão đầu đang ngạo mạn bắt chéo chân có vẻ hết sức nhàn nhã, thanh âm câu trước nói chuyện với Giang Khuynh Ca vẫn đang ôn hòa, sau đó lại trực tiếp oán giận Giang Trấn Hải.

"Như vậy đi. Ông nội, ông đi ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện với ông nội Đoạn một lát." Giang Khuynh Ca khóe môi nhu hoà hiện lên một nụ cười yếu ớt, thanh âm ôn nhu trong trẻo nói.

"Ey, Tiểu Ca. Thôi được. Hai người nói chuyện một lát đi." Giang Trấn Hải vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Đoạn lão đầu trách móc đáng thương, liền ngậm miệng đi ra ngoài.

Giang Khuynh Ca nhẹ bước đi tới ngồi xuống vị trí ông nội Giang vừa mới ngồi, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn cầm ấm tử sa hồ lên pha một bình Phổ Nhĩ thượng đẳng.

Mặt mày mỉm cười, hai tay dâng ly trà còn đang nóng bỏng kia lên.

Đoạn Khương Sơn hài lòng tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, không khỏi cảm thán một phen, tay nghề pha trà của cháu gái Giang lão đầu không hề kém hơn so với Tiểu Thừa nhà mình a.

"Nha đầu, con có gì muốn hỏi, muốn nói thì nói ra đi." Đôi mắt vẩn đục của ông cụ chăm chú nhìn cô gái đối diện, vuốt v e râu dài, đối với đứa nhỏ này, ông rất hài lòng.

Nếu như Tiểu Thừa có thể kết hôn cùng với cô gái như thế này, ông nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Chỉ tiếc Tương Vương có ý, thần nữ vô tình*. Tiểu Thừa sợ là đã bị tổn thương nên mới có thể nói ra những lời như vậy đi.

(*) Tương Vương có ý, thần nữ vô tình: Sở Tương vương yêu mến thần nữ, khổ sở theo đuổi nhưng thần nữ lại không mảy may đoái hoài. Từ đó câu "Tương vương có ý, thần nữ vô tình" hoặc đơn giản là "Tương vương có ý" đều để chỉ tình cảm đơn phương của 1 người không được bên kia đáp lại.

Hai đứa trẻ này còn có khả năng sao? Ông còn không dám rút ra kết luận quá sớm.

"Ông nội Đoạn, con muốn hỏi một chút chuyện Cao Hoan năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Mấy ngày nay, cứ mỗi khi nhớ tới vẻ Đoạn Mộ Thừa tức giận cùng quật cường nói cô không có, Cao Hoan, cô ta không vô tội. Cô ấy đang nghĩ, có phải rốt cuộc cô ấy đã hiểu lầm cô hay không?

Thông qua một ít điều tra bí mật, cô ấy phát hiện một số điểm kỳ lạ, đó chính là đêm trước khi Đoạn thị ra tay trị Cao gia hồi đó, Cao gia cũng đã kề bờ vực phá sản. Mà Đoạn thị cuối cùng cũng chỉ là làm tăng tốc cho quá trình này. Quả thật đúng như lời Đoạn Mộ Thừa đã nói.

Nhưng sau đó bởi vì hai nhà Đoạn - Giang xen vào, dẫn tới tài sản của Cao gia trước đó vốn dĩ bị toà án niêm phong toàn bộ thì nay chỉ niêm phong một nửa. Có thể nói là trong họa có phúc.

Chỉ là lúc đó bởi vì còn trẻ, cô ấy đối với thương trường vốn không hiểu biết cũng không nghĩ nhiều như vậy. Những ngày qua điều tra cũng khiến cô ấy hiểu rõ, có lẽ lời Đoạn Mộ Thừa nói là sự thật.

Nghe thấy lời này của cô ấy, Đoạn Khương Sơn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, thanh âm hòa ái dễ gần nói "Nếu con đã đoán được, vậy ông cũng không nói nhiều nữa, miễn cho Giang lão đầu lại oán trách ông."

Kết quả nằm trong dự kiến, vấn đề này, ở thời điểm cô ấy hỏi ra miệng cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý. Chỉ là lúc này nghe được đáp án như vậy, trong lòng vẫn vô hình mà co rút đau đớn, hóa ra mấy năm nay là cô ấy trách oan cô.

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Giang nha đầu, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Tình cảm - thứ này tuy rằng không thể cưỡng cầu, nhưng cũng là từ từ bồi dưỡng ra. Tuy rằng Tiểu Thừa tính tình hơi nặng nề, nhưng thật ra lòng nó vẫn rất thiện lương."

Giọng nói ông nội Đoạn vô cùng ôn hòa, xen lẫn một tia cấp bách mờ nhạt, đôi mắt lão vẩn đục đầy kỳ vọng nhìn về phía đứa trẻ đang rơi vào trầm tư.

"Tiểu Ca à. Ông nói đều là thật. Tiểu Thừa, nó rất cần cháu. Trước kia ông hồ đồ, còn hy vọng xa vời rằng nó có thể buông con xuống, dĩ nhiên con cũng biết tính cách đứa nhỏ kia. Cho nên có thể giúp ông không?"

Ông nội Đoạn khẽ thở dài một hơi, nói như vậy xong, mặt mày vừa vui vẻ yên tâm cũng vừa là dáng vẻ như thể nằm trong dự liệu.

"Nếu đã là con có lỗi trước, mà hôn ước này cũng là ông đề cập trước. Vậy thì con liền nói thật vậy."

Cô ấy hơi nâng mắt, bởi vì ý nghĩ thay đổi lâm thời của ông nội Đoạn nói mà đặc biệt nùng liệt.

"Nếu đều đã định xong rồi, vậy thì cũng không có lý do tùy tiện hủy bỏ. Ông nội Đoạn, con nghĩ kỹ rồi, nếu cô ấy thật sự cần cuộc hôn ước ba năm này, thì con nguyện ý gả cho cô ấy."

Giang Khuynh Ca khẽ nhấp môi đỏ mềm mại, đầu ngón tay một bên cầm chén trà, một bên tinh tế thưởng thức, nói. Giọng điệu hết sức bình tĩnh. Nghe không ra cảm xúc ẩn chứa trong đó.

"Được được được. Vậy ông thay mặt Tiểu Thừa cảm ơn con, vậy chờ nó trở về thì có thể thương lượng chuyện hôn lễ nên làm thế nào nhỉ." Ông nội Đoạn hiển nhiên vui mừng ra mặt, xem ra Giang nha đầu này vẫn có tình cảm với Tiểu Thừa nhà mình, Tiểu Thừa vẫn còn có cơ hội.

__________________________

Editor: Nhớ vote mãnh liệt nha <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK