- Rốt cuộc con phải làm gì mới có thể vừa ý của ba chứ? Cho dù con có làm gì đi nữa ba cũng không hài lòng. Lúc nào ba cũng vậy. Ngoài mặt ba luôn tỏ ra con chính là người con gái ba yêu quý nhất trên đời nhưng trong sâu thẳm ba lại không hề nghĩ như vậy. Ba chỉ muốn con có thể ngoan ngoãn nghe lời ba mà thôi. Nhưng từ bây giờ trở đi con sẽ không nghe lời của ba nữa.
Nói xong Mộc Nhã Kỳ liền đi thẳng ra phía cửa, cô ta không hề quan tâm đến việc Mộc Tử Lẫm đang đùng đùng tức giận vì lời nói của mình ở phía sau.
- Mộc Nhã Kỳ quay lại đây cho ta. Con dám không nghe lời nói của ta sao?
Không muốn mọi chuyện rắc rối cho con gái, Lộc Kim Hạ vội vàng ngăn cản không cho Mộc Tử Lẫm đi.
- Mình à, bình tĩnh đi. Hãy để cho tiểu Kỳ tự quyết định đời nó.
- Bà mau buông tôi ra. Tại bà cứ luôn nuông chiều nó nên giờ nó mới láo với tôi đấy.
Mộc Nhã Kỳ đã quá mệt với cuộc sống giả tạo này rồi. Cô ta lúc nào cũng phải tỏ ra mình chính là một đứa con ngoan ngoãn và luôn nghe lời để làm hài lòng Mộc Tử Lẫm.
Không cần ai phải nói, ngay từ bé cô đã cảm nhận được việc Mộc Tử Lẫm không hề yêu thương gì Lộc Kim Hạ, ông ta cưới mẹ cô ta về cũng chỉ vì Mộc Minh. Nếu mẹ cô ta không sinh được con trai chắc chắn ông ta sẽ bỏ Lộc Kim Hạ mà đi tìm người đàn bà khác. Thứ ông ta cần không phải là tình yêu của những người phụ nữ ấy mà ông ta cần một người con trai để có thể giúp ông ta kế thừa sản nghiệp, nối dõi tông đường.
Còn Lộc Kim Hạ thì sao? Bà cũng chỉ là người phụ nữ ham mê tiền bạc, vinh hoa phú quý. Chính vì vậy mà luôn đeo bám lấy Mộc Tử Lẫm. Dù ông ta có đánh đập hay mắng nhiếc bà cũng quyết không buông tay.
Lúc bé khi vẫn còn ở trong căn nhà cũ nát, lụp xụp kia, Mộc Nhã Kỳ đã nhiều lần nhìn thấy cảnh Mộc Tử Lẫm phát tiết lên người của mẹ cô. Bao nhiêu sự tức giận của ông ta Lộc Kim Hạ chính là người phải gánh chịu. Cho đến khi Mộc Minh chào đời ông ta mới dừng lại những hành động tàn ác đó. Dù ông ta đã thay đổi nhưng những việc ông ta làm vẫn luôn khắc sâu vào trong lòng của Mộc Nhã Kỳ. Chính vì vậy cô ta căm hận những con người giả tạo đó càng căm hận hơn là những người trong khi cô ta sống cuộc sống khổ sở thì họ được sống cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Nhưng giờ chính là lúc phải kết thúc tất cả rồi. Cô ta sẽ rời nơi này đến một thành phố khác. Không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
- Em vợ, đi đâu mà vội vàng vậy?
Tiếng của Hạ Tuấn Thiên bất ngờ vang lên khiến Mộc Nhã Kỳ toát mồ hôi lạnh. Cô ta từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Bóng dáng Hạ Tuấn Thiên hiện ra ngay trước mắt cô ta. Khuôn mặt anh sắc lạnh, môi mỏng khẽ nhếch lên làm Mộc Nhã Kỳ không rét mà run. Cô ta vội vất hành lý ra rồi chạy thẳng vào trong. Ngay lúc này chỉ có Mộc Tử Lẫm mới có thể cứu được cuộc đời cô ta mà thôi.
Hạ Tuấn Thiên cũng không hề vội vàng đuổi theo. Anh cùng các cảnh sát từ từ, thong thả bước đi.
Mộc Tử Lẫm nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, ông nhíu mày:
- Cậu đến đây có chuyện gì?
- Mộc Tử Lẫm? À không…dù sao ông cũng là cha của Tử Niên nhà tôi thế nên tôi cũng phải gọi ông một tiếng là ba chứ nhỉ? Thôi được rồi, tôi đến đây cũng không phải tìm ba, tôi đến tìm Mộc Nhã Kỳ. Gọi cô ấy ra đây đi nào.
Mộc Nhã Kỳ trốn ở một góc không dám phát ra tiếng động. Chân tay cô ta đang run rẩy, mồ hôi chảy thành dòng, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Lộc Kim Hạ nhìn Hạ Tuấn Thiên rồi lại nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của con gái, bà ta ngầm hiểu con gái mình đã động đến Mộc Tử Niên rồi. Nhưng bà ta quyết không để con gái mình bị đám người này bắt đi như vậy.
- Hạ Tuấn Thiên, cậu đừng tưởng cậu có quyền có thế là muốn làm gì thì làm. Cậu ngang nhiên đến đây đòi bắt con gái của tôi đi, cậu định cậy quyền mà làm bậy đấy à?
Hạ Tuấn Thiên khẽ nhíu mày, từ trước đến giờ với anh chưa từng có chuyện làm bậy. Động vào người của anh rồi giờ nói anh làm bậy, người của nhà này thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết đấy à?
- Mong bà suy nghĩ trước khi nói nếu không muốn rước hoạ vào thân nhé.
Ra hiệu cho Hồ Hàn Phong lấy bằng chứng phạm tội của Mộc Nhã Kỳ ra đưa cho hai người xem. Thấy được sấp tài liệu ấy Mộc Tử Lẫm cùng Lộc Kim Hạ kinh ngạc không thôi. Mộc Nhã Kỳ không chỉ phạm tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác mà còn phạm tội giết người không thành. Xem xong Mộc Tử Lẫm vô cùng tức giận. Tay ông nắm chặt lại như muốn vò nát đống giấy tờ trong tay.
- Được rồi. Chuyện này để tôi xử lý trước. Cậu cứ đưa người về đi.