Độc Cô Truy Dương nhìn Triệu Thiên Bình hỏi. Triệu Thiên Bình cũng thẳng thắn gật đầu:
- Đệ nhìn thấy một món vừa ý, có điều linh thạch đã đầu tư hết vào linh điền nên chẳng đủ mua mới đến đây mượn sư huynh một ít.
Độc Cô Truy Dương khép lại quyển sách trên tay rồi nói:
- Chẳng phải hai lão đại đang luyện chế cho đệ một phi kiếm sao, sắp xong rồi đấy.
Triệu Thiên Bình hơi kinh ngạc, quả thật Đại sư huynh và Nhị sư huynh của nó từng đề cập đến việc luyện chế cho nó một món pháp bảo, nhưng lúc đấy đang vui đùa nên nó tưởng là giỡn, thế là không để trong lòng, nhưng giờ hóa ra là thật. Triệu Thiên Bình có chút ấm áp vào chờ mong.
- Cái đó thì tính sau, nhưng giờ đệ thấy một món rất hợp, nếu mà không mua được chắc mất ngủ mất.
Độc Cô Truy Dương nhìn nó cười:
- Thôi được, đệ cần bao nhiêu?
- Ừm, để đệ tính xem,…khoảng ba mươi viên linh ngọc chắc là đủ.
Thật ra nó chỉ thiếu mười bốn viên nữa là đủ mua thanh kiếm kia, nhưng xét đến làm thế nào để khảm viên đá vào, rồi biết đâu có thứ gì đó phát sinh cần linh ngọc nữa nên nó quyết định vay thêm.
Độc Cô Truy Dương ngoài chút thắc mắc ban đầu ra thì cũng chẳng hỏi nhiều nữa, hắn rất hào phong lôi từ túi trữ vật ra một đống linh ngọc giao cho Triệu Thiên Bình:
- Ở đây có bốn mươi viên, nếu cứ cất đề phòng có lúc cần.
Triệu Thiên Bình cười vui vẻ nhận lấy:
- A haha, Ngũ sư huynh thật là phóng khoáng đó nha.
Độc Cô Truy Dương phì cười:
- Đệ nhớ phải trả đấy, ta sẽ tính lãi.
Triệu Thiên Bình cất mớ linh ngọc vào trong túi:
- Hắc, đến khi thu hoạch linh điền sẽ trả huynh đủ vốn lẫn lãi.
Nói rồi nó nhanh chóng tạm biệt Độc Cô Truy Dương.
Rời khỏi Thư viện, nó nhanh chóng quay trở lại Thần binh phường.
- A ha, sư đệ đây rồi.
Triệu Thiên Bình nhìn Hoàng Gia Bảo cười:
- Thật phiến Hoàng sư huynh phải đợi.
Hoàng Gia Bảo lắc đầu cười to:
- Không sao không sao. Dù sao ta cũng ở đây suốt ngày ấy mà.
Gã bỗng thu lại nụ cười rồi nghiêm túc nói:
- Sư đệ chắc chắn là mua thanh phế kiếm này chứ. Ta khuyên sư đệ nên suy nghĩ lại, hai mươi viên linh ngọc không phải là chuyện chơi.
Triệu Thiên Bình cười cười:
- Đa tạ sư huynh khuyên bảo, với người khác nó là phế kiếm nhưng với đệ nó sẽ hữu dụng, đệ đã quyết rồi.
Nhìn thấy Triệu Thiên Bình tuy cười nói hòa nhã nhưng ánh mắt lại đầy kiên định, Hoàng Gia Bảo muốn khuyên lại thôi. Lát sau gã thở dài nói tiếp:
- Được rồi, hai mươi viên linh ngọc, sư đệ có thể đến quầy để thanh toán.
Triệu Thiên Bình cầm Huyền Trọng Kiếm lên ngắm nghía cho thỏa mãn một lát rồi nói:
- Chưa vội, đệ muốn lên tầng trên xem tiếp.
Hoàng Gia Bảo nghe vậy lại vui vẻ:
- Ồ, được.
Thường thì nếu bán được binh khí, điểm cống hiến của người giới thiệu cũng tăng nhiều nên Hoàng Gia Bảo vui ra mặt. Gã lại như một người tiếp thị chuyên nghiệp đưa Triệu Thiên Bình lên tằng hai để giới thiệu.
Qua một cầu thang lớn ở chính giữa là lên được lầu hai. Nơi đây chi làm hai gian lớn, bên trái trưng đầy pháp bảo, bên phải tại bày đầy các loại thiên tài địa bảo.
Triệu Thiên Bình trước tiên hướng về nơi trưng bày pháp bảo để lựa chọn. Trên đường đi, nó lôi ra tấm mộc bài được sư phụ cấp lúc trước đưa cho Hoàng Gia Bảo:
- Đây là lệnh bài sư phụ đệ ban cho, không biết có thể đổi được thứ gì?
Hoàng Gia Bảo thấy mộc bài thì hết sức ngạc nhiên liền cầm lấy cảm thán:
- Đây là Thần binh lệnh trung cấp, có thể đổi một món bảo bối bất kì ở tầng hai này. Đệ thật may mắn được sư phụ cấp thưởng cho thứ này, ở đây pháp bảo có giá trị rất lớn, ít thì vài chục linh ngọc hạ phẩm, mà nhiều phải đến vài nghìn, lúc đó phải tính bằng linh thạch trung phẩm trân quý rồi đấy. Thậ sự là ghe tị chết ta mất, hâm mộ đệ quá đấy.
Vài ngàn linh ngọc hạ phẩm, tương đương vài chục viên trung phẩm, không ngờ cái mộc bài này có giá trị đến như vậy. Triệu Thiên Bình ngại ngùng gãi đầu rồi nói:
- Cũng là nhờ sư phụ ưu ái. Chỉ hy vọng tìm được thứ hợp cho bản thân sử dụng.
Hoàng Gia Bảo không bỏ được nét hâm mộ hỏi:
- Vậy sư đệ định chọn pháp bảo như thế nào. Sư đệ nên cân nhắc kĩ lưỡng, thường thì đến Trúc cơ kỳ, bắt đầu hiểu bản chất linh lực thì tu luyện giả mới lựa chọn pháp bảo hộ thân, khi đó mới sử dụng hiệu quả. Tu sĩ sơ kì như chúng ta thì rất hạn chế, nếu chọn pháp bảo quá tốt thì khó mà sử dụng, còn nếu chọn quá thô thì rất là lãng phí.
Triệu Thiên Bình tuy đã đọc qua nhiều bí tịch nhưng rất ít liên quan đến pháp bảo nên không rành cho lắm về mấy thứ này nên hỏi lại:
- Sư huynh có thể giới thiệu một chút được không?
Hoàng Gia Bảo không chút phàn nàn:
- Được, tất nhiên là được. Này nhé, pháp bảo có thể phân làm nhiều loại, đơn giản thì phân làm hai nhóm chính là pháp khí và bảo khí. Ừm, pháp khí lại chia thành loại công kích, loại phòng ngự, loại hỗ trợ còn bảo khí thì vô cùng đa dạng rất khó phân loại, có thể đại khái chia làm bảo khí thụ động và bảo khí chủ động. Phân chia như vậy cũng chỉ là tương đối vì có nhiều pháp bảo ẩn chứa nhiều chức năng.
Hoàng Gia Bảo tiện tay chỉ vào một thanh phi kiếm đỏ rực đang lơ lửng tầng không mà nói:
- Tỉ như Hỏa Tinh kiếm là phi kiếm chủ yếu dùng để công kích thì xếp vào loại pháp khí công kích, nhưng đôi khi lại dùng để bày bố hỏa trận lại được xếp vào nhóm trận bảo.
Gã lại trỏ vào một cái bao tay được bện bằng dây leo:
- Tỉ như Thanh Ti Ngọc Trạc này là một pháp khí hỗ trợ công kích, tăng cường lực lượng, nhưng trong đó còn chứa phù trận Nạp hư nên còn là một bảo khí trữ vật. Thanh kiếm kia phải đến Trúc cơ kì đệ mới phát huy được uy lực nhất định, nhưng Ngọc trạc này lại rất hữu dụng cho những đệ tử tu vi thấp vì nó không đòi hỏi quá nhiều lí giải và tiêu tốn về linh lực. Có điều nó phù hợp với võ giả hơn là tu giả vì pháp bảo này được đặt chế có thể khảm nạm linh ngọc cho phù hợp với võ giả.
Nói đoạn hắn lại nắn cầm ưu tư:
- Nói thật ra thì tu sĩ sơ cấp như chúng ta không cần thiết đến pháp bảo cho lắm, dù sao thì cũng chẳng có đi đến đâu đánh đấm làm gì, ở tông môn thì chẳng có chút uy hiếp nào nên nếu giai đoạn này mà tiêu tốn pháp bảo thì rất là phí phạm. Đệ nên chọn một pháp khí tốt một chút để sau này Trúc cơ lại dùng.
Triệu Thiên Bình gật gù tiếp thu:
- Đa tạ sư huynh chỉ bảo, đệ muốn xem xem có thứ nào thích hợp với mình không.
Triệu Thiên Bình ưa thích cầm kiếm vung vẩy, song tu sĩ vẫn nên lựa chọn thủ đoạn viễn trình công kích, uy lực không yếu, lại có ưu thế khoảng cách, hơn nữa là dễ dàng kết hợp trận hình công kích. Đến cả võ giả ở một độ cao nhất định cũng dựng dục khí mang ngoại phóng, nên việc cận chiến tuy ban đầu khá mạnh nhưng hướng phát triển lại hạn chế. Triệu Thiên Bình tự nhủ mình phải am hiểu nhiều hơn những kĩ năng chiến đấu, kể cả võ đấu lẫn đạo thuật, như vậy thì chọn một thanh phi kiếm có lẽ là tốt nhất.
Nhưng phi kiếm nó chuẩn bị có một thanh nên không cần thiết phải trao đổi, tốt nhất nên tìm một pháp bảo đa dụng khác thì hơn.
Hoàng Gia Bảo rất chuyên nghiệp dẫn nó tham quan khu bày bán, đủ loại pháp bảo muôn hình vạn trạng hoa cả mắt:
- Trước mắt sư đệ là bảo khí vô cùng thực dụng Lượng Minh Đăng, luyện chế chủ yếu từ Nguyệt quang thạch, có thể giúp tu sĩ dễ dàng ngưng thần tĩnh khí, lại tăng trường khả năng trao đổi linh lực. Điều này rất là quan trọng trong việc bế quan tu luyện, lúc đột phá lại hạn chế tối đa việc sai sót dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Với Lượng Minh Đăng này tốc độ tu luyện của sư đệ cứ phải nói là tăng gấp bội lần ấy chứ, chẳng khác nào linh đan diệu dược, đây là loại bảo khí được luyện chế nhiều nhưng chẳng bao giờ là đủ. Không những tối ưu việc tăng trưởng tu vi, Lượng Minh Đăng còn là một trận bảo vô cùng lợi hại, sư đệ có thể dùng nó làm trận nhãn, thậm chí là trận tâm để bày bố các loại hình công kích vây hãm đại trận. Đây là một pháp bảo tuyệt vời, đệ nên cân nhắc.
Một loại bảo khí rất tốt, nhưng không có ích lợi quá nhiều trong giao tranh trực diện, mà ưu tiên hàng đầu của Triệu Thiên Bình bây giờ là tăng cường sức chiến đấu nên nó quan sát một chút rồi thôi.
- Đây là Phi Phụng Ngoa, có khắc Phi phụng vũ bộ, thân pháp như Phượng hoàng tung cánh, vừa nhanh vừa mạnh lại vừa ảo diệu khiến đối thủ khó lương. Hơn nữa, đôi giày này có thể quán chú linh lực phát động hỏa hệ công kích vô cùng lợi hại. Nếu sư đệ đến Trúc cơ có thể nhận được trợ giúp rất lớn.
Triệu Thiên Bình nhìn đôi giày thì lắc đầu, đơn giản vì đây là một đôi giầy nữ, chẳng thể nào bắt nó mang giầy nữ vào mà chiến đấu được, xấu hổ chết.
- Đây là Thiên Điểu Phi Phong, được chế tạo từ lông vũ của Thiên Phong Linh Điểu, mang vào có thể tăng cường tốc độ lên vài lần, hơn nữa lông vũ này lại cực kì bền chắc, nếu bao phủ quanh người còn có thể tăng cường khả năng phòng thủ.
- Đây là Thiết Lân Giáp, được chế tạo chủ yếu từ Thiết lân mãng bì, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, lại chống nhiệt vô cùng tốt. Kiểu dáng bó sát, bền mà không thô, rất thoải mái khi sử dụng.
- Đây là Lưu Tinh Kết, đội lên đầu có thể ngưng thần tĩnh khí, lại cứng rắn vô bì, bảo vệ đầu rất chắc chắn. Hơn nữa diệu dụng chính của nó là tăng cường linh thức, hóa giải ảo cảnh khiến tu sĩ dễ dàng hơn trong việc đột phá trận pháp, tiêu trừ huyễn tượng.
Vô số các pháp bảo lần lượt chảy qua trước mặt đầy hấp dẫn, Triệu Thiên Bình thật sự có ham muốn gom hết tất cả bỏ vào túi riêng. Món nào cũng có giá trị cao, lại vô cùng thần kì hữu dụng.
Triệu Thiên Bình cân nhắc rất lâu cuối cùng chọn một đôi Sâm La Hộ Uyển. Đôi bao tay này được chế tạo từ một tấm da của Thanh Đồng Tê Ngưu vô cùng bền chắc, lại khắc văn bởi Sâm La Hải Để Ô Nê là tài liệu luyện khí khắc phù trận cực kì quý báu bởi linh tính cao. Đôi bao tay này có rất nhiều chức năng, chỉ cần mang vào đã gia tăng khả năng bảo hộ hai tay cực kì mạnh mẽ, hạn chế tối đa việc chấn thương do lực lượng cường hoành va chạm, hơn nữa bao tay này cực kì mỏng nhẹ khiến việc sử dụng không hề có chút khó chịu nào. Không chỉ có thế, bao tay này tương thích mạnh với linh lực hệ thổ, nếu quán chú linh lực vào có thể tăng cường lực lượng công kích và khả phòng thủ lên nhiều lần, nếu là thổ linh lực thì hiệu quả càng gia tăng gấp bội. Hơn nữa bao tay này còn giúp việc thi triển các loại pháp quyết được thuận tiện và mang đến hiệu suất cao hơn. Có thể nói đôi Sâm La Hộ Uyển này có thể sử dụng tốt ngay khi tu vi còn non kém, mà đến sau này tu vi tăng trưởng lại càng được lợi, nhất là với tu sĩ mang Thổ hệ linh căn như Triệu Thiên Bình.
Thật ra cũng có vài món pháp bảo khác còn tốt hơn nhưng sở dĩ Triệu Thiên Bình chọn đôi bao tay này vì khả năng hổ trợ chiến đấu của nó khá hợp với nhu cầu của Triệu Thiên Bình, một kẻ hiếu chiến với phong cách bạo lực.
Những kinh nghiệm đối chiêu trong quá khứ lẫn mông cảnh giúp Triệu Thiên Bình nhận ra rằng mỗi lần trao đổi chiêu thức thì bàn tay, cổ tay là những bộ phận dễ bị tổn thương nhất, dù có luyện tập đến mấy nhưng với kẻ địch mạnh mẽ thì không mấy hiệu quả. Mà những bộ phận đó nếu bị tổn thương sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khả năng sử dụng vũ khí cũng như vận dụng pháp quyết, do đó ưu tiên hàng đầu là phải bảo vệ đôi tay tốt nhất có thể. Nếu trên người ăn một hai vết chém còn có thể gượng được chứ tay mà bị toát ra thì chỉ có nước bỏ chạy.
Sâm La Hộ Uyển thực chất là một pháp bảo khá là kén chọn người sử dụng, vì chỉ có tu sĩ ưa thích tay đôi giáp lá cà như Triệu Thiên Bình mới cần đến, mà đa số những tu sĩ khác thường sẽ chọn một bảo giáp để phòng ngự tốt hơn.
Được khắc Sâm La Ô Nê nên giá trị của đôi bao tay này không rẻ chút nào, dù không phải cao nhất nhưng cũng xếp trong hàng hai mươi pháp khí có giá trị cao nhất, đến một ngàn năm trăm hạ phẩm linh ngọc, tương đương mười lăm khỏa trung phẩm linh ngọc, nếu tính theo thu nhập nhờ trồng dược thảo hiện giờ của Triệu Thiên Bình thì phải tích lũy bảy đến mười năm mới có khả năng mua được. Nếu là đột phá Trúc cơ rồi đi làm nhiệm vụ thì có lẽ nhanh hơn nhưng cũng tốn kha khá thời gian.
Mười lăm khỏa trung phẩm linh thạch, Triệu Thiên Bình có chút choáng váng. Chỉ một đôi bao tay đã tiêu tốn như vậy, nếu sau này nó muốn mua sắm một vài món khác thì độ khó có thể nghĩ. Linh ngọc không bao giờ là đủ sài.
Pháp khí cần trích huyết nhận chủ rồi dùng linh lực luyện hóa để tăng cường khả năng khống chế, việc này để sau, Triệu Thiên Bình còn một ít linh ngọc, nó muốn mua sắm thêm chút tài liệu.
Đã tính toán từ trước, Triệu Thiên Bình nhanh chóng sang khu trưng bày thiên tài địa bảo để chọn mua một khối Mặc Ngân Khoáng, nói là khối nhưng chỉ bằng nữa đầu ngón tay út mà thôi, thế mà mất toi mười viên linh ngọc, lại đổi một viên lấy trăm lượng hoàng kim rồi mới tính toán rời khỏi Thần binh phường.
- Sư đệ đi thong thả, lần sau lại đén chiếu cố ta làm ăn đấy nhé.
Hoàng Gia Bảo miệng cười toạc đến mang tai hưng phấn tạm biệt Triệu Thiên Bình, đây quả là ngày làm ăn đại phát của gã. Bán được hàng, gã sẽ được chiết khấu điểm cống hiến, ngày hôm nay bán đi hơn một nghìn rưỡi linh thạch, số điểm cống hiến gã nhận được bằng cả tuần cộng lại chứ chẳng chơi nên gã mừng ra mặt. Nếu lần sau Triệu Thiên Bình lại đem theo một cái mộc bài, thậm chí là nhiều cái thì gã phát tài rồi.
Triệu Thiên Bình cũng cười lịch sự tạm biệt. Ấn tượng với gã Hoàng Gia Bảo này không tệ, dù biết là một phần là nghĩa vụ con buôn nhưng Triệu Thiên Bình có hảo cảm với sự tỉ mỉ tận tụy của gã, hơn nữa gã còn đưa ra nhiều thông tin và nhiều lời khuyên khiến Triệu Thiên Bình được lợi không nhỏ.
Từ biệt Hoàng Gia Bảo, Triệu Thiên Bình lại ghé qua Thư viện kiếm một ít thư tịch về luyện khí. Mặc dù đã đọc qua chút ít nhưng cơ sở quá kém, Triệu Thiên Bình định bụng sẽ luyện chế một cái chuôi kiếm, tuy đơn giản nhưng phải bổ sung thêm kiến thức mới động thủ được.
Thế là tốn nửa ngày tìm hiểu điển tịch luyện khí, lại tiêu tốn một canh giờ thôi diễn trong đầu, Triệu Thiên Bình mới coi như nắm được đại khái mình sẽ làm cái gì.
Rời đi mới được một ngày, nó lại quay trở lại Thần binh phường.