• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Những bố trí của ngươi liệu có kín kẽ?

Đâu đó vang lên tiếng nói có chút phiêu miểu, chút hồng quang lập lòe chẳng thể soi sáng nổi một góc, không gian yêu dị đầy u ám, lại càng trầm trọng khi một giọng khàn đặc mang theo hơi thở lạnh lẽo như người chết:

- Không thể kín kẽ được, dù bọn chúng trước giờ chỉ khép cửa giữ mình, nhưng truyền thừa lại chẳng chút yếu kém.

Trong đêm tối chỉ thỉnh thoảng lại chớp nháy hai hòn lạnh, giọng nói phiêu miểu có vẻ đồng ý:

- Đúng thật như vậy, dù bọn chúng chẳng được mấy người, nhưng cái thứ chết tiệc kia chẳng những có uy lực cường đại mà còn biết vận mệnh chi nhãn, lúc nào cũng có thể chọn ra mấy kẻ khó chịu làm người thừa kế, thật sự là vô cùng phiền phức.

Hắn nhịn không được mà hừ lạnh, còn giọng nói trầm khàn lại có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều:

- Dù sao nếu mất nó đi thì bọn chúng coi như đã bại phân nửa, nhưng chúng ta cũng không được chủ quan, dù kế hoạch đã lường trước nhiều biến cố nhưng người tính không bằng trời tính, phải làm ra chuẩn bị tốt nhất thì dù có biến cố khó lường cũng có thể bình tĩnh ứng đối.

Giọng nói phiêu miểu có vẻ không phục:

- Bọn chúng còn có thể làm gì, đánh trả chúng ta sao, hừ, chênh lệch lực lượng là điều không thể bàn cải, dù mỗi người chỉ phun một bãi nước bọt cũng đù diềm hết bọn chúng rồi. Còn phòng thủ sao, hừ, ta cũng không tin không phá vỡ được mai rùa của chúng. Còn chạy trốn, haha, Lưu Thiên Tinh nói nhỏ không nhỏ, mà lớn cũng chẳng lớn, bọn chúng có thể chạy đi đâu, dù có thể thoát ra được thiên la địa võng của chúng ta thì có chỗ nào cho bọn chúng dung thân chứ, một môn phái không có đất cắm rễ thì chẳng khác gì diệt môn, ta lại càng thích. Ta chỉ có chút lo lắng...

Nói đến đây giọng nói phiêu miểu dần dần ngưng trọng, kẻ kia cũng chẳng thúc dục, đợi một lát, hắn mới cắn răng nói:

- ...nếu bọn chúng có cường viện thì sẽ là tai họa, hai đại tiên môn kia chẳng biết có nhúng tay vào hay không.

- Điều này ngươi chẳng cần phải lo...

Kẻ âm trầm chẳng chút nao núng:

- ...bọn họ sẽ chẳng rảnh rỗi đến thế đâu?

Giọng nói phiêu miểu có chút không hiểu:

- Ý của ngươi là...?

Kẻ âm trầm chẳng vội đáp trả, dường như đang chìm trong suy nghĩ, mãi một lát lâu sau hắn mới đáp lời:

- Bọn họ thật sự không rảnh rỗi.

Giọng nói khàn đặc lại càng trầm trọng:

- Tinh lực của bọn họ đã dồn tất cả vào thứ khác rồi, nếu là xuất hiện nhân tài bổ sung lực lượng thì bọn họ mới bỏ công sức như điển lễ lúc trước, còn sự tồn vong của một tông phái nhỏ yếu chỉ có chút quan hệ đối với họ chẳng mấy quan trọng, nếu vị tổ sư của bọn chúng còn tồn tại thì họa may mới nhận được giúp đỡ.

Kẻ phiêu miểu có chút trào phúng:

- Nếu hắn còn sống thì có ăn gan trời ta cũng chẳng dám trêu vào, khà khà, như vậy thì chẳng có gì phải lo toang.

Kẻ âm trầm có chút không đồng ý:

- Không nên quá lạc quan, ta vẫn cảm thấy có nhiều thứ không thể kiểm soát, hơn nữa, thứ làm cho những đại tông phái kia bận tâm không phải đơn giản, chỉ hy vọng chúng ta không đụng phải chúng, những thứ không sạch sẽ kia...

Nói đến đây kẻ âm trầm không còn tâm tình, còn kẻ phiêu miểu nghe thế thì ớn lạnh chẳng dám thốt thêm lời.

Không khí u ám lại thêm phần ảm đạm nặng nề...
Trời vừa sáng thì Triệu Thiên Bình cũng dừng bế quan, vì kinh nghiệm hôm qua nên bây giờ Triệu Thiên Bình quyết định sẽ rèn luyện thân thể một chút, cụ thể là luyện ngoại công.

Ngoại công là một phần quan trọng của võ giả, muốn đột phá tiên thiên thì ngoài việc tăng cường nội lực ra thì thân thể là thứ không thể thiếu được. Mặc dù là tu sĩ, linh lực sẽ có xung đột với nội lực nhưng luyện ngoại công thì chẳng có xung đột gì cả.

Luyện thân có thể chia làm bốn giai đoạn, bì nhục cốt tủy, thực chất chỉ cần luyện bì và nhục thì đã có thể cường kiện kinh mạch, tích tụ nội lực đột phá tiên thiên, việc rèn luyện hai thành phần này cũng không quá khó khăn như cốt tủy, nên luyện thể từ bốn giai đoạn chính lại gộp hai thành một, tiền bì nhục, hậu cốt tủy.

Luyện thể không chỉ yêu cầu bí quyết vận động mà còn cần tẩm bổ từ ăn uống và sử dụng dược vật. Bản thân Triệu Thiên Bình lựa chọn trọng tâm ở vận động và dược vật, còn mảng ăn uống thì phải cân nhắc lại. Không phải vì tu luyện mà bỏ qua ăn uống, thực chất trước đây bản thân nó khá thích các món ăn, đặc biệt là thịt, dù sau này tu luyện khẩu vị có nhạt bớt thì cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu, cái chính khiến nó cần cân nhắc kĩ là yếu tố hình thể.

Tâm lý của nó có lẽ không giống với đa số người, một thân hình cơ bắp đồ sộ gân guốc đầy tính bạo tạc thực sự rất có lực hấp dẫn, nhưng bản thân nó lại thích hình thể thon gọn linh hoạt như hiện tại hơn. Do đó ăn uống là yếu tố cần giảm bớt, nhưng tất nhiên so với trước là phải tăng cường, dù sao hít linh khí cũng chẳng làm người ta cao lớn hơn được.

Triệu Thiên Bình ghé qua mấy quán ăn ở Vân Đài bổ sung một lượng lớn thực phẩm, chủ yếu là thịt cá, loại đã chế biến, còn thực vật thì kiếm trong rừng cũng được. Dù bây giờ tài sản tương đối khá nhưng tiết kiệm vẫn là thói quen của nó. Sau lương thực là dược vật, Triệu Thiên Bình đảo quan một vòng Dược phường rồi mang theo một lô, thuốc ngâm và rượu thoa, cũng đều là thứ đã điều chế sẵn.

Chuẩn bị cuối cùng là tốn nửa ngày ở phòng luyện khí để tạo ra hai mươi cái vòng đeo bằng Văn Cương Thạch, thêm vào phù trận Vạn quân, chia làm năm bộ, mỗi bộ bốn cái. Bộ nhẹ nhất mỗi cái nặng năm mươi cân, rồi đến một trăm, hai trăm, năm trăm và một ngàn cân, dùng để sau này sử dụng để rèn luyện sức lực.

Chuẩn bị đâu vào đó thì cũng đã đến chiều, Triệu Thiên Bình trở về nhà lá của mình vừa ngâm thuốc vừa bế quan chuẩn bị cho hai trận đấu quan trọng ngày mai, tứ kết Trận luận.

Theo bốc thăm, ngay mai diễn ra hai trận, vài ngày sau đó lại hai trận, mà Triệu Thiên Bình thì vào đúng trận thứ hai ngày mai, đối thủ của nó là Trần Lạc của Bạch phong, một kẻ khá lợi hại đã đạt thập nhất tinh hơn nữa cũng dễ dàng vượt qua vòng mười sáu người. Mà trận đấu trước nó cũng rất đáng chú ý, đó là trận đấu giữa Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương và Tô Lan của Vân Đài ngoại môn, bọn họ cũng coi như là có duyên, mà một trong hai người chính là đối thủ của nó nếu bản thân vượt qua vòng tứ kết. Tô Lan, một thiếu nữ dù là võ tu nhưng có thiên phú phù trận không thể chê, mà Độc Cô Truy Dương là sư huynh dẫn dắt nó vào phù tu với hiểu biết và kĩ năng trận pháp đứng trên đỉnh cao của lớp trẻ Lưu Vân Tông, thập nhị tinh tuyệt đối chẳng phải nói chơi.

Để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, vốn dĩ Triệu Thiên Bình định mượn cơ hội để thử đưa trận pháp bán tự nhiên vào, nhưng tiếc là dù nó thôi diễn đã lâu nhưng vẫn còn thiếu sót chí mạng về uy lực, nếu thêm một hai ngày nữa thì tốt, nên đành để dành để tiếp đãi đối thủ tiếp theo vậy.

Một phương án khác được Triệu Thiên Bình nhanh chóng hoàn thành đó là Miên Hoa Loạn Chướng, một trận pháp thiên về thôi miên khiến đối thủ rơi vào trạng thái mất ý thức, đây là trận pháp có một phần xuất xứ từ Mộng đạo thuật nên Triệu Thiên Bình rất tự tin về nó. Hơn nữa, để hoàn thiện Mộng cảnh đạo thuật của riêng mình, Triệu Thiên Bình rất cần có những thử nghiệm để đúc kết kiến thức, mà đối thủ lần này quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi bởi lẽ trong hàng tá những tuyển thủ mạnh thì kẻ này là người duy nhất ngoại trừ bản thân nó tinh thông ảo trận, dùng ảo trận tuyệt đối để tiến đến vòng tám người đủ thấy bản lĩnh của kẻ này không tồi chút nào. Đây coi như là may mắn vì chính bản thân Triệu Thiên Bình cũng muốn biết, một kẻ am hiểu chữ huyễn ảo thì có thể phá giải hoặc là tìm ra manh mối gì trong chữ Mộng hay không.

Sau khi khảm trận pháp vào ngọc bàn, Triệu Thiên Bình liền rời khỏi căn nhà lá.

Tại một góc hộ sơn đại trận của Lưu Vân Tông có một nhóm người liên tay điểm pháp quyết, ánh sáng lập lòe giữa màn đêm càng thêm rực rỡ, nhưng chẳng hiểu vì sao ánh sáng chỉ tồn tại trong bán kính mười trượng, từ xa quan sát chỉ thấy một màu đen như mực mà thôi…

Tiếng côn trùng rả rích xen kẽ vào lời thì thào khẽ bàn bạc, ngoài bọn họ ra, chẳng còn ai biết nữa…
-Ơ, sao lại ngủ mất rồi?

- Chẳng hiểu sao lúc này còn ngủ được, chẳng lẽ cả đời thiếu ngủ hay sao?

- Hừ, trận đấu quái quỷ gì thế này?

Hàng loạt những lời xì xào bàn tán không tự chủ được phải thốt ra vì trận đấu khá kì quặc trong trân. Hai tuyển thủ bước vào trận, rồi như có sự ăn ý tương thông nào đó mà cùng lăn ra ngủ khì. Chẳng có chút nào giống những trận đấu trước là bấm quyết ầm ầm, quang hoa loạn trụy cả.

- Ngu ngốc nhà ngươi thì biết gì, cái đấy gọi là đấu pháp, hiểu chưa?

Cũng có người nhìn ra được sự ảo diệu mà đưa ra đoán định.

- Đấu pháp gì có lý nào lại như thế?

- Hừ, cái này cũng coi như là trùng hợp vì cả hai đều dùng trận pháp thôi miên, có lẽ đã bàn bạc trước.

- Thôi miên sao, như vậy là ngủ đến hết trận à, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây canh cho bọn chúng ngủ suốt bốn canh giờ sao, có họa điên.

- Cũng chưa chắc, phải xem có kẻ nào hóa giải được thôi miên chi pháp hay không, dù sao thì hai người này ai cũng đều am hiểu rất sâu về huyễn trận.

Người hiểu biết chậm rãi giải thích, kẻ ngu ngốc cái hiểu cái không cũng gật đầu lấy lệ rồi quan sát trận chiến, thỉnh thoảng không được mà ngáp vài cái. Đành chịu, nếu để hắn đi làm việc gì khác thì được, chứ ngồi nhìn hai kẻ nằm ngủ như thế này trong thời gian dài thì không bị ảnh hưởng mới lạ. Cũng chẳng phải mình hắn như vậy, trên khán đài thi thoảng cũng vang lên tiếng ngáp ngắn ngáp dài, thật sự là lần đầu tiên trong lịch sử bọn họ lại chứng kiến một màn so đấu trận pháp chỉ bằng việc ngủ.

Thời gian trôi qua, lác đác có người đứng dậy bỏ đi, vì đây là trận đấu thứ hai nên nếu kết thúc thì sẽ là hết ngày thi đấu, chẳng phải ai cũng có thể thể kiên nhẫn để xem thứ đáng chán như vậy được, dù gì đi làm việc khác hoặc đi luyện công còn hơn.

Chẳng mấy chốc hơn phân nửa người đã rời khỏi, chỉ còn lại số ít người thực sự quan tâm trận đấu, hoặc là đánh giá đấu thủ sắp tới, hoặc đơn giản là tò mò xem kiểu thi đấu này khi chiến thắng sẽ có dáng vẻ như thế nào. Còn vừa xem vừa cổ vũ chắc chỉ có mấy người bên Bạch phong và Hoàng phong mà thôi, mặc dù vẻ ngái ngủ trên mặc khiến họ trông chẳng chút hào hứng.

Một lát lâu sau bỗng có người thốt lên phá tan sự nhàm chán không tưởng:

- Ồ, mau nhìn, có động tĩnh rồi!

Trên sân đấu, hai trận pháp vốn vận hành một cách bình lặng bỗng nhiên cùng lúc xuất hiện dao động, một bên trở nên xao động khác thường mang đến cảm giác xiêu vẹo như muốn vỡ nát, một bên thì bỗng vận chuyển nhanh một cách khác thường rồi đột nhiên trở nên đình trệ chậm rãi, rồi dừng lại.

Bên trận pháp dừng lại, thiếu niên trong trận chậm rãi đứng lên điểm vài tia linh lực, lúc này trận pháp bỗng nhỏ lại rồi thu vào trận bàn, lúc này thiếu niên mới nhặt nó lên, động tác rất quen thuộc.

Một kẻ trên khán đài nhìn dáng vẻ kia mà không nhịn được cảm thán:

- Lần thứ ba, đây là lần thứ ba tiểu tử này nhặt lấy trận bàn rồi.

- Chẳng phải vì tiểu tử đó quá nghèo hay sao, cũng đúng, một kẻ xuất thân bên ngoài như nó thì đào đâu ra linh ngọc, phải như…

Một kẻ không cho là đúng lên tiếng phản bác, nhưng chưa hết câu đã bị chửi:

- Ngu xuẩn, đó gọi là thu phục trận pháp ngươi hiểu không, hừ, đây chính là phá giải hoàn mỹ đấy, tiểu tử kia theo ta được biết thì nhập tông mới được một năm, nhưng không ngờ trình độ trận pháp lại cao đến như vậy.

Kẻ kia nghe vậy thì cảm thấy khó chịu, một đứa tuổi chẳng tới đâu, lại xuất xứ từ bên ngoài lại được đánh giá cao như vậy làm hắn không thoải mái nên không nhịn được lại phản bác:

- Chẳng qua chỉ là huyễn trận không chút uy lực, trong chiến đấu thì được mấy tác dụng chứ.

Một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên kèm lời lẽ chê bai:

- Với cái trình độ như ngươi thì đánh giá được ai, mặc dù tiểu tử kia từ trước đến giờ luôn lấy huyễn trận làm đề mục nhưng trận pháp mà nó phá giải chẳng phải chỉ mỗi huyễn trận, mà lần nào cũng là một cách phá giải hoàn mỹ như vậy, ngươi nghĩ bản thân nó chỉ am hiểu huyễn trận thôi sao.

Kẻ kia gãi đầu, có chút tiếp thu:

- Nói như vậy tiểu tử này thật không đơn giản, nhưng tu vi quá yếu ớt.

- Tu vi yếu ớt chỉ là do nhập tông chưa lâu thôi, nhưng thiên phú trận pháp thật sự không thấp, nếu là vài năm nữa….

Bên dưới Triệu Thiên Bình cũng chẳng nghe được mấy lời bàn tán xì xào kia, bản thân nó đang mải mê nhìn vào trận pháp của mình, trong đó đang vây hãm một đối thủ. Mặc dù trận pháp lây động nhưng chẳng có dấu hiệu gì sẽ bị phá vỡ. Như vậy trong trận so đấu này bản thân nó đã chiến thắng.

Thật ra với trình độ huyễn trận của mình thì Triệu Thiên Bình thậm chí có thể khiến bản thân chẳng bị ảnh hưởng nhưng nó vẫn tự đưa mình vào trận của đối phương với một mong muốn được cảm nhận để học hỏi. Học hỏi không ngừng, vì gia tăng trình độ mà không ngừng cố gắng, đến khi nắm rõ được tất cả biến hóa thì cũng là lúc nó thu hoạch.

Nhưng dù chiến thắng nhưng mục đích của Triệu Thiên Bình là kiểm nghiệm trận pháp của bản thân nên nó vẫn kiên trì đứng quan sát những biến hóa.

Trận pháp nếu thật sự hoàn mỳ thì đối phương đã chẳng thể phản ứng được, nhưng đã có chút biến hóa, chứng tỏ trong trận còn sơ hở. Đối phương dù có thiên phú huyễn trận nhưng dù sao vẫn thuộc hàng lớp đệ tử, vậy mà đã có thể tìm ra được sơ hở trong trận, dù rằng không thể thoát ra nhưng điều đó vẫn làm Triệu Thiên Bình cảm thấy lo lắng.

Trận pháp có sơ hở, nếu mang đi đối phó với những lão quái vật kia thì một chút đó cũng đủ là điểm yếu trí mạng. Dù sao vẫn còn là thử nghiệm, đã tìm ra được sơ hở thì không lo không sửa chữa được, dù sao nó vẫn còn không gian phát triển rất lớn.

- Cái gì vậy chứ, tiểu tử đó chẳng lẽ có sở thích biến thái là thích vừa hành hạ vừa quan sát phản ứng của người khác để tìm khoái cảm hay sao?

- Cái thứ dốt nát ngươi chẳng lẽ nghĩ ai cũng như ngươi sao, đó gọi là rút kinh nghiệm biết không, tiểu tử kia dù chiến thắng nhưng cũng không quên việc hoàn thiện bản thân, hừ, tương lai tông môn sẽ ra một yêu nghiệt.

- Yêu cái gì, là quái vật mới đúng!

- …

Triệu Thiên Bình chẳng quan tâm mọi người bàn tán cái gì, nó chỉ thuần túy quan sát, đến khi trận pháp hết hiệu lực bị tự động hóa giải nó mới rời đi trong sự chúc mừng vui vẻ của mấy vị sư huynh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK