• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Ưu Chân Nhân bấm đốt tính toán một hồi rồi nói:

- Trận này ẩn hàm thiên địa chi thế, trường kì công kích là không thể phá được, chỉ có thể hợp sức các vị cùng linh bảo đánh ra một kích cực mạnh mới có thể xuyên thấu qua. Có điều như thế vẫn là khó phá, vì trận này ngũ hành tuần hoàn sinh sôi nảy nở không ngừng tự chữa trị nên trước tiên phải suy tính ra trận nhãn rồi công kích theo ngũ hành tương khắc chi đạo mới mong vô hiệu được nó.

Long Kinh Thiên nghe vậy tán thưởng:

- Vô Ưu Đạo trưởng quả nhiên kiến thức uyên bác, trận này ngài hẳn có thể suy tính chứ?

Vô Ưu nghe thế thở dài hơi lắc đầu, lại nhìn về Tử Minh Tôn Giả nói:

- Nói về sở trường phù trận ta thật có cố gắng đến mấy cũng không thể vượt qua Tử Minh tiền bối được, trận này phải nhờ tiền bối ra tay a.

Long Kinh Thiên nghe vậy liếc nhìn Huyết lão quỷ với ánh mắt hơi khó chịu. Trong trận chiến hôm nay nhân mã bên tà giáo thực sự là chiếm ưu thế quá nhiều, vốn hợp tác với tà giáo đã khiến hắn cảm thấy phi thường khó chịu, lại trong hợp tác phải chịu sự điều động của Tử Minh Tôn Giả làm hắn càng thêm bất mãn, nhưng nghĩ đến tài phú kia hắn đành phải cắn răng thầm nghĩ: “Lúc này để các ngươi uy phong, đến khi giao chiến trực diện lại lấy về mặt mũi vậy. Đến lúc đó dùng một chút thủ đoạn chiếm lấy lợi thế cũng không muộn. Phải giành được nhiều tài bảo hơn, như vậy mới khiến bản bang củng cố ngôi vị bá chủ Võ Thần Đảo, sau đó tất nhiên là quay lại tính toán nợ nần với ma nhân Tuyết vực rồi. Vì việc lớn nhịn một chút cũng không sao.”

Hồng Lăng Nương Nương nghe Vô Ưu đề cao phe mình thì trong lòng hỉ hả, hướng Tử Minh Tôn Giả thưa:

- Sư tôn học vấn uyên thâm, trình độ trận pháp lại là thiên hạ vô song, một kiếm trận nho nhỏ trước mắt tất nhiên là không làm khó được người, kính mong sư tôn ra chút bản lĩnh để dẹp bỏ chướng ngại cho chúng ta.

Tử Minh Tôn Giả khẽ liếc chúng nhân nhưng chẳng thay đổi chút sắc diện nào, vẫn là gương mặt âm trầm chăm chú quan sát trận pháp trước mặt. Tầm đó đột nhiên lão lấy ra một cái mai rùa hướng ra phía trước khẽ niệm chú. Mai rùa đột nhiên sáng lên, ánh sáng dần dần rực rỡ, nhưng chỉ một lát lại suy kiệt trông thấy. Nhưng không phải là tắt hẳn mà quầng sáng trên mai rùa liền luân chuyển phân hóa, dần dần hình thành ngũ thải quang mang.

Tử Minh Tôn Giả tầm đó liền búng tay bay ra mấy giọt máu đỏ hướng trận phòng ngự kiếm khí bắn tới. Máu tươi một đường tiến thẳng, nhưng cũng như những công kích trước đó gặp trận liền toái. Bỗng lúc này quang mang ngũ sắc trên mai rùa liền kịch liệt xung đột, Tử Minh Tôn Giả liền nhắm mắt cực kì tập trung tụng niệm chú ngữ.

Trải qua nửa khắc thời gian, ngũ sắc quang mang trên mai rùa dần dần ổn định, lúc này nếu chú ý quan sát thì quang hoa lưu chuyển của mai rùa so với kiếm khí đại trận đằng trước là giống nhau như đúc, chỉ khác là quy mô nhỏ hơn mà thôi.

Chúng nhân nhìn thấy một màn như vậy liền biết Tử Minh Tôn Giả đang thôi diễn trận pháp trước mắt này, phương pháp thật là xảo diệu.

Lúc này lão đột nhiên mở to mắt, cặp mắt huyết hồng bỗng tràn ngập sát khí nghiêm nghị hướng thẳng vào mai rùa, đồng thời lão xòe bàn tay phải ra rồi liên tục điểm lên mai rùa vô số phương vị. Động tác của lão nhanh đến nỗi khiến thủ pháp xuất hiện tàn ảnh bao phủ cả mai rùa.

Qua hai khắc thời gian, một giọt mồ hôi từ trán Tử Minh Tôn Giả trượt xuống, lúc này lão mới thu tay. Lúc này trên mai rùa ngoài ngũ sắc quang đoàn lại hiện lên sáu quang điểm huyết sắc rực rỡ. Lúc này lão liền phân phó:

- Nếu không dùng linh bảo thì không thể phá được trận này. Mười kiện linh bảo, phân ngũ hành vị Quy tông chiến trận, thiên đỉnh vị Nghịch loạn ngũ hành trận.

Nói đoạn lão vung mai rùa lên trời, tức thì từ sáu quang điểm huyết sắc chiếu ra sáu quang tuyến. Kỳ lạ thay quang tuyến này chiếu đến không trung thì đột nhiên hóa thành đồ án con mắt. Sáu huyết nhãn lơ lửng trên không trung bủa vây lấy Lưu Vân Điện, huyết nhãn nhanh chóng hấp thu những quang đoàn từ mai rùa rồi dựa theo phương vị trước đó hướng phòng hộ kiếm khí đại trận chiếu xuống những quang tuyến khắc lên phòng trận sáu quang điểm. Lúc này nhân mã hai phe chính tà chỉ cần dựa theo đó mà công kích là được.

Tử Minh Tôn Giả liền hạ lệnh xuống, lúc này nhân mã hai phe tổng cộng khoảng bốn nghìn người liền nhanh chóng phân chia. Phe chính giáo phân làm năm tốp với khoảng bốn trăm người chia thành năm phương vị ngũ hành hình thành nên năm loại chiến trận khá nhau, đều lấy một kiện linh khí làm chủ lực, mà phe tà giáo cũng chia năm nhóm người nhưng lại chỉ tập hợp dưới sự điều động của Tử Minh Tôn Giả mà hợp thành chiến trận mạnh mẽ nhất Nghịch loạn ngũ hành trận nắm giữ đến năm kiện linh khí.

Trong phòng ngự trận, Minh Dương Chân Nhân đang quan sát tình hình khẽ nhíu mày:

- Lão quỷ này cũng thật cáo già, chỉ một chút linh cơ của Lưu Vân Sơn đã chẳng dám vào, muốn đưa bọn chúng lên bình đài thật sự là khó.

Tuy trận phòng ngự có nguy cơ là sắp bị phá nhưng Minh Dương Chân Nhân khá thong dong, vì đây chỉ là phòng tuyến chiến thuật đầu tiên mà thôi, dù có phá cũng chẳng sao, sát chiêu quan trọng vẫn còn đang ẩn giấu. Nhưng vấn đề muốn thắng lợi trước tiên phải dụ cho quân địch áp lên bình đài Lưu Vân Điện, khi đó mới có thể tung ra đòn quyết định. Nhưng có vẻ như đối phương quá sức cẩn thận chỉ dùng đến viễn trình công kích, hơn nữa thủ đoạn của lão Huyết quỷ kia cũng thật lợi hại, dù chỉ là công kích từ xa cũng mang uy hiếp không nhỏ. Trận kiếm khí phòng ngự không phải quan trọng nhất, nhưng bố trí ra cũng đòi hỏi khá nhiều công sức, không thể cứ không không mà bị tiêu diệt như vậy, ít nhất phải đổi lấy chút lợi thế nào đó, nhưng làm thế nào?

- Không ngờ bọn chúng vì một lần này mà điều động đến mười kiện linh bảo, chẳng biết chúng còn che dấu thủ đoạn nào nữa không?

Tình thế lúc này nếu so về bảo bối thì Lưu Vân Tông đã có phần thua thiệt, dù sao cả Lưu Vân Tông ngoài tối cường Ngũ linh thiên thạch ra thì chỉ còn bảy món linh khí, mà địch nhất vừa xuất đã có mười. Dù rằng phẩm chất linh khí của Lưu Vân Tông có phần tốt hơn, nhưng số lượng quân địch thật sự quá nhiều, chỉ có thể dựa vào ưu thế địa lợi để chiến đấu mà thôi.

Kiếm khí phòng ngự trận này có tên là Ngũ linh phục ma kiếm trận dùng năm món Trấn phong Ngũ hành thiên tinh kiếm thúc dục, vốn là trận pháp công kích lại được sửa đổi thành phòng hộ trận nên tính phòng ngự không quá cao nhưng đổi lại tính linh động cao, lại có sức uy hiếp khi địch nhân tiến lại gần sẽ chịu công kích nhất định. Không ngờ đối phương lại chẳng cho cơ hội để kiếm trận công kích. Lúc này nếu tập trung phòng ngự thì đối thủ phá trận này chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Nếu có thể tăng cường hiệu quả phòng thủ của kiếm trận này thì có khả năng sẽ buộc bọn chúng đưa ra đánh đổi hoặc lôi ra thêm những thủ đoạn ẩn giấu. Nhưng muốn tăng cường trận pháp này phải suy yếu ở chỗ khác.”

Minh Dương Chân Nhân nhíu mày suy nghĩ đối sách, lúc này lại nghe tiếng quát:

- Minh Dương tiểu tử, nếu lúc này các ngươi chấp nhận khoanh tay chịu trói thì còn cơ hội sống, còn nếu cứ ngoan cố chống cự thì e rằng Lưu Vân Lông đạo thống sẽ đứt đoạn từ đây, ngươi không thấy có lỗi với tổ tông các ngươi sao, ngươi không suy nghĩ cho mấy trăm môn nhân đệ tử của ngươi sao. Chỉ cần giao ra bí cảnh cùng một nửa tài bảo, chúng ta sẽ lập tức rời đi, các ngươi cũng không cần hy sinh vô ích, Lưu Vân Tông là sẽ được đảm bảo trường tồn a.

Mấy trăm môn nhân đệ tử của Lưu Vân Tông nghe Liễu Thanh nói vậy liền nhao nhao tức giận, ai cũng trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống quân địch, có điều lại chẳng ai lên tiếng mà chỉ đợi lệnh của Minh Dương Chân Nhân.

Tử Minh Tôn Giả nhìn xuống lại cau mày, trong lòng lão cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại nhất thời lại nghĩ không ra là gì, chỉ là cảm giác chưa đến nguy hiểm nên lão cũng không đặt nặng lắm việc này.

Minh Dương Tôn Giả nghe lời uy hiếp lại chẳng lấy làm sợ, hắn chắp tay hiên ngang, quần áo trên người phiêu động xuất trần, ánh mắt cương nghĩ mỉm cười:

- Lưu Vân Tông từ khi Tổ sư khai tông lập phái đến nay chưa từng phiền qua người khác, lại cũng chưa từng sợ hãi một ai. Các ngươi thật nghĩ một chút lực lượng như vậy có thể lung lây mấy ngàn năm truyền thừa của Lưu Vân Tông ta sao, đó là mơ tưởng.

Một thân phú hào thân sĩ nhưng gương mặt lúc này lại giở ra nụ cười có chút đê tiện, Liễu Thanh hừ mũi khinh thường:

- Lũ các ngươi chỉ là hưởng nhờ phúc khí tổ tiên mà thôi đừng cho mình là tài giỏi, khi xưa Diệu Vân lão bất tử kia cường thế chèn ép cả Lưu Thiên Tinh làm lòng người căm phẫn, lại lo sợ môn đệ bị trả thù nên mới lưu lại cái Ngũ linh thiên thạch kia bảo trì các ngươi một mạng. Nhưng mà lúc này chẳng có bất kì ai có thể che chở cho các ngươi a, sổ sách khi xưa cũng nên tính toán lại một lần.

Minh Dương Chân Nhân nghe gã bất kính với tổ sư liền bất mãn hừ lạnh không thèm đôi co nữa:

- Có bản lãnh liền tới a, để xem các ngươi có thể làm được gì.

Diệu Vân Tổ Sư là tín ngưỡng vô tượng của môn nhân đệ tử Lưu Vân Tông, mặc dù biết là đối phương cố chọc giận mình nhưng đã động đến giới hạn thì chẳng ai có thể tĩnh trí được. Minh Dương Chân Nhân có chút giận nên quyết định táo bạo một lần, để xem các ngươi sẽ đau khổ như thế nào a.

Nói đoạn hắn liền kết ấn điểm xuống bình đài Lưu Vân Điện. Tức thì tầm đó trong Tế Thiên Động quang mang trở lên có chút cuồng bạo, những môn nhân đệ tử đang nhập định kia liền bị rút đi ý thức chìm vào hôn mê, mà trên thân thể họ linh lực liền gia tốc lưu chuyển mạnh hơn mấy lần.

Lúc này ngũ sắc kiếm khí quang mang liền nồng đậm mấy phần, một tầng lại một tầng bao phủ lấy Lưu Vân Điện.

Liền tiếp đó là lệnh tấn công từ Tử Minh Tôn Giả.

Vù vù vù… Từng kiện từng kiện linh khí được triệu hồi ra.

Bên phe chính phái Long Kinh Thiên triệu ra Khai Sơn Phủ cự đại bạo tạc, Vô Ưu Chân Nhân lấy đến Thiếu Dương Kiếm như đại nhật lâm thế, thư sinh Vô Nhai Chân Nhân lấy ra Trường Hồng Kiếm thần quang bất tận, một đầu não khác của Long Tượng Bang lấy ra Long Nha Đao long uy cuồn cuộn còn một sợi Huyền Xà Nhuyễn Tiên âm nhu quỷ dị là từ một tiên tử của Diệu Nhật Tông xuất ra.

Phe tà giáo thì Tử Minh Tôn Giả vác ra một cự đại Huyết Lang Thủ huyết tinh tràn ngập bốn phía, Liễu Thanh trong tay loang loáng Sát Nhân Bá Vương Đao sát khí xung thiên, Hồng Lăng Nương Nương quấn quanh eo Thiên Ma Cửu Tiết Tiên huyền ảo mị hoặc, còn có hai người khác triệu hồi ra Băng Sơn Giản hàn khí trầm trọng và U Linh Kiếm âm trầm mờ mịt.

Cả thảy mười món đều thuộc vào hàng thất phẩm đến bát phẩm bảo khí, thậm chí vài món ẩn hàm linh tính cực mạnh trở thành linh khí linh bảo có phẩm chất cao hơn và uy lực mạnh hơn vài phần. Mạnh mẽ nhất có thể tính tới Huyết Lang Trảo, đây là linh bảo được tạo nên từ cự trảo chém xuống của một con mang hoang hung thú Bạch Thiên Lang nên ẩn tàng lấy một tia hung thú ý chí, sau lại lấy máu của hàng vạn sinh linh mà tế luyện thành linh bảo mang sát khí vô cùng khủng bố. Hoặc như Long Nha Đao là được rèn từ cự cốt long nha vô cùng hiếm có mang đến một tia long uy có thể uy nhiếp tâm thần, long uy diễn sinh khí linh lại càng cường đại.

Khí linh được sinh ra từ rất nhiều cách nhưng có cùng một đặc điểm là vô cùng khó khăn, tỉ như Huyết Lang Trảo kia từ một tia hung sát chi ý trải qua năm rộng tháng dài không ngừng được linh khí chăm sóc uẩn dưỡng mới sinh ra một chút hung tính của Bạch Thiên Lang, nhưng như vậy cũng đủ Huyết Lang Trảo thai nghén ra một tồn tại khí linh mạnh mẽ đầy lệ khí huyết tinh khiến uy lực Huyết Lang Trảo cường đại bội phần. Thậm chí bản thân Tử Minh Tôn Giả mấy chục năm không ngừng tiếp xúc luyện hóa cũng chưa thể hoàn toàn khống chế lệ khí bạo ngược của kiện sát khí này.

Một dạng sinh sôi khí linh khác phải kể đến là bộ Trấn phong Ngũ hành thiên tinh kiếm. Lúc đầu Diệu Vân Tổ Sư sáng lập nên Lưu Vân Tông đã luyện chế năm thanh kiếm lấy thiên tài địa bảo theo thứ tự Thổ Thủy Hỏa Kim Mộc mà đúc thành, lại mượn nhờ Ngũ phong sơn thể thiên địa chi khí uẩn nhưỡng một thời gian dài mới dần dần kích thích linh tính bảo khí hóa thành khí linh, từ đó mà cường đại.

Khí linh bản chất là linh có ý niệm sơ khai, nếu linh có cơ duyên diễn sinh linh trí thành hồn lại càng cường đại, nhưng muốn sinh ra khí linh đã khó, khai linh trí lại khó càng thêm khó, thực chất chỉ thấy đề cập tơi trong bí văn truyền thuyết mà thôi. Ngay cả siêu cấp linh bảo Ngũ linh thiên thạch uy năng hủy thiên diệt địa kia cũng xa xa chưa chạm đến được một chữ hồn.

Linh bảo có khí linh gia cường mạnh mẽ, song đại đạo muôn vạn lối, một chút bảo khí không sinh ra khí linh, không thành linh bảo mà vẫn tuyệt thế vô song. Linh tính của những bảo khí này thay vì diễn sinh ra linh mà thay vào đó là tự thân cường hóa thành cường đại. Tỉ như Khai Sơn Phủ của Long Kinh Thiên kia, uy lực thạch phá thiên kinh không hề kém cạnh linh bảo cùng giai. Đó là vì sao mà Long Kinh Thiên lại chẳng hề động đến linh bảo, với bản thân hắn, Khai Sơn Phủ là binh khí vô cùng thuận tay, uy lực phát huy càng thêm vượt bậc.

Long Kinh Thiên dẫn đầu Kim trận nhắm thẳng quang điểm Mộc vị, lấy kim khắc mộc trong ngũ hành chi lý mà công kích lấy trận phòng ngự. Đồng thời lúc đó cả bốn trận Mộc Thổ Thủy Hỏa cũng là đồng loạt xuất kích.

Chỉ thấy cả đoàn đội phía sau Long Kinh Thiên bạch quang bạo nộ dẫn động tụ tập lên người Long Kinh Thiên khiến thân thể hắn bành trướng tưởng chừng muốn nổ tung. Lực lượng cực kì khủng bố nương theo chiến trận gia trì lên thân, Long Kinh Thiên trong bạch quang như chiến thần lâm thế. Từng thớ thịt trương cứng mãnh liệt bần bần rung động đầy lực lượng, gân xanh không ngừng nổi lên, cơ bắp căng tràn đầy tính bạo tạc.

Nội lực toàn thân Long Kinh Thiên ầm ầm vận chuyển nâng lên Khai Sơn Phủ, một khắc bổ ra.

Cự phủ bạch sắc như thiên lôi thần chùy hướng phòng hộ kiếm khí đại trận ầm ầm lao tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK