*Một mình dựa đầu vào tường*Nghe một bài hát nào đó mà mình thích
♥Và rồi:*Nhớ về ai đó♥Bất chợt:
*Nước mắt tự nhiên....Rơi.
♥Đừng bao nói rằng:
*Khi yêu...chỉ cần người mình yêu hạnh phúc....
*Thì.......mình cũng sẽ hạnh phúc.
*Không làm được thế đâu...vì.... nó đau lắm.
--------------------------------------------------------------------------------
Đã 2 ngày kể từ lúc chị Tử Tuyết nói với tôi rằng chị sẽ chia tay với anh Tùng. Thật sự, tôi không nghĩ chị có thể chia tay một cách dễ dàng như vậy, tôi không tin chị sẽ mạnh mẽ vượt qua nỗi đau lần này. 2 ngày qua là 2 ngày tôi không hề chợp mắt, tôi thương chị, người con gái xinh đẹp và tốt bụng ít nhất là đối với tôi, 2 ngày để tôi suy nghĩ về việc giúp chị che giấu chuyện này là đúng hay sai. Hôm nay đã là chủ nhật, tôi dự định sẽ đi mua một vài cuốn sách về căn bệnh của chị, tôi cũng biết nếu muốn chữa khỏi bênh của chị cần phải ghép tủy mà theo như chị nói thì chỉ có 50% cơ hội sống. Vào thư viện, tôi chăm chú đọc từng quyển sách, hôm nay nhỏ Mai đi đâu đó từ sáng sớm, thấy nhỏ có vẻ chỉnh chu lắm. Thoáng cái, đã hơn 10 giờ trưa, tôi mua vài quyển sách rồi ghé qua siêu thị mua đồ về nấu ăn nhân tiện mua thêm đồ để tủ lạnh, cái tủ lạnh nhà tôi giờ đã trống trơn rồi. Vòng quanh siêu thị một lượt, tôi qua hết khu hàng bán rau rồi đến trái cây, nói chung là đi khắp cái siêu thị. Tôi lấy đồ hết giỏ này đến giỏ khác, khoảng 1 tiếng sau tôi đem ra quầy thanh toán với một đống đồ lỉnh kỉnh đến nối khi đem về tôi phải nhờ mấy ông bảo vệ cầm giúp ra ngoài để đón taxi. Chẳng hiểu sao hôm nay chẳng thấy chiếc taxi nào đi qua cả, đứng hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng vẫy được chiếc taxi nào. Tôi đang định một mình vác đống đồ lỉnh kỉnh này về nhà thì anh Phong cũng có việc đi qua. Thấy tôi đang tay xách nách mang, anh cũng chạy ra xách giúp tôi.
_Em định về nhà à. Anh hỏi.
_Dạ, vâng. Tôi nói, thật sự sau vụ đánh nhau ấy tôi vẫn còn ngại.
_Lên xe đi, anh chở về. Anh nói, anh lại thay đổi rồi, khi ở trên lớp anh lạnh lùng như tảng băng, khi đi cùng tôi, anh lại ấm áp lạ thường. Tôi theo anh lên xe vì chẳng ai dại lại đi vác một đống đồ đi bộ giữa trời trưa nắng này cả. Tôi chỉ anh đường về nhà, bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng đùa giỡn nữa rồi. Thấy tôi không nói gì anh cũng im lặng, một lúc sau, đến nhà tôi, tôi xuống xe định đem đồ vào nhà nhưng anh lại bảo để đấy. Tôi chẳng hiểu anh định làm gì nữa, anh nới tôi mở cổng, O my god, anh định ở nhà tôi sao? Tôi cầu mong anh sẽ không ở nhà tôi. Ông trời hình như không nghe thấy thì phải, anh lái xe vô sân nhà tôi rồi từ từ bước xuống xe, phụ tôi đem đồ vào nhà. Thấy anh cứ ngồi ở phòng khách xem TV không có ý định về tôi giở trò đuổi khéo.
_Ơ, anh không về ạ. Tôi đuổi khéo.
_Không, trưa nay anh sẽ ở nhà em, được không. Anh thản nhiên đáp một câu xanh rờn mà làm tôi xanh người, trưa nay Mai không về, tôi sẽ phải một mình ăn trưa với anh sao. Trời ơii nếu ông nghe thấy con gọi thì hãy đuổi anh về đi (Trời: mọi sự là tùy con).
_Ơ, anh không định về nhà ăn cơm cùng gia đình ạ. Tôi vẫn làm mọi cách cho anh về.
_À, nhà anh chỉ có anh với thằng Nam thôi, Hôm nay nó ra ngoài từ sáng rồi mà anh lại không muốn ăn một mình, cho anh ăn trực nhà em một bữa nha. Anh nói câu cuối rõ là ngọt, mà trùng hợp thật nha, nhỏ Mai hôm nay cũng ra ngoài. Đã vậy thì tôi còn biết nói gì hơn ngoài 'dạ'
Vậy là tôi đành sắn tay hì hục vào bếp nấu ăn, tôi chỉ biết nấu mỗi mấy món đơn giản thôi à, trong khi tôi phải làm hết cái này đến cái khác thì anh lại nhàn nhạ ngồi xem TV, tức chết mà. Sau một hồi nấu nướng, tôi đã hoàn thành xong bữa trưa với một món vô cùng đơn giản: mì xào thập cẩm. Dọn tất cả ra bàn ăn, trang trí đẹp mắt tôi gọi anh vào ăn. Nhìn anh ăn mà tôi cũng no theo, khi ăn, anh không còn khuôn mặt lạnh giá kia nữa, thỉnh thoảng trên đôi môi quyến rũ của anh dính một chút nước sốt trông dễ thương cực. Được một lúc, anh nhìn lên hỏi tôi :
_Em định ngắm anh quên ăn luôn à. Anh chọc tôi.
_Ơ, dạ, em đang ăn đây ạ. Tôi giật mình.
_A nào. Anh vừa nói vừa đưa một chiếc nĩa được cuốn mì xung quanh lên cho tôi.
_Gì...gì ạ. Tôi ngây người.
_Há miệng ra nhanh lên. Anh mỉm cười nhìn tôi. Tôi hơi lúng túng khi để anh đút cho ăn. Tim tôi đã lỡ một nhịp khi bắt gặp nụ cười của anh. Cứ thế chúng tôi vui vẻ ăn cùng nhau. Anh ở lại nhà tôi chơi đến tầm khoảng 2 giờ chiều rồi tạm biệt vì công ti có việc bận. Tôi bắt đầu dọn dẹp sau đó đi ngủ (2 giờ chiều mà còn ngủ được +.+). Thức dậy đã hơn 4 giờ chiều rồi, mỏ điện thoại ra, tôi thấy một tin nhắn của nhỏ Mai nói tối nay nó sẽ về muộn và 1 tin nhắn của chị Tuyết với nội dung:
-"Tối nay chị muốn nhờ em một việc, chị sẽ chia tay anh Tùng, nhờ em gọi anh ý sang nhà chị lúc 6 giờ tối. Chị sẽ giải quyết dứt điểm việc này, giúp chị nhé. Yêu em"
Tôi không nghĩ chị lại có thể quyết định nhanh đến vậy. Có lẽ chị không đủ can đảm để gọi anh Tùng nên mới nhờ tôi, nói thật tôi hơi lo khi chị quyết định nhanh như vậy. Làm thế nào để gọi anh Tùng qua nhà chị bây giờ. Tôi cứ băn khoăn suốt buổi chiều hôm ấy, tôi nghĩ hết cách này đến cách nọ. Đồng hồ đã điểm 5 giờ 30, tôi đánh liều gọi cho anh
+"Alo, anh Tùng ạ"
+"ừm, anh đây, có việc gì không Linh"
+"dạ....dạ, chị Tử Tuyết nói tối nay có việc quan trọng muốn nói với mọi người, nhò em gọi cho cả anh nữa" Tôi nói mà lòng hồi hộp không tưởng được.
+"Thế á, vậy sao nó không trực tiếp nới với anh ta, anh biết rồi, bye em nha" Anh kết thúc cuộc trò chuyện, cũng may chỉ kéo dài có nửa phút nếu không tim tôi nhảy ra khỏi ngực mất.
Đúng 5 giờ 50 phút, sau khi chuẩn bị mất 30 phút, tôi bắt xe đến nhà chị, đến nơi là vừa 6 giờ, vừa đến cổng đã gặp anh Tùng đang chuẩn bị vào, tim tôi lúc đó đập loạn lên.
_Hi Nhật Linh, em đến đúng giờ thật, anh có gọi cho thằng Nam với thằng Phong, thằng Nam thì không đi được còn thằng Phong sẽ đến sau. Anh nói. Chết rồi, chị Tuyết chỉ nói anh Tùng đi thôi mà, có khi nào kẽ hoạch của chị đổ vỡ không. Anh Nam không đi được, anh Phong sẽ đến muộn, chắc không sao đâu.
_Ơ, vậy ạ, thôi anh em mình vào đi. Tôi ậm ừ, chưa bao giờ tim tôi đập nhanh như vậy, nhanh đến không thở được. Tôi sợ, phải, tôi rất sợ khi anh Tùng nghe câu chia tay từ chị, không biết chị sẽ thế nào và anh sẽ thế nào.
Vừa bước vô đến bậc thềm, tôi và anh Tùng đã nghe thấy tiếng chị Tuyết nói.
_Anh Hoàng, em yêu anh. Chị nói. Tôi không thể tin được chị lại dùng cách này để chia tay với anh. Chẳng lẽ chị nghĩ làm anh hận chị thì khi chia tay chị anh sẽ không đau. Chị đã nhầm rồi, nhầm thật rồi. Khỏi phải nói cũng biết anh Tùng sốc đến cỡ nào, anh đứng như chôn chân tại chỗ, môi mấp máy, làm sao có thể tin khi người yêu mình lại nói câu đó với một thằng con trai khác chứ. Bên trong, cuộc đối thoại của 2 người vẫn tiếp tục, chúng tôi chỉ đứng ở ngoài để nghe.
_Yêu anh thế còn thằng Tùng gì đó thì sao, không phải em yêu thằng đó à. Người đàn ông bên trong lên tiếng.
_Tùng á, em hết tình cảm với hắn lâu rồi, giờ trong mắt em hắn chẳng là gì nữa rồi. Chị nói tiếp. Lần này tôi sốc nặng.
_Vậy à, thế bao giờ em sẽ chia tay hắn. Hắn ta tiếp tục hỏi.
_Sắp thôi, khi nào em lấy được số tiền của hắn. Chị lên tiếng. Lúc này anh Tùng bắt đầu đi vào. Nhìn anh đi có vẻ không vững. Cũng thường thôi, ai nghe người yêu mình nói vậy mà chẳng sốc, đến tôi đã biết trước như vậy mà còn không thể tin nổi. Tôi bước theo sau anh Tùng, vào trong nhà, tôi thấy chị đang ngồi cùng một tên khá điển trai nhưng không bằng 1 nửa của anh Tùng, và cảnh tượng sốc đến khổng thể sốc hơn, 2 người đó đang hôn nhau. Không hẳn là hôn mà chỉ là 2 khuôn mặt đang đối diện nhau ở khoảng cách gần và nghiêng nghiêng đầu thôi. Có lẽ, điều này chỉ tôi mới nhìn thấy thôi còn theo phía của anh Tùng nhìn lại thì họ giống như đang hôn nhau thật sự. Anh tiến lại, lôi tên con trái đó ra và giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn làm hắn lăn ra sàn nhà. Quay lại chỗ chị Tuyết, anh nói:
_Chuyện này là sao, Trần Tử Tuyết. Anh gằn từng chữ một, anh đang kìm chế cơn tức giận của mình lại.
_Chuyện gì là chuyện gì, như anh nhìn thấy thôi. Chị Tuyết thản nhiên nói.
_Được, vậy tôi hỏi cô, từ trước tới giờ cô đã từng yêu tôi chưa. Anh hỏi, sự cay đắng đang hiện rõ trong mắt anh.
_Sấc, anh nghĩ tôi lại đi yêu anh?? tôi chỉ đến với anh vì tiền thôi, tại anh ngu ngốc quá mà. Chị thản nhiên đáp lại.
Bốp
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của chị. Ở khóe môi, một chút máu nhỏ ra. Anh cười chua xót rồi lôi trong ví ra một sấp tiền ném thẳng vào mặt chị.
_Cầm lấy đi, tiền đấy, đồ con gái lẳng lơ, cầm lấy rồi biến đi, cô đúng là đồ vô liêm sỉ, tôi không ngờ cô lại là loại người không có lòng tự trọng như vậy, từ sau thì cút xa tôi ra. Nói xong, anh Tùng quay bước ra phía cửa mà không thèm nhìn lại chị Tuyết đến một lần.
Sau khi nghe tiếng xe rời đi, tôi chạy lại chỗ chị, lúc nãy cái tát của anh Tùng quá mạnh tay khiến chị bị ngã ra sàn. Nước mắt chị tuôn rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt. Chị - người con gái mạnh mẽ ngày nào, giờ đây đã trở thành một kẻ yêu đuối, chị cố kìm nén để dấu đi tiếng nấc. Nhìn chị thôi mè lòng tôi thấy xót xa, giá như chị chọn cách chia tay khác thì bây giờ mọi chuyện cũng không đến nỗi này, anh Tùng cũng không hận chị như bây giờ. Nước mắt tôi cũng bắt đầu tuôn rơi. Tôi ôm chị, giờ đây tôi chẳng biết an ủi chị bằng cách nào nữa rồi vì nỗi đau của chị quá lớn, những lời nói của anh lúc nãy đến tôi nghe còn thấy đau lòng thay chị. Giờ đây, tôi chỉ biết ôm chị
_Khóc đi chị, chị đừng cố kìm nén làm gì, khóc cho vơi đi nỗi đau, để nước mắt xóa nhòa đi tất cả. Tôi nói, nước mắt tôi cũng tuôn rơi.
_Nhật Linh...............oa oa oa. Có phải chị đã sai không em.....oa oa
_Đúng vậy, chị đã sai, sai thật rồi,tại sao, tại sao chị lại chọn cách này để làm tổn thương mình chứ, chị ơi. Tôi khóc nấc lên, trách chị tại sao ngốc nghếch
_Em hức....chị hức....chị không thể.....hức......không thể để anh Tùng đau khổ được...hức oa oa oa. Chị vừa nói vừa nấc.
_Chị có thể .....hức.... dùng cách khác mà, đâu cần hành hạ .....hức.... cả bản thân mình lẫn anh Tùng như vậy đâu. Tôi nói, sao chị phải chọn cách đau khổ như thế này chứ.
Hai chị em tôi ôm nhau khóc, tôi khóc đẻ chia sẻ bớt nỗi đau cho chị. Căn phòng khách sang trọng ấm áp đả rở thành căn phòng toàn nước mắt, anh đèn màu vàng ấm cúng cũng hiu buồn.
_Chị à, bây giờ đã chia tay anh Tùng rồi, chị có thể an tâm phẫu thuật rồi chứ. Tôi hỏi.
_Giờ phẫu thuật mà thành công thì chị cũng chẳng biết sống vì cãi gì nữa rồi. Sao chia tay anh Tùng mà chị hối hận quá hức hức. Chị trả lời.
_Không, chị phải sống, không phải anh Tùng thì vì em, hứa với em chị phải tiếp tục lạc quan lên nhé, còn nữa, chị phải sống để giải thích cho anh Tùng, anh Tùng chia tay chị như vậy thật sự không đáng. Tôi rối rít, tôi sợ, sợ chị lại xa rời tôi giống như anh 2 năm trước.
_Phải rồi, chị còn người em gái này nữa mà, chị còn phải giải thích cho anh Tùng nữa. Chị nói như nhận ra điều gì đó và để an ủi lại tôi. Cùng lúc đó, anh Phong từ phía sau cánh của bước ra làm tôi và chị Tuyết ai cũng bất ngờ. Làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ, anh Phong đã nghe được tất cả cuộc đối thoại của chúng tôi sao? Chúa ơi, đừng mà. Khuôn mặt anh lạnh băng không cảm xúc. Anh nhàn nhạt hỏi:
_Chuyện này là sao, Tử Tuyết, Nhật Linh. Câu hỏi mang tính sát khí cao khiến tôi rùng mình còn chị Tuyết quen rồi nên cũng chẳng phản ứng.
_Nghe thấy hết?Chị Tuyết cũng lạnh lùng hỏi. _Ừ. Anh chỉ trả lời đứng 1 từ. _Thế thì đừng nói cho Tùng biết. Chị Tuyết vẫn giứ thái độ lạnh lùng nhưng trong câu nói có phần van xin. _Muốn không cho ai biết thì phải chấp nhận điều kiện. Anh nói. _Điều kiện gì. Chị bắt đầu thắc mắc [ từ bao giờ mà hắn đã học được cách ra điều kiện cho người khác]. _Bằng mọi cách phải sống nếu không thằng Tùng sẽ phải ân hận suốt được, ok?? Anh nói là điều kiện nhưng thật ra là muốn chị Tử Tuyết sống, đúng là cooboy, quan tâm cũng không dám nói thẳng, lúc nào cũng lanh lùng mới được._Còn Nhật Linh, theo anh về. Anh nói, tôi thừa biết là nếu về cùng anh kiểu gì cũng bị anh phạt không thì bị cái hàn khí của anh giết chết cho coi. Cũng may chị Tuyết đỡ cho tôi. Chị nói:
_Tối nay đẻ Nhật Linh ở lại ngủ với tao. Và thế là đêm nay tôi ngủ cùng chị, anh Phong nghe vậy cũng không nói gì chỉ lẳng lặng ra về. Nguyên một đêm đó, chị khóc, tôi cũng khóc. Cái gối bị nước mắt của chúng tôi thấm ướt, cả 2 chị em cứ ôm nhau, tôi vỗ về chị, tôi mong chị sẽ không kìm nén trong lòng vì nếu như vậy chị sẽ đổ bệnh mất.
[Đêm đó, trong một căn biệt thự màu trắng, 2 cô gái ôm nhau khóc. Ai biết được ở một nơi khác, một căn phòng toàn bộ bao phủ bởi màu đen chỉ có một chút ánh sáng mờ áo chiếu vào. Một người con trai, khuôn mặt tuấn tú, đôi mi rậm cụp xuống, một giọt nước trong suốt lăn xuống gò má....khóc.....đúng vậy, anh đang khóc. Đó không ai khác chính là Tùng. Anh đang lao đầu vào rượu, người ta thường uống rượu mỗi khi buồn, để quên, quên hết tất cả nhưng có ai nói là càng say thì lí trí càng tỉnh không. Giờ anh chẳng biết làm gì nữa, anh khóc....một thằng con trai khóc vì một người con gái. Đêm nay là đêm của nước mắt, của đau khổ và là đêm mở đầu của sự dằn vặt]