- Giữ cái quá khứ mang đầy niềm đau
- Giữ một trái tim dọc ngang đầy vết xước
Khi mà người cất bước.. về phía trước cùng ai..
• Tớ buông nhé
- Buông bàn tay đã từng là của tớ
- Buông hạnh phúc cứ ngỡ sẽ vẹn nguyên
Vì giờ đây cậu đang yêu người khác..
... Nụ cười cậu cũng đã giành cho ai...----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau vài ngày nằm khóc không ăn không uống, cuối cùng Linh và Mai cũng trở về trạng thái bình thường và công việc đầu tiên họ nhớ đến chính là đưa lại quyển nhật kí cho Tùng. Tuyết vẫn đang hôn mê, chưa có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại sớm. Hồ sơ học của Tử Tuyết cũng được rút khỏi trường, tất nhiên nó đã tạo ra scandal cực lớn đối với học sinh trường Light. Sáng chủ nhật:
+Alo, có việc gì mà mới sáng đã gọi cho anh vậy. Tùng nhấc máy sau một hồi chuông reo inh ỏi.
+Đến nhà tôi đi, tôi có việc muốn nói. Linh lạnh nhạt, cô đã TỪNG coi anh như anh trai nhưng CHÍNH ANH đã phá vỡ, đạp đổ tất cả.
+Có việc gì em nói bằng điện thoại được không. Tùng có vẻ khá ngại khi phải đến đó, anh cảm thấy mình rất có lỗi và không xứng đáng, sự hổ thẹn khiến anh sợ cảm giác phải đối mặt.
+Đến nhà sẽ biết, đừng nhiều lời. Nhỏ Mai cướp điện thoại nói sau đó cúp luôn.
Nghe có vẻ hai người Linh và Mai đang lạnh nhạt thế thôi chứ thực ra họ cũng chẳng trách gì anh nữa rồi, bây giờ Tuyết là vấn đề quan trọng nhất, đâu còn thời gian mà giận với hờn,đợi Tuyết tỉnh lại họ sẽ tính sổ sau (t/g: nói đúng không chị Linh *chớp mắt*.Linh: mày hơi bị được đấy)
Đúng 5 phút sau, xe của Tùng đã đậu trong sân nhà Linh, anh bước vào nhà mà trong lòng hồi hộp đến nghẹt thở. Vừa bước vô đã gặp cái vẻ mặt "ấm như băng" của tên Phong cộng thêm 2 ánh mắt sát thủ của cặp đôi Mai Nam cuối cùng là gương mặt hình sự của Linh chình ình giữa phòng khách khiến anh suýt thì té ngửa.
_Ngồi vào bàn đi. Cả 4 đồng thanh, nhìn cái vẻ mặt của 4 người ai cũng nghĩ là bông cao xử án và tên tội phạm xấu số không ai khác chính là Tùng.
Tùng chậm rãi ngồi xuống bàn, đôi mắt anh lờ đờ mệt mỏi, mấy hôm nay anh không hề chợp mắt, hễ cứ nhắm mắt lại là hình anh Tuyết khóc lúc chia tay anh làm anh không kìm lòng nổi. 4 người còn lại nhìn nhau rồi bắt đầu lấy ra một quyển nhật kí đặt lên bàn.
_Gì đây, sao lại đưa cho tôi. Tùng khó hiểu nói.
_Cái này, là chị Tử Tuyết gửi...gửi cho anh lúc..lúc sắp phẫu thuật. Mai nói nghẹn ngào.
Tùng run run cầm lấy quyển nhật lí màu vàng nhạt vẫn còn mới tinh được ghi nắn nót bên ngoài dòng chữ Tử Tuyết's Tùng. Nước mắt anh như sắp không kìm nổi, mấy ngày qua anh đã phải chịu đựng nỗi dằn vặt từ những sai lầm của mình đối với người anh yêu-Tử Tuyết. Anh đứng dậy, cố gắng nói một cách bình thường nhất: Tôi hơi mệt, về trước đây. Nhìn anh bây giờ chẳng ai nhận ra chính là Tùng le te, vui vẻ ngày nào. Chiều hôm ấy, một chiều mưa Hà Nội, tại một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng rất đẹp nằm giữa cánh đồng cỏ, cạnh của sổ kính là một người con trai với gương mặt đẹp như được trạm khắc trên đôi mắt hiện rõ nét buồn và đau khổ, người con trai giở từng trang nhật kí và rồi...một giọt nước mắt ấm nóng...lại rơi. Không ai khác đó chính là Tùng.
Ngày......Tháng.....Năm
Gửi anh, người con trai em đã thầm yêu, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng nay đâu, anh biết không, em đã yêu anh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một đứa con gái lạnh lùng với trái tim sát đá, một đứa con gái có thể giết người không chớp mắt vậy mà giờ...em lại biết yêu. Nực cười anh nhỉ, trái tim em đã trao về một người và người đó chính là anh. Yêu anh, người con trai nhiều chuyện!
Ngày....Tháng....Năm
Lại một lần nữa trái tim em đập lệch nhịp vì anh. Sau 1 thời gian tiếp xúc với anh em mới biết anh là một người nói nhiều cực :( nhưng mà dễ thương lắm. Thật trùng hợp khi anh lại học cùng lớp với em hihi, anh còn chọn chỗ ngồi cạnh em nữa nhưng em không thích đâu, anh nói nhiều thế thì sao em chịu nổi đây. Dù sao cũng vẫn yêu anh.
Ngày....Tháng...Năm
Thời gian trôi nhanh thật, giờ em phát hiện ra một sự thật mà em đã quên từ rất lâu. Anh chính là tên hàng xóm nhiều chuyện hay chơi cùng tụi em từ hồi nhỏ, thảo nào anh lại nói chuyện với em như là mình quen nhau lâu rồi. Vậy có nghĩa là 2 năm trước mình đã là người yêu của nhau rồi anh nhỉ. Không biết anh còn nhớ không nữa. Yêu anh!
Ngày...Tháng...Năm
Hôm nay anh đã tỏ tình với em. Hóa ra anh đã biết hết còn giả vờ để lừa em. Ghét anh lắm cơ mà bó hoa anh tặng em công nhận là đẹp thật, em đã cám nó trong chiếc lọ hoa mà mình thích nhất và trưng ngay giữa phòng khách. Mình lại là người yêu của nhau rồi anh nhỉ. Yêu anh.
Ngày...Tháng...Năm
Thời gian trôi qua nhanh thật, giờ mình đã là người yêu của nhau 2 năm rồi, tổng cộng là 4 năm. Năm nay em và anh đã học lớp 12 rồi, chỉ 1 năm nữa thôi là ra trường. Em vẫn yêu anh như cái ngày của 2 năm trước nhưng anh ơi, căn bệnh của em lại tái phát rồi, phải làm sao đây anh. Em sợ lắm, sợ 1 ngày mình phải xa nhau. 2 năm rồi em mới viết tiếp quyển nhật kí này, nếu em phải rời xa anh mãi mãi thì anh cũng đừng đau khổ quá nhé vì thế thì em sẽ đau lắm. yêu anh!
Ngày...Tháng...Năm
Anh à, có lẽ em không thể bên anh nữa rồi. Con đường anh đi thật rộng và dài, em nhỏ bé chậm chạp, chác em không theo anh hết con đường này được đâu. Em nghĩ kĩ lắm rồi, em buông tay anh nhé, buông tay rồi chúng ta sẽ mỗi người 1 con đường, rồi 1 ngày nào đó sự xuất hiện của em sẽ không còn quan trọng với anh nữa, rồi anh sẽ quên em thôi. Hôm nay em quyết định sẽ xa anh, rời xa người em yêu nhất không phải vì hết yêu mà yêu em anh sẽ đau khổ, em không muốn vậy đâu. Quên em đi anh nhé. Yêu anh!
Ngày....Tháng...Năm
Hôm nay em và Phong, Nam, Mai, Linh đi trung tâm chơi và thật tình cờ mình lại gặp nhau. Em thấy anh đi cùng một người con gái khác, tim em lúc đó đau nhói mà anh nào hay biết. Em biết mình chia tay anh là quyết định ngu ngốc nhất nhưng biết sao bây giờ khi số phận trớ trêu bắt em phải rời xa anh. Những lời nói của anh dành cho em, em còn thuộc từng câu từng chữ. Bệnh của em nặng lắm rồi, dù gì thì mấy câu nói đó cũng chẳng là gì so với vết thương mà em đã gây ra cho anh đâu anh nhỉ. Nếu xúc phạm em mà anh có thể bù đắp được vết thương ấy thì em can tâm để anh xúc phạm mãi. Chắc anh nghĩ em là một đứa con gái đê tiện lắm anh nhỉ. Nhưng không sao đâu, em can tâm tình nguyện đóng vai người đàn bà đê tiện để anh được hạnh phúc mà, đừng vì em mà đánh mất niềm vui, đánh mất tương lai đang rộng mở phía trước của anh. Hãy dũng cảm bước qua nỗi đau để đi tìm hạnh phúc mới, hạnh phúc từ một người con gái không phải em. Quên em đi anh nhé. Yêu anh!
Ngày...Tháng....Năm
Hôm nay em phải phẫu thuật rồi, lúc gặp anh ở công viên nghe nhưng lời anh nói, em đau lắm. Chẳng lẽ anh ghét em, hận em đến vậy sao. Anh có người mới rồi, giờ em có sống hay chết anh cúng không quan đâu đúng không anh? Anh có biết không, sau khi chia tay anh em ân hận lắm, đêm nào cũng nằm mơ thấy anh và rồi em lại khóc. Nhưng thôi vậy, vì anh em sẽ chấp nhận đau khổ. Em sắp phải vào phòng mổ rồi, sao anh chưa đến nhỉ. Chắc anh không biết hôm nay là ngày gì, hôm nay là ngày kỉ niệm 4 năm ngày chúng ta yêu nhau. Em vẫn đợi anh đến đây để em có thể nhìn anh lần cuối nhưng sao mãi chẳng thấy. Hạnh phúc anh nhé. Tạm biệt anh.
Tùng gấp quyển nhật kí lại, nước mắt anh cứ thế tuôn rơi, anh khóc, khóc cho mình cho Tử Tuyết và cho cả tình yêu của 2 người. Chia tay mà cả 2 đều phải khóc thì chia tay để làm gì. Cuộc sống không như mơ, người yêu nhau nhưng cũng chẳng đến được với nhau. Vậy nên, những ai đang yêu hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình nhé. Đừng để đến lúc mất nhau rồi, ta mới hối hận và rồi đi tìm lại những mảnh ghép tình yêu đã vỡ.
Không hiểu sao Alice xóa bản nháp mà nó lại hiện lên, mọi người thông cảm nha, Alice sẽ cố gắng khác phục sự cố này