• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này không hẳn là một lời nhắc nhở mà là một lời trêu chọc để chờ đợi một màn trình diễn hay.

Thẩm Mỹ Ảnh cười hi hi hai tiếng, nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên mặt Tống Lương Thần, có chút rụt rè kéo góc áo của Cẩm Y bên cạnh: “Gia quy của phủ Thế Tử là thế nào?”

Cẩm Y nhìn theo bóng lưng của Thế tử khi hắn rời đi, nói với vẻ mặt hết sức phức tạp: "Gia quy phủ Thế tử chỉ có một điều."

"Chỉ một điều? Vậy thì quá đơn giản rồi!" Thẩm Mỹ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào tim mình: "Ta còn tưởng rằng có đến hàng trăm điều, vẻ mặt của hắn ta thật đáng sợ."

Ngọc Thực nhìn nàng một cách thông cảm và nói: "Chủ tử, gia quy duy nhất đang được treo ở hoa sảnh. Người có muốn đi xem không?"

“Được.” Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, theo hai nha hoàn đi đến hoa sảnh.

Đình đài lầu các trong phủ Thế tử này so vẻ hoa lệ thì phủ Thái tử còn không bằng, chỉ đi từ cửa đến hoa sảnh đã mất rất nhiều thời gian.

"Đã đến rồi." Cẩm Y đưa tay ra " Mời".

Thấy bên trong chắc chắn không có người, Thẩm Mỹ Ảnh liền đi vào, tâm tình rất vui vẻ nhìn lên.

Trên tường của hoa sảnh treo một bức quyến cuộn, có nét chữ như rồng bay phượng múa, tùy tiện viết:

"Khiến Thế tử không vui sẽ bị phạt!"

Thẩm Mỹ Ảnh: "..."

Cẩm Y đứng ở bên cạnh nàng thở dài: "Chủ tử, bảo trọng."

Căn bản là không có gia quy nào cả! Trong phủ này Thế tử là trời, nếu làm Thế tử không vui thì sẽ bị phạt! Thẩm Mỹ Ảnh trầm mặc, hồi lâu mới quay lại nhìn nha hoàn phía sau: “Nếu cứ phải thấp thỏm như vậy, không bằng đi chịu phạt luôn không phải xong chuyện sao?”

Nàng khiến Thế tử tức giận đến nỗi muốn lóc thịt bằm xương, nàng còn phí sức giãy giụa làm gì, thò đầu rụt cổ cũng chỉ một đao!

Ngọc Thực nhìn chiếc áo choàng nàng vẫn đang mặc, nhỏ giọng nói: “Nhưng Gia cũng chưa nói nên trừng phạt Người thế nào.”



Ngay cả áo cũng đưa cho nàng mặc! Dường như chưa bao giờ thấy Thế tử đối xử với các phi tần khác tốt như vậy. Mặc dù Ngọc Thực cũng cảm thấy rằng vì hiểu lầm chuyện hôn sự nên Thế tử nhất định sẽ trừng phạt chủ tử. Nhưng... ai có thể đoán được trong lòng Thế Tử nghĩ gì?

Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt buồn bã nhìn nàng nói: "Ngọc Thực, ngươi đã từng thấy mèo bắt chuột chưa?"

Ngọc Thực gật đầu: "Đương nhiên là đã nhìn thấy."

“Bây giờ ta là một con chuột, còn Thế tử các ngươi là một con mèo đang mài móng vuốt.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Sở dĩ hắn không nói cách trừng phạt ta là vì việc tát chết ta bằng một phát vẫn chưa đủ để thỏa được nỗi hận của hắn, giống như mèo bắt chuột, nhất định phải trừng phạt, trêu chọc một hồi, mới một ngụm nuốt trọn!”

Cẩm Y và Ngọc Thực đều lắc đầu, ngập ngừng rồi cười nói: "Chủ tử, Người suy nghĩ quá nhiều rồi. Một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, Thế tử sao có thể nhẫn tâm như vậy? Nhìn xem, bộ quần áo này còn ướt, chúng ta nên về thay nó trước đi "

Đối với câu một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa này Thẩm Mỹ Ảnh sẽ bảo lưu ý kiến, nhưng thật đúng là đã đến lúc nàng phải thay quần áo rồi.

Sau khi liếc nhìn gia quy trên tường lần cuối, nàng quay người đi theo bọn họ ra ngoài, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm ra một con đường sống cho mình.

Phạt thì phạt, nhưng nàng không thể chết. Nếu giữ được mạng, có thể làm nhiều việc trong tương lai. Hiện tại nếu đã khiến Tống Lương Thần khó chịu, nàng phải làm gì để giảm thiểu tối đa phương hại đây?

Bộ dạng như thế đi ra khỏi cửa, còn chưa kịp nhìn đường, nàng đã phải thứ gì đó mềm mềm.

“Ai ya.” Người kia khẽ kêu lên một tiếng, bị sức lực của con la nhỏ như nàng đẩy lùi về phía sau.

Thấy bóng mờ tựa như Giang Tâm Nguyệt trước mặt, Thẩm Mỹ Ảnh phản ứng cực nhanh túm lấy người trước mặt, dùng lực kéo mạnh.

Thân thể thơm mềm rơi vào vòng tay nàng.

“Thứ lỗi!” Thẩm Mỹ Ảnh vội vàng nói: “Ta không để ý nhìn đường, ngươi có đau không?”

Người ở trong tay nhìn nàng đầy bối rối.

Khuôn mặt thanh tú như đóa sen hồng đầu hè, miệng tựa đoá anh đào, chiếc mũi xinh đẹp, đôi mắt long lanh như hồ thu ngập nước. Búi tóc trên đầu không cài những chiếc trâm vàng mà được buộc bằng một dải ruy băng màu hồng, dài ra phía sau, kết hợp với một chiếc váy màu hoa sen, trông nàng ấy rất nhỏ nhắn lại đáng yêu.

Thẩm Mỹ Ảnh không khỏi ngơ ngác, lòng nghĩ đây không biết là tiểu cô nương nhà ai?

Kết quả, Cẩm Y ở bên cạnh quỳ gối kêu lên: "Ninh chủ tử."

Trong Thế tử phủ chỉ có một chủ tử duy nhất, đó chính là Tống Lương Thần. Nếu như còn có người được gọi là chủ tử, chỉ có một khả năng - đó chính là nữ nhân của Tống Lương Thần.

Thẩm Mỹ Ảnh há hốc miệng, tiểu cô nương cao không tới cằm này lại là nữ nhân của Tống Lương Thần? Tên Thế tử này thật là một kẻ biến thái, đứa trẻ nhỏ như vậy hắn cũng không buông tha?

Ninh Thuần Nhi rốt cục định thần lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ninh chủ tử, đây là Thế tử phi." Ngọc Thực nói: "Vừa từ Yến vương phủ trở về."

"Thế tử phi?" Ninh Thuần Nhi mở to hai mắt: "Thế tử phi không phải là Giang cô nương sao? Chẳng lẽ ta ngủ xong một giấc, nàng ấy liền biến thành như thế này sao?"

Thẩm Mỹ Ảnh xấu hổ cười: "Ta không phải Giang Tâm Nguyệt."



Miệng Ninh Thuần Nhi lập tức biến thành hình chữ "O", nàng ta trừng mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, sau đó lại nhìn chiếc trường bào nàng đang mặc, cuối cùng ngậm miệng lại, uốn gối hành lễ: "Thuần nhi tham kiến Thế tử phi."

“Không cần đa lễ.” Thẩm Mỹ Ảnh đỡ nàng, có chút xấu hổ, dù sao cũng chưa có ai hành lễ với nàng, từ khi sinh ra đến giờ, nàng vẫn luôn là người hành lễ với người khác.

"Vốn định cùng các tỷ tỷ khác đến bái kiến một lượt, lại không ngờ được gặp trước ở đây." Ninh Thuần Nhi mỉm cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, thật quá đáng yêu:" Cũng là duyên phận.".

Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, có chút xấu hổ không biết nên nói gì, mặc dù cảm thấy cô nương trước mặt rất thân thiết với mình, nhưng đều là nữ nhân của Tống Lương Thần, đột nhiên gặp nhau thì có thể nói gì đây?

Cũng may tiểu cô nương này cũng hiểu chuyện, nheo mắt cười rồi nói: “Xem ra Thế tử phi cũng không tiện cho lắm, Thuần Nhi sẽ không trì hoãn Người.”

"Ừm." Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, Ninh Thuần Nhi cúi chào, quay người rời đi.

“Người trong phủ này khá hiền lành.” Thẩm Mỹ Ảnh không khỏi thở dài, so với Hứa gia có thể coi là thế ngoại đào nguyên.

Vẻ mặt Cẩm Y có chút cổ quái, đương nhiên với thân phận nha hoàn, nàng cũng không có nhiều lời, đưa Thẩm Mỹ Ảnh quay về thay quần áo, còn bôi chút dược lên vết thương trên mặt nàng.

"Thế tử phi, Gia muốn Người tới chính viện."

Mông vừa chạm vào ghế, bên ngoài một nha hoàn liền chạy tới nói: "Xin Người nhanh lên."

Đến rồi! Đến ngay rồi! Thẩm Mỹ Ảnh đã đoán được trước rồi, gia quy gì ở đây chứ, vì Cải Trắng Nhỏ yêu quý của hắn, vô luận thế nào, Tống Lương Thần cũng sẽ tìm cớ trừng phạt nàng! Chỉ là tốt nhất đừng cho hắn cơ hội, nàng vẫn muốn an an ổn ổn ngủ một giấc đã!

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Mỹ Ảnh với vẻ mặt tráng sĩ một đi không trở lại hỏi Ngọc Thực: "Chính viện ở đâu?"

Ngọc Thực cởi áo choàng của Thế tử và gấp lại giúp nàng, hơi khuỵu gối: "Mời Người đi cùng nô tỳ."

Ra cửa lại là một trận chiến rẽ trái quẹo phải.

Thẩm Mỹ Ảnh cuối cùng cũng hiểu tại sao Tống Lương Thần lại để Cải Trắng Nhỏ ở Hiếu Nghĩa viện, bởi vì Hiếu Nghĩa viện nằm ngay phía sau chính viện, vốn là nơi lão Vương phi nên ở, thuận tiện cho Thế tử thỉnh an, hiện tại nó rõ ràng đã biến thành thích hợp cho những kẻ gian tình.

Nhìn bức tường ngăn giữa Hiếu Nghĩa viện với chính viện, Thẩm Mỹ Ảnh chặc lưỡi hai lần, bức tường này có thể ngăn được cái gì?

"Nô tỳ xin thỉnh an Gia." Vừa vào cửa, Thẩm Mỹ Ảnh liền mười phần nghiêm túc tặng Tống Lương Thần đại lễ quỳ cả hai chân! Phịch một tiếng, muốn chân thành liền có chân thành.

Tống Lương Thần ngồi ở ghế chủ, nheo mắt nhìn nàng: "Ngươi làm nô tỳ thành quen rồi hay sao? Thái tử phi nên tự xưng là thần thiếp."

Thẩm Mỹ Ảnh lập tức chữa lại: “Thần thiếp biết sai rồi!”

Vẻ mặt dè dặt thận trọng như vậy, đại khái chắc đoán được hắn sắp trừng phạt nàng? Cả người giống như một con chuột nhỏ khôn ngoan, ánh mắt toát lên vẻ sáng ngời.

Tống Lương Thần cười lạnh một tiếng, tựa lưng vào ghế, nhìn nàng nói: "Pha cho ta một ấm trà, cả ngày bận cho đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước cũng không có để uống."

“Được!” Thẩm Mỹ Ảnh lập tức đứng dậy đi ra ngoài, được người dẫn tới phòng pha trà trong chủ viện.

Tống Lương Thần lúc này lại nghĩ, muốn bắt lỗi một người thật sự dễ như trở bàn tay, ví dụ như việc pha trà này, hắn có thể cho rằng trà quá nóng, hoặc là chê nàng tay nghề kém cỏi, dù sao vẫn có rất ít nữ nhân hiểu được trà đạo. Tùy ý cũng có thể tìm thấy sai lầm.



Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng Thẩm Mỹ Ảnh đã trực tiếp mang cả bộ trà đến trước mặt hắn.

"Gia muốn uống loại trà nào? Lạnh hay nóng?" Nàng mỉm cười hỏi.

Tống Lương Thần sắc mặt tối sầm, xua tay nói: "Tùy ý ngươi."

“Thần thiếp sợ tùy ý lại không hợp với khẩu vị của Gia.” Thẩm Mỹ Ảnh nghiêm túc nói: “vì Gia không phải cố ý làm khó người khác, vậy nên thiếp sẽ pha một ấm trà Long Tỉnh hơi nóng cho Gia."

Lời nói này không thể chê vào đâu được, và mọi việc được diễn ra cũng không có sai sót. Tống Lương Thần ngoài ý muốn phát hiện, bản thân chẳng biết tự bao giờ đã bị người đảo khách thành chủ rồi, vốn là chuyện hắn sẽ tùy ý chỉ trích và trừng phạt nàng, với miệng lưỡi linh hoạt, nàng còn nói rõ cho hắn biết về các loại trà và nhiệt độ của trà, nếu sau đó hắn nói rằng không thích, không phải sẽ trở thành kẻ xấu cố tình làm khó người khác mà nàng đã nói sao?

Góa phụ xảo quyệt này!

Ngột ngạt nhìn nàng nâng tay pha trà, trong mắt hắn hiện lên đầy vẻ chán ghét.

Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Ảnh biết trà đạo là do được sư phụ đã dạy cho nàng. Pha trà vốn là một quá trình thưởng thức, có một tách trà tinh xảo, một chiếc thìa bạc nhỏ, hai ấm trà và một chiếc khai bằng ngọc, sau khi ấm trà tráng qua nước lần đầu tiên, trà ngon sẽ được rót vào trong tách.

"Mời Gia dùng."

Tống Lương Thần phục hồi tinh thần, nhận lấy trà nàng đưa tới, khẽ cau mày: "Ngươi học trà đạo này từ ai?"

Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Danh sĩ kinh thành, Mạch Tang”

Hoá ra là Mạch Tang! Tống Lương Thần nhướng mày, tuy rằng cách nước Yến rất xa, nhưng hắn cũng từng nghe nói đến cái tên này, người này văn thao võ lược, vô sở bất năng, hiểu trà đạo, biết thiên văn, từng được coi là trụ cột của Đại Minh.

Tuy nhiên, vào năm ngoái hắn đã chết rồi, còn chưa đầy ba mươi tuổi. Có người nói hắn chết vì uất ức và thất vọng, có người nói hắn bị người ghen tị sát hại, dù sao cũng chỉ tin đồn, cũng có ý kiến ​​​​khác nhau.

Nữ nhân này thật may mắn khi được học nghệ thuật trà đạo từ Mạch Tang! Tống Lương Thần nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lúc đầu vị hơi đắng, ở giữa thơm tho, sau đó thấm ướt môi, cổ họng và phổi, hương trà thật đậm đà.

Hắn có chút không muốn chỉ trích, dù sao hắn cũng ngưỡng mộ tài hoa của Mạch Tang, nhưng đáng tiếc cả đời này không có duyên gặp mặt.

"Nàng còn biết gì nữa?" Tống Lương Thần mím môi hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK