• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lương Thần sắc mặt đỏ bừng, rồi lại đen xuống: "Đừng nói nhảm!"

“Ta không có nói nhảm.” Trình Bắc Vọng nheo mắt lại, nhìn hắn nói: “Thế tử phi đã gả cho ngươi rồi, ngươi còn lo nàng có thể đi đâu chứ? Chẳng phải suốt đời nàng đã là người của ngươi rồi sao?”

Mấy người ha hả cười một trận, Tống Lương Thần có chút thất thần, sau đó cụp mắt xuống.

Nếu thật sự là của hắn thì sẽ không phải đi đâu cả, hắn cũng không gặp ác mộng nữa.

Mỹ Ảnh ăn sáng ở sảnh phụ, rồi tiễn ba vị đại Gia ra về.

“Vẫn phải về nhà một chuyến, không thể cứ ăn chực mãi được.” Trình Bắc Vọng mỉm cười chắp tay: “Hai vị dừng bước.”

Diệp Thanh Thành và Liễu Ngạn Viễn cũng nhanh chóng hành lễ.

Tống Lương Thần sắc mặt nghiêm túc đứng ở cửa, Mỹ Ảnh lại híp mắt cười: "Khi rảnh lại đến."

"Nhất định khi rảnh sẽ tới." Diệp Thanh Thành nói: "Thế tử phi đối đãi với mọi người hoà nhã, chúng ta không còn phải lo lắng không thể tụ tập vui vẻ với Thế tử nữa. Tại hạ cũng không mang theo thứ gì trên người, cho nên nhẫn ngọc này trao cho Thế tử phi, xem như quà gặp mặt.”

Nói xong, từ trong tay lấy ra một cặp nhẫn ngọc tinh xảo đưa đến trước mặt Thẩm Mỹ Ảnh.

“Nếu như Diệp nhị công tử đã tặng rồi, tại hạ cũng không muốn keo kiệt.” Liễu Ngạn Viễn cũng tháo ngọc bội trên thắt lưng ra: “Thứ này cũng không phải vật có giá trị gì, vẫn xin Thế tử phi nhận lấy đừng chê.”

Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tặng quà thế này thì quá xa lạ rồi!"

Tống Lương Thần liếc nhìn nàng một cái, đang định nói hôm nay mặt trời đã mọc ở hướng tây sao? Kết quả câu tiếp theo của nàng là: "Nhưng đều đã là bằng hữu của Thế tử, ta cũng sẽ không khước từ. Đa tạ nhị vị đại nhân!"

Tay chân cũng thật rất nhanh nhẹn, nhận quà người ta xong đã nhét ngay vào ống tay áo của mình.

Bị nàng chọc cười, Tống Lương Thần quay đầu trừng mắt nhìn ba người bên ngoài, nghiến răng nói: "Các ngươi đối với Thế tử phi thật là quá tốt, ai cũng đưa bảo bối làm quà."

"Không có, không có." Diệp Thanh Thành nói: "Thế tử không cần cảm kích, hôm qua mấy người chúng ta uống say, may được Thế tử phi chiếu cố, tặng lễ cũng là đương nhiên."



"Chính xác." Liễu Ngạn Viễn gật đầu: "Về sau cũng sẽ lại quấy rối không ít, còn xin Thế tử phi khoan dung."

Thẩm Mỹ Ảnh vui vẻ cảm nhận được sức nặng trong tay áo, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Cứ đến tùy lúc, ta sẽ tự thân xuống bếp nấu đãi các người ”

Nhìn kẻ không có tiền đồ này xem, chỉ với vài chiếc nhẫn ngọc với ngọc bội đã tự thân xuống bếp rồi sao? Tống Lương Thần trợn trắng mắt khi nghe thế.

“Ta không cần tặng gì đúng không?” Trình Bắc Vọng cười nói: “Quà gặp mặt ta đưa lần trước Thế tử phi vẫn giữ đúng không?”

Chiếc quạt bạch ngọc của hắn, đã được dùng nhiều năm lắm rồi!

Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Tống Lương Thần đã cười nói: "Còn chứ, đang để trong phòng ta, đợi khi trời nóng sẽ lấy ra dùng."

Trình Bắc Vọng trừng mắt: “Đồ đưa cho Thế tử phi, ngươi làm sao có thể lấy dùng cho mình chứ?”

Tống Lương Thần đưa tay khoác vai Thẩm Mỹ Ảnh, đường hoàng trịnh trọng nói: “Thế tử phi cảm thấy thứ đó cầm cũng vô dụng nên đưa cho ta rồi.”

Cũng may là không nói bán cho hắn, nếu không sẽ xấu hổ biết bao nhiêu? Thẩm Mỹ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, tự giác phối hợp: "Đúng vậy, chiếc quạt đó rất tinh xảo, vừa nhìn đã thấy là để nam nhân dùng, ta cũng không dùng được nên đưa cho Gia rồi."

Trình Bắc Vọng lập tức ủ rũ, quạt bảo bối của hắn! Tưởng rằng nó sẽ được mỹ nhân trân trọng, hóa ra lại nằm trong tay Tống Lương Thần?

Nàng thật sự đối với hắn một chút tâm tư gì cũng không có, nên thẳng thét đưa quạt cho người khác như vậy phải không? Trình Bắc Vọng cúi đầu, mười phần sầu muộn ngước lên nhìn trời.

Đời người khổ nhất không gì bằng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Thần nữ vô tâm, Tương Vương hữu mộng! Lúc đầu hắn còn có chút tâm tư, nhưng với chiếc quạt này, hắn cuối cùng cũng thấy rõ sự kiên trinh của Thế tử phi, thậm chí một chút may mắn cuối cùng cũng không còn nữa.

Thẩm Mỹ Ảnh không biết Tống Lương Thần dùng hai trăm năm mươi lạng bạc để diệt rồi một tên tình địch, nàng vui vẻ vẫy tay tạm biệt bọn họ, quay đầu hỏi Tống Lương Thần: “Mấy thứ họ đưa cho ta trị giá bao nhiêu bạc?”

Tống Lương Thần tâm tình vui vẻ hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

Mỹ Ảnh hắc hắc cười đưa ra ba ngón tay, Tống Lương Thần gật đầu: "Được rồi, nhưng từ giờ trở đi, bữa trưa của nàng phải tự mình nấu."

"Không thành vấn đề!" Có tiền thì nói gì cũng dễ dàng, Mỹ Ảnh hạnh phúc bước vào trong phủ.

“Nàng ngoài bạc ra,” Tống Lương Thần đột nhiên mở miệng, dừng nàng lại hỏi: “Còn thích gì nữa?”

Mỹ Ảnh dừng bước, quay lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ta cũng thích ngân phiếu."

Tống Lương Thần: "..."

Thế tử gia lớn lên luôn được giáo dục tốt, ngay lúc này đột nhiên lại có chút muốn chửi thề.

Giờ tỵ hai khắc, phu nhân của Bao Thế Thiên là Vạn Nhuỵ Nhi đã đến phủ, mang theo một giỏ kim chỉ, mỉm cười ngồi trước mặt Thẩm Mỹ Ảnh.

“Thế tử phi có thích thêu hoa không?”

Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười rót cho nàng một tách trà: “Thích thì có thích, chỉ là không có thời gian để thêu.”

“Cũng phải, Người hơi bận." Vạn thị tâm tình vui vẻ, đưa cho nàng xem mẫu: “Giống như ta, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, chỉ có thể thêu hoa. Người xem, đây là mẫu lam liên hoa Người đưa ta, Ta rất là thích.”



“Thích là được rồi.” Mỹ Ảnh nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, trong lòng cảm thấy xúc động khó tả. Những người như Vạn thị chắc hẳn đã cô đơn rất lâu nên nụ cười của họ trông khác hẳn những người khác. Bao Tướng quân bận việc Tả Quân nên có lẽ không thể dành nhiều thời gian cho nàng.

“Hôm nay vừa hay mặt trời có chút sáng rõ, chúng ta ở đây thêu thùa, uống trà đi.” Mỹ Ảnh nói.

“Được.” Vạn thị gật đầu: “Chỉ cần Người không thấy nhàm chán là được.”

“Sao có thể chứ?” Mỹ Ảnh chọn một mẫu trong giỏ và nói: “Hôm nay đúng lúc không có việc gì để làm.”

Thích thú nhìn nàng, Vạn thị lấy khung thêu ra, bắt đầu thêu theo mẫu.

Vu thị và Ôn Nhĩ Nhã dự định đến Tương Tư Uyển sau bữa sáng, nhưng vừa đến cửa đã bị Cẩm Y ngăn lại.

"Hai vị chủ tử, Thế tử phi đang tiếp đãi khách quý. Nếu như có chuyện gì, không bằng trực tiếp đến nói với Thế tử? Thế tử đang ở trong thư phòng."

Ôn Nhĩ Nhã cau mày: "Thế tử phi hôm qua bận tiệc tối, hôm nay tiếp đãi khách quý, không có chút thời gian rảnh rỗi sao?"

Không phải muốn trốn bọn họ chứ?

"Thế tử phi không phải dễ làm đâu. Nếu hai vị không tin, có thể đến cửa nhìn xem cũng được."

Vu thị thực sự không tin, trong phủ này có ma, người bị doạ là nàng, thế mà cứ lờ đi không quản, để mặc Ôn Nhĩ Nhã vu hãm người sao?

Vén váy bước vào bên trong, nhưng trong lòng vẫn có chút e ngại, Vu Mộng Sương đi chậm lại vài bước, đến cửa chính nhìn xem.

“Lại nói, Thế tử gia quả thực rất lợi hại.” Vạn Thụy Nhi vừa thêu vừa nói: “Cùng trang lứa hắn, cũng chỉ có hắn và Trình đô đốc là có sự khác biệt, tương lai của đất Yến vẫn sẽ rơi trên người bọn họ."

Thẩm Mỹ Ảnh cười cười, không có trả lời.

Vạn thị lại một mình liên tha liên thuyên tiếp tục nói: "Lão gia nhà ta kỳ thật tâm tính rất tốt, chỉ là lo lắng Thế tử tuổi trẻ háo thắng, không thể giám quân, ở trong Tả quân đối với hắn cũng bắt bẻ một chút, cũng hy vọng Thế tử sẽ không để trong lòng. "

“Không có đâu.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Bao tướng quân cũng nên tin tưởng Thế tử gia nhiều hơn, dù còn trẻ cũng nên rèn dũa nhiều hơn.”

Vu thị nghe xong liền rút đầu, quay lại nhìn Ôn Nhĩ Nhã nói: " Đi thôi, đi thư phòng phân xử đi."

“Gì vậy?” Ôn Nhĩ Nhã nhìn nàng: “Ngươi sợ Thế tử phi sao?”

“Không phải.” Vu thị lắc đầu: “Thế tử phi thật sự là đang tiếp đãi Bao phu nhân, đối với Gia là chuyện có lợi không có hại, nếu như ta và ngươi đi vào quấy rầy, cũng thật quá không biết quy củ rồi.”

Ôn Nhĩ Nhã nhướng mày, liếc nhìn vào trong, suy nghĩ một lúc rồi đi theo Vu thị.

Dù nội bộ có đấu tranh đến đâu, họ cũng đều hy vọng chuyện tốt cho Thế tử gia, nếu da không còn thì lông sẽ bám vào đâu?

Tống Lương Thần lúc này đang ngơ ngác, bỗng nhiên trước mặt lại có thêm hai nữ nhân, họ bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.

"Gia minh giám, liên quan đến việc doạ ma trong phủ, thiếp thân đã tra qua mọi người trong viện, không phát hiện ai đã ra ngoài đêm đó, cái áo choàng đẫm máu đó rõ ràng là vu khống thiếp thân!"



"Gia, người trong viện của thiếp thân cũng đều đã tra qua rồi, không những không có người ra ngoài, trong viện của thiếp thân cũng không có bất kỳ manh mối gì, Ôn tỷ tỷ nhất quyết nói rằng bị thiếp thân vu khống, thật sự là oan chết thiếp thân rồi!"

Tống Lương Thần cau mày nhìn bọn họ: "Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Ôn Nhĩ Nhã vội vàng nói: “Khuya đêm qua trong phủ có doạ ma, Thế tử phi tới điều tra thì phát hiện chiếc áo dính máu dùng để giả ma bị ném ở trong viện của thiếp thân, thiếp thân thật sự không biết nên khóc hay cười. Nếu là thiếp thân làm thì sao có thể mang bằng chứng đặt ở một nơi công khai như vậy, đợi Thế tử phi đến điều tra sao?"

Vu thị nói: “Sau đó Thế tử phi cũng đến viện của thiếp thân, vốn dĩ thiếp thân còn giúp Ôn tỷ tỷ nói chuyện, rằng không thể là Ôn tỷ tỷ làm. Tuy nhiên, quay lại thì bị Ôn tỷ tỷ vu oan, nói rằng thiếp thân đã mưu hại nàng, thiếp thân thực sự là trăm miệng cũng khó cãi!"

Đầu to cả lên rồi, Tống Lương Thần nhắm mắt lại hỏi: “Lần trước cũng là hai người các ngươi, lần trước bị phạt là Nhĩ Nhã đúng không? Vậy lần này cứ phạt Vu thị là được rồi, đến chỗ Thế tử phi giao một trăm lạng bạc phí an ủi là xong rồi.”

Vu Mộng Sương sững sờ, tủi thân ngay lập tức bật khóc: "Gia, Ngài tra cũng không tra đã nói là do thiếp thân sao? Thiếp thân không có, ngoại trừ Ôn tỷ tỷ buông lời vu khống, bất kỳ bằng chứng nào cũng không có!"

Ôn Nhĩ Nhã cong cong môi, cảm động nhìn Tống Lương Thần: "Gia vẫn tin tưởng thiếp thân."

"Được rồi." Tống Lương Thần nói: "Tạm thời cứ như vậy đi, gần đây ta rất bận, không muốn nhìn thấy ngươi tranh cãi nữa. Nhĩ nhã, nàng về trước đi."

"Vâng." Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười hành lễ, trong ánh mắt đầy đắc ý liếc nhìn Vu Mộng Sương rồi dần lui ra.

Vu thị không ngừng khóc, cảm thấy vô cùng tủi thân: “Gia…”

"Được rồi." Tống Lương Thần đứng lên kéo nàng đứng dậy: "Nàng làm thị thiếp đã mấy năm rồi, hôm nay Gia thăng nàng làm trắc phi, đêm nay ta tới chỗ của nàng nghỉ ngơi."

Vu thị sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt giờ cũng quên rơi. Chờ đến khi phản ứng được, anh lập tức đổi khóc thành cười: "Đa tạ Gia ân điển!"

“Mấy năm nay ta đối xử không tốt với nàng.” Tống Lương Thần nói: “Bất quá được thăng làm trắc phi, đừng lúc nào cũng đắc tội người khác, giúp đỡ Thế tử phi nhiều hơn một chút, có hiểu không?”

"Thiếp thân đã hiểu!"

Đây quả thực là từ đáy cốc lên mây, Vu Mộng Sương không khỏi muốn ra ngoài đuổi theo Ôn Nhĩ Nhã, để nàng có thể khoe khoang một phen!

Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn kìm nén sự xúc động, chuyển sang cười nói: “Vậy tối nay thiếp thân sẽ đợi Gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK