• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa tay chỉ vào mũi mình, động tác của Thế tử đặc biệt ấu trĩ: “Người của ta, chỉ có mỗi ta có thể nhìn.”

"Ha ha." Diệp Thành Thanh tát vào mặt hắn: "Chúng ta đều là huynh đệ mặc cùng một chiếc quần lớn lên, ngươi còn sợ chúng ta động vào người của ngươi sao? Chúng ta chỉ là đi xem một chút, cũng không làm cái gì, đừng keo kiệt vậy chứ.”

"Diệp tam công tử nói rất có đạo lý." Liễu Ngạn Viễn nói: "Ta cũng rất tò mò, đến cuối cùng là người như thế nào, đã gạt đi Giang Tâm Nguyệt của ngươi, thế mà chẳng bị ngươi khó dễ."

Tống Lương Thần càu nhàu mấy tiếng, hắn ở đâu mà không gây khó dễ được? Còn gây khó dễ rất tàn nhẫn a... Chỉ là bây giờ hắn thế mà có chút không muốn từ bỏ. Cũng không thể nói là rất thích, chỉ là cảm thấy Thẩm Mỹ Ảnh quá tài giỏi, lại chưa từng làm gì sai, hắn sao lại muốn gây rắc rối với người ta chứ?

Về phần Giang Tâm Nguyệt... Hắn thủy chung là sẽ buông tay, chỉ là xem nó kéo dài đến bao lâu thôi.

Đang mơ mơ hồ hồ, hắn định tiếp tục uống chung rượu của mình, Tống Lương Thần đã bị hai người bên cạnh đỡ lên, không một lời giải thích đưa đi ra ngoài.

"Bắc Vọng dẫn đường, chúng ta đi Thế Tử phủ xem người đi!"

“Được a.” Trình Bắc Vọng mở cửa đi ra ngoài, trong thanh lâu oanh oanh yến yến, từng chiếc khăn tay lướt qua người hắn, hương thơm tràn ngập, hắn nheo mắt lẩm bẩm: “Ta nói cho các ngươi biết, Thế tử phi đẹp hơn bất cứ ai ở chốn này".

"Thật sao?" Diệp Thanh Thành hai mắt sáng lên: "Ta vốn rất thích ngắm mỹ nhân."

"Lừa ngươi làm gì chứ?" Trình Bắc Vọng thở dài: "Đáng tiếc a, hận là đã không gặp trước khi kết hôn. Nếu nàng không phải là Thế tử phi, ta đã nghĩ..."

Liễu Ngạn Viễn tiến lên mấy bước, bịt miệng hắn lại.

Trình Bắc Vọng sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Tống Lương Thần đang được Diệp Thanh Thành đỡ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Ta chỉ đùa thôi mà!” Trình Bắc Vọng cười hắc hắc nói: “Ngài đừng nên nghiêm túc như vậy chứ.”

Vừa nói hắn vừa kéo Liễu Ngạn Viễn, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.

Liễu Ngạn Viễn nói: “Nghe nói cữu cữu của Tống Lương Dạ gần đây được thăng chức lương quan, ta đột nhiên không hiểu Yến vương đang suy nghĩ gì.”



Cách đổi đề tài khác cứng nhắc tuy nhiên lại phù hợp, Tống Lương Thần cũng không truy cứu lời của Trình Bắc Vọng, cau mày nhìn hắn nói: “Vạn Hữu Lợi làm lương quan sao?”

"Còn không phải sao? Ngươi vẫn không biết à?" Diệp Thanh Thành nói: "Vạn Hữu Lợi là một kẻ tiểu nhân, không biết Yến Vương xem trọng hắn ở đâu, thế mà đã bảo cha ta đề bạt hắn làm lương quan, phụ trách thu thuế lương thực của Yến địa, đây là một chức vị khá tốt đó".

Tống Lương Dạ vốn là một bất nhập lưu (Thời Minh, Thanh quan chức chia thành 9 phẩm 18 cấp, không đến cửu phẩm gọi là bất nhập lưu. _Theo Hanzii_), vốn tưởng rằng sẽ làm cái bóng cả đời, nhưng với sự thăng chức của Vạn Hữu Lợi, nghe đâu hắn cũng đã trở thành võ tướng trong Hữu Quân.

"Mặc dù nói xuất thân ở đây, nhưng ngươi cũng không cần kiêng dè hắn làm gì." Liễu Ngạn Viễn nói: "Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, ta vẫn luôn cảm thấy Tống Lương Nghiệp không phải là người dễ đối phó."

"Hắn?" Tống Lương Thần cười khinh nói: "Chắc là vì gần đây đã làm không ít việc cho phụ Vương, suýt nữa mất mạng nên phụ Vương mới cảm động, đề bạt hắn một chút."

Nghĩ đến người đang sống dở chết dở trong phủ, Tống Lương Thần lắc lắc đầu, thầm nghĩ không sao đâu, dù sao bọn họ cũng là quan hệ máu mủ.

“Có thể khiến Yến vương cảm động với dạng người như vậy, hắn cũng thật là có bản sự.” Liễu Ngạn Viễn nói: “Hiện tại ngươi và Bắc Vọng chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau trong Tả quân, chưa thể tìm được trợ lực nào khác, tốt nhất trong mọi việc cần phải cẩn thận hơn, để tránh bị người lợi dụng việc các ngươi không thể làm gì lúc này, sau lưng giở thủ đoạn."

Tống Lương Thần gật đầu, Trình Bắc Vọng thở dài, dưới sự phụ trợ của rượu, ngửa mặt lên trời mà gào:

"Anh hùng không có đất dụng võ aaaa!"

Mấy người ngà ngà say tiếp tục lảo đảo đi về phía Thế tử phủ, vừa tới cửa liền nhìn thấy tám chín chiếc xe ngựa đỗ cạnh tượng sư tử đá, có người đang từ cửa phủ đi ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Lương Thần nheo mắt nói: "Lại là ai tới tìm ta sao?"

Trình Bắc Vọng kéo mấy người này đến sau lưng sư tử đá bên cạnh, ngó đầu nhìn ra ngoài: "Những xe ngựa này nhìn có chút quen quen, chúng ta đừng lên tiếng!"

Bản thân câu nói này đã là rất lớn rồi, nhưng may mắn là những người bước ra vừa cười vừa nói nên không ai nghe thấy.

"Thức ăn ở Thế tử phủ này ngon hơn đầu bếp nhà ta nấu nhiều, ngày khác phải đến để xin thỉnh giáo mới được.". ngôn tình tổng tài

"Đúng vậy, còn cho rằng bữa hội đêm nay sẽ nhạt nhẽo, không ngờ lại thoải mái dễ chịu như vậy."

Mấy vị phu nhân giúp nhau đi ra, có người lặng lẽ mở hộp quà trong tay, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "A, đây không phải là mẫu Lam Liên Hoa sao? Còn tặng cho ta thành phẩm của Chức Nữ Phường."

Vệ thị nghe vậy cau mày, Vạn thị này thích thêu thùa, nhưng bà lại không thích, chẳng lẽ Thế tử phi đều tặng cho người khác mấy thứ này sao?

Nhanh chóng mở chiếc hộp trên tay rồi nhìn vào, Ôn thị sửng sờ, mấy chiếc hộp ở bên ngoài được gói giống nhau, nhưng của bà lại là một chiếc nhẫn ngọc hoàng, chạm khắc tinh xảo, rất phù hợp với bộ áo mùa thu bà mặc hôm nay.

Vân thị và An thị cũng đều mở hộp, nhìn quà của nhau, cảm thấy bàng hoàng.

Vân thị rất thích những bức tranh sơn thủy, thứ được đặt trong hộp là một chồng tranh lụa phong thủy, hoạ công tinh xảo, còn có ấn ký của danh gia. An thị vừa mới chuyển chính, thứ trong hộp là một chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng vàng ngậm hồng ngọc, tượng trưng cho thân phận chính thất của bà.

Tưởng chỉ là một món quà tượng trưng, không ngờ trong chiếc hộp này lại đủ hình đủ dạng, đều là thứ có thể khiến cho người ta ưng ý.



Ngay cả Vệ thị lúc này cũng không còn gì để nói, bà đeo chiếc nhẫn vào, ngắm nghía nó rồi cười nói: “Ngày khác chúng ta vẫn có thể đến phủ này cùng với Thế tử phi trò chuyện.”

Những phu nhân khác cũng răm rắp gật đầu, trong lòng không khỏi khâm phục sự chu đáo của Thế tử phi, vả lại bộ dạng thế này, xem ra thật là thành tâm thành ý muốn cùng bọn họ giao hảo.

Các vị phu nhân đều lên xe ngựa, phu nhân của Bao Thế Thiên, Vạn thị không khỏi vén rèm lên hỏi Vân thị: "Ngày mai ngươi có lại đến không? Ta còn muốn đến cùng Thế tử phi tán gẫu, Nàng ấy tặng ta món này, thiết nghĩ cũng là người thông hiểu thêu thùa ".

"Ngươi muốn thì cứ tới, ngày mốt ta sẽ lại đến." Vân thị cười nói: "Ngày mai ta còn có việc."

“Được.” Vạn thị hạ rèm xe xuống, vui vui vẻ vẻ trở về.

Những chiếc xe ngựa lần lượt rời đi, Cẩm Y Ngọc Thực đang cao hứng ở cửa cũng quay về phục mệnh, quay đầu thì lại thấy phía sau sư tử đá giống như có thứ gì đó, một tảng lớn.

“Là ai đó?” Cẩm Y cảnh giác cao hơn, lập tức quát mắng rồi bước ra.

Trình Bắc Vọng "ôi" một tiếng rồi từ phía sau sư tử đá bay ra, mùi rượu nồng đậm nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Cẩm Y và Ngọc Thực: “Ta là Trình đô đốc của các ngươi!”

Cẩm Y: "..."

Tống Lương Thần cũng loạng choạng bước ra, theo sau là những người bị đè thừa sống thiếu chết Diệp Thanh Thành và Liễu Ngạn Viễn.

"Thế tử phi đâu?"

Cẩm Y và Ngọc Thực liền vội vàng hành lễ với hắn: "Gia, yến tiệc vừa tan, Thế tử phi đang dọn dẹp ở Tương Tư Uyển."

"Yến tiệc?" Tống Lương Thần quay đầu nhìn lại hướng mấy chiếc xe ngựa rời đi: "Ai sắp xếp?"

"Đương nhiên là Thế tử phi." Ngọc Thực cười híp mắt nói: " Yến tiệc hôm nay mời các vị phu nhân đều là tốt tính, tâm tình Thế tử phi cũng rất vui."

Tốt tính sao? Nếu như bọn họ không nhìn nhầm, những người vừa lên xe chính là gia quyến của Tả Quân nổi tiếng khó đối phó phải không? Ôn phu nhân thì khỏi nói, gặp ai cũng không nói được lời nào hay ho, Bao Thế Thiên đó trước giờ luôn gây sự với Tống Lương Thần, phu nhân kia vừa mới nói cái gì? Ngày mai còn muốn tới Thế tử phủ?

Diệp Thanh Thành tự tát mình hai cái, lẩm bẩm: "Ta đang nằm mơ sao?"

Sống chừng ấy năm thế mà vẫn có thể nghe thấy mấy người đó nói tốt về người khác.

Ngọc Thực mỉm cười nói: "Mấy vị chủ tử còn không vào phủ đi, lửa trong bếp còn chưa tắt, nô tỳ cho người nấu mấy bát canh giải rượu đến."

"Không cần." Tống Lương Thần nói: "Rượu ngon như vậy, tỉnh lại thật đáng tiếc a, đi, chúng ta đi gặp Thế tử phi."

Trình Bắc Vọng từ trên mặt đất đứng dậy đi vào, Diệp Thanh Thành và Liễu Ngạn Viễn coi như còn thanh tỉnh, trong lòng không khỏi có chút nghĩ suy.

Lúc đầu Tống Lương Thần cực kỳ thích Giang Tâm Nguyệt, nhưng kết quả là nữ nhân này tiểu gia tử khí, mỗi khi Tống Lương Thần đi ra tụ tập cùng bọn họ, nàng ấy sẽ ở trong phủ mà khóc, dẫn đến Tống Lương Thần mỗi lần như thế đều mới uống một nửa sẽ lại phải quay về để dỗ dành người rồi, khiến cho mối quan hệ của mọi người mấy năm nay nhạt đi không ít.



Bọn họ đều không thích Giang Tâm Nguyệt, bởi vì nàng ấy không chỉ là kẻ cản trở ích kỷ, mà còn luôn là kẻ làm mất hứng, cho dù Thế tử có đưa nàng ra ngoài, nàng cũng sẽ một mình một cõi, không nói một lời nào với bọn họ, vẫn luôn ngăn cản Tống Lương Thần, một không được uống quá nhiều, hai không được nói đùa với các huynh đệ, một câu nói sai cũng khiến sắc mặt nàng tối sầm lại.

Chỉ cần có nàng ở bên, các anh không thể uống được một bữa rượu vui vẻ, nhưng Tống Lương Thần cứ một mực xem nàng như báu vật, dỗ dành và yêu chiều.

Thành thật mà nói, mọi người đều thừa nhận rằng Giang Tâm Nguyệt rất thích Tống Lương Thần, tuy nhiên, khi nữ nhân này ở cùng với Tống Lương Thần, bằng hữu của Tống Lương Thần sẽ càng ngày càng ít, nàng chỉ để mắt đến bản thân mình, chỉ muốn mình là người quan trọng nhất trong tim Thế tử, hoàn toàn không cân nhắc mở đường cho Tống Lương Thần, mấy người bọn họ cũng không phải là bằng hữu thông thường.

Nói trắng ra, tương lai Tống Lương Thần cần có rất nhiều người để dựa vào, với một nữ nhân thành sự không đủ, bại sự có thừa như Giang Tâm Nguyệt, đừng nghĩ đến ngồi yên ngai vị Yến Vương.

Về phần Thế tử phi hiện tại này, khi Liễu Ngạn Viễn nghe Trình Bắc Vọng khen nàng xinh đẹp lòng hắn có chút bất an, nữ nhân xinh đẹp, đồng thời còn có đầu óc, thiên hạ lại có được mấy người? Đừng nói lại là Giang Tâm Nguyệt thứ hai đi?

Kết quả là hắn dường như đã hiểu lầm rồi.

Bước vào Tương Tư Uyển, ngước mắt lên thấy một nữ nhân đang đứng trước cửa phòng chủ.

“Thu dọn bàn ghế, mang thức ăn thừa hôm nay đi xử lý là được rồi.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Có một số món ăn chưa đụng tới, có thể hâm nóng lại và ăn đi, đừng nên lãng phí, còn đồ thừa thì hãy cho lợn ăn.”

“Vâng.” Nô tài trong sân đáp lại, vội vàng đi làm việc.

"Gia đã về rồi?" Ngẩng đầu nhìn thấy người đang đứng ở cửa viện, Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười bước đến chào hỏi, thấy xung quanh còn có những người khác, nên đứng cách đó ba bước, đánh giá mấy người họ một phen, hơi hơi uốn gối:"Không biết các vị đây là?".

Tống Lương Thần không mở miệng, Trình Bắc Vọng trái lại là người cười nói:" Mọi người đều là bằng hữu của Thế tử, Thế tử phi, đã lâu không gặp".

"Trình đô đốc". Mỹ Ảnh gật đầu, quay người sang một bên và nói:" Mời các vị vào trong ngồi, ở ngoài này có chút bừa bộn ".

Trong sân đình đầy những vết tích của bữa tiệc, Liễu Ngạn Viễn lướt nhìn, theo bọn họ vào gian ngoài phòng chủ.

"Gia lại uống rượu sao?." Mỹ Ảnh dịu dàng hỏi:"Có đau đầu không?".

Tống Lương Thần nhìn nàng, thật kỳ lạ, là do hắn uống quá nhiều sao? Người này thế mà đối với hắn quá dịu dàng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK