Tống Lương Thần không cam tâm, tuy nhiên có không cam tâm thì cũng chẳng thể làm gì được, hiện tại tình thế ổn định, không phải lúc cùng các thái ấp khác huấn luyện binh lính, cũng không có cơ hội thể hiện, vô phương khiến người tin tưởng hắn mang đất nước trong lòng.
Được thôi, dù không coi trọng hắn với tư cách là giám quân cũng bỏ đi, kết quả là khi nghị sự kết thúc, mọi người thậm chí còn không bẩm báo mang tính tượng trưng cho hắn mà chỉ trực tiếp giải tán là rồi.
“Haha.” Trình đô đốc vừa cười mấy tiếng, khoanh chân dựa vào ghế, nhìn căn phòng giờ đang trống rỗng, lại nhìn Tống Lương Thần đang đen mặt bên cạnh: “Bây giờ ngươi biết tại sao ta lười đến quân doanh rồi đó, có muốn về phủ nghe vài tiểu khúc không?”
“Hiểu rồi.” Tống Lương Thần thâm tình nhìn hắn: “Trước đây ta đã trách lầm ngươi.”
Trình Bắc Vọng lúc mới làm đô đốc cũng rất nhiệt tình, nhưng về sau dần dần rảnh tay nhàn rỗi, hắn thậm chí còn mắng mỏ, cho rằng Trình Bắc Vọng không cầu tiến bộ.
Kết quả bây giờ mới phát hiện ra, không phải hắn không cầu tiến bộ, mà là những người này căn bản không cho họ cơ hội tiến bộ.
Chí hùng khó đạt a...
Hai thanh niên cùng lúc thở dài.
"Đi thôi, đi uống rượu." Trình Bắc Vọng nói: "Trông ngươi như có tâm sự trùng trùng, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói cho huynh đệ cùng nghe."
"Được." Tống Lương Thần đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài.
Mỹ Ảnh bận rộn suốt cả một ngày, cuối cùng cũng an bài được bữa tiệc đêm, vừa nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thì Ngọc Thực bước vào nói: "Chủ tử, Gia nói tối nay sẽ không về phủ, có vẻ là đến Đô đốc phủ để uống rượu rồi ".
“Ừm, được rồi.” Mỹ Ảnh ngáp một cái: “Vậy thì không cần chờ cửa nữa, để mọi người phía dưới nghỉ ngơi đi.”
"Vâng."
Cẩm Y thổi tắt đèn, hai nha hoàn cùng nhau lui xuống, trong phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Mỹ Ảnh vỗ vỗ miệng ngáp, lật người chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm gió nổi lên, cửa sổ đột nhiên kêu lạch cạch hai tiếng.
Thẩm Mỹ Ảnh cảm giác lạnh sống lưng tỉnh dậy, cau mày quay đầu nhìn chung quanh. Căn phòng an an tĩnh tĩnh, không biết bên ngoài có gió không, nhưng cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng “cạch”, như thể có ai đó từ bên ngoài rút chốt cửa sổ, rồi từ từ mở ra.
Tim lỡ mất nhịp, Mỹ Ảnh quấn chăn co rúm lại trên giường.
Chẳng lẽ lại là Tống Lương Dạ sao? Vết thương của hắn không lành nhanh đến vậy phải không?
Nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu, bên ngoài thế mà có tiếng kêu thê thiết, Mỹ Ảnh nhướng mày, xuống giường xỏ giày nhìn xem. Khi nhìn thấy rõ đó là thứ gì, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời đất, không phải Tống Lương Dạ, là hai con ma thôi."
Quỳ ở bên ngoài là hai con ma mặc áo trắng, tóc rối bù, không cần nghĩ cũng biết, một con là Bạch Thường, một con là Tố Y.
Lời nói an tâm của nàng khiến hai hồn ma bên ngoài đều không thể khóc nữa, tất cả đều ngẩng mặt lên nhìn nàng.
"Thế tử phi... Chúng nô tỳ chết rất thê thảm!"
Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu: “Ta nhìn thấy rồi, đúng là thê thảm. Ta đoán hai người không ngờ được, lời nói chưa kịp nghĩ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, đúng không?”
Hai con ma: "..."
Bọn họ tới đây để dọa người chứ không phải để tâm sự cùng Thế tử phi!
"Hu hu" Tố Y khóc nói: "Thế tử coi thường nhân mạng, Ngài lại còn mong chúng nô tỳ chết sớm. Đêm nay chúng nô tỳ hạ táng, liền đến kéo theo Thế tử phi đi chung đường..."
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: “Hai người đi thôi, ta chưa có ý định lên đường, còn có chuyện chưa làm xong. Nhưng trên đường đến Hoàng Tuyền, nếu có thể gặp được một nam nhân mặc áo choàng màu xanh khói, có thể chuyển lời cho hắn, bảo cứ đầu thai trước đi, đừng chờ ta, được không?".
Hai nha hoàn sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, sau một lúc ngớ ngẩn, bắt đầu nhe răng múa vuốt lao về phía trước.
Ma mà không doạ được người, tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ!
Thẩm Mỹ Ảnh nhanh tay nhanh mắt, "rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại. Hai con ma bên ngoài dùng hết sức mạnh, bắt đầu đập vỡ cửa sổ.
Chốt cửa sổ bị gãy, Mỹ Ảnh nhặt chiếc trâm bạc bên cạnh, miễn cưỡng chặn lại cửa sổ, sau đó mở cửa kêu người: "Cẩm Y, Ngọc Thực, ra ngoài bắt ma nè!"
Cửa phòng bên mở ra, Cẩm Y Ngọc Thực và những gia nô khác đều đã tỉnh dậy, vừa bước vào sân đã nhìn thấy Thế tử phi băng băng chạy tới, theo sau là hai con....
"Ma!" Ngọc Thực không khỏi hét lên.
Hai cái bóng trắng bò trên mặt đất, ở vị trí mông toàn là máu đỏ, tóc tai bù xù, lao về phía Mỹ Ảnh mà không nói lời nào.
Thẩm Mỹ Ảnh quay người sang một bên, cau mày: “Các ngươi sao còn đứng đó? Mau giữ chân bọn họ lại đi!”
Tất cả nô tài đều đều bị doạ ngốc rồi, phản ứng đầu tiên là chạy ra ngoài, ai dám giữ chân hồn ma chứ?
“Chủ tử, Người không phải không sợ ma sao?” Cẩm Y và Ngọc Thực mỗi người ôm một cánh tay của Mỹ Ảnh chạy nhanh ra ngoài: “Sao bây giờ lại sợ?”
Thẩm Mỹ Ảnh trợn mắt: “Ta đúng không sợ ma, nhưng hai con ma này sẽ hợp lại đánh ta, ngốc sao mà không chạy?”
Trong Tương Tư Uyển vang lên tiếng hét, mọi người chạy tán loạn, Cẩm Y và Ngọc Thực chạy được một lúc thì kiệt sức, chân Ngọc Thực mềm nhũn quỵ xuống, Thẩm Mỹ Ảnh đang định đỡ nàng ấy thì Cẩm Y đẩy nàng về phía trước: "Chủ tử, nhanh đi, nô tỳ sẽ đỡ nàng ấy".
Mỹ Ảnh gật đầu, tiếp tục chạy về phía trước, kết quả là hai thứ đó chỉ đuổi theo nàng, bỏ ngang qua Cẩm Y và Ngọc Thực đang ở bên cạnh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn.
Cẩm Y và Ngọc Thực đang nhắm mắt ôm nhau thật chặt, kết quả chỉ có một cơn gió thổi qua tai họ, không có chuyện gì xảy ra.
“Hả?” Ngọc Thực nhìn con ma đang đuổi theo chủ tử mình trước mặt: “Tại sao họ lại có chân?”
Cẩm Y cũng nhìn sang, dưới chiếc áo dài kia không phải có hai đôi chân sao?
Thế tử tối nay không có ở trong phủ, mọi người đều đã nghỉ ngơi, tạm thời không ai có thể cứu được nàng, Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi thật sâu, liều mạng chạy.
Hai con ma phía sau đuổi theo nàng cũng mệt sắp chết, không khỏi phàn nàn: "Thế tử phi này sinh năm chó sao? Sao lại chạy nhanh đến vậy!"
"Đừng nói nhiều nữa, đuổi theo nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp!"
Chạy rồi chạy, cũng không biết đã chạy đến đâu, Mỹ Ảnh cảm thấy mình gần như kiệt sức, bám lấy cánh cửa bên cạnh, đang định nghỉ ngơi thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một đôi tay vươn ra kéo nàng vào trong.
Hai “con ma” đuổi theo đến gần kho chứa củi và nhìn quanh dáo dát.
"Người đâu?"
"Không biết. Chia nhau ra tìm đi?"
"Còn tìm gì nữa! Các gia nô đều tỉnh cả rồi, chúng ta không tìm được người không nói, đừng để bản thân dính líu vào chứ."
"Cái đó……"
"Quay về phục mệnh đi."
Thẩm Mỹ Ảnh tựa vào trong ngực người nào đó, miệng bị bịt chặt, chờ sau khi hai người bên ngoài chửi chửi rủa rủa xong, nàng mới rút bàn tay đang bịt miệng mình ra được.
Tống Lương Dạ sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, dựa vào tường nói: "Không đa tạ ta sao? Dĩ đức báo oán, đã cứu nàng một mạng rồi."
Trong phòng không có đèn, có chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm cho đôi mắt hắn trở nên trong trẻo và sáng ngời.
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, uốn gối nói: “Đa tạ Nhị gia đã cứu mạng.”
Tuy nhiên, ngay cả khi hắn không cứu, nàng cũng chưa chắc chết.
Có chút kỳ lạ là người này vốn luôn muốn nàng chết, vậy tại sao lại muốn cứu nàng? Bất kể là ai ở sau lưng hù dọa nàng, đối với Tống Lương Dạ mà nói chẳng phải là chuyện tốt sao?
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Tống Lương Dạ cúi đầu, tiến đến gần nàng: "Đang nghĩ đến ta sao?"
Thẩm Mỹ Ảnh: "..."
"Không có gì, ta phải về rồi."
"Nàng luôn luôn ân oán phân minh." Tống Lương Dạ cười ngăn cản nàng: " Cái ân hôm nay có thể bù đắp được mối hận ban đầu không?"
Mỹ Ảnh không hiểu quay lại nhìn hắn: "Nhị gia cảm thấy có thể bù đắp thì cứ bù đắp đi"
"Được." Tống Lương Dạ nói: "Lần sau đút canh cho ta, nhớ để nguội."
Khóe miệng co giật, Mỹ Ảnh cảm thấy Tống Lương Dạ đêm nay giống như một con sói bị đánh thuốc mê, dịu dàng đến lạ thường.
Khác với quá khứ, tất có yêu ma. Rùng mình một cái, Thẩm Mỹ Ảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa kịp gặp những nha hoàn đang tìm kiếm nàng.
"Chủ tử!" Ngọc Thực vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai người kia là giả ma dọa Người!"
“Ta biết.” Mỹ Ảnh nói: “Người ta nói rằng người chết vì làm điều ác thì không thể trở thành ma, chưa kể người đánh chết họ còn là Thế tử gia, không chuyện gì lại đến tìm ta hoặc là do mắt kém, hoặc do não tàn. Bây giờ chúng ta chia nhau đi tìm, xem hai con ma chân dài đó đã ẩn náu ở đâu ”.
"Vâng!" Ngọc Thực và Cẩm Y đáp lại, ngay lập tức chia ra hành động.
Đèn trong toàn bộ Thế tử phủ được thắp sáng lên, Thẩm Mỹ Ảnh đi về phía gần nhất là Nhiễu Lương Hiên, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hai chiếc áo choàng trắng dính máu chất đống trong góc.
“Chủ tử!” Gia nô phía sau vội vàng chạy tới nhặt lên, giơ lên trước mặt Mỹ Ảnh: “Người xem, đây chính là hai chiếc áo dài trắng mà hai người giả ma khi nãy đã mặc!”
Chuyện này không phải quá rõ ràng sao, cứ để ở ngoài sân trắng trợn như vậy sao? Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, cầm lấy áo bào nhìn xem.
"Thế tử phi." Ôn Nhĩ Nhã đi xuống lầu, nhìn đồ trong tay nàng, ngơ ngác hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Mỹ Ảnh nhìn nàng, cười nói: “Trong viện ta có người giả làm ma, muốn dọa người nhưng bị bại lộ. Tôi đang tìm người giả làm ma.”
Sắc mặt Ôn Nhĩ Nhã tái nhợt, lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan gì đến thiếp thân."
"Ừm." Mỹ Ảnh gật đầu: "Ta vừa nhìn thấy hai chiếc áo choàng trắng này trong viện của ngươi."
Ôn Nhĩ Nhã kinh hãi, lập tức quỳ xuống: "Thế tử phi minh giám, thiếp thân vừa rồi đang ngủ, căn bản chuyện gì cũng đều không biết."
Ai có mắt đều có thể nhìn ra đây là một dàn dựng hại người, nếu không thì làm sao hắn có thể để lại thứ đồ như vậy sau bức tường sân viện? Thẩm Mỹ Ảnh khó xử nhìn Ôn Nhĩ Nhã: "Nhĩ Nhã, gần đây ngươi đã đắc tội với ai sao?"
Ôn Nhĩ Nhã ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa rơi xuống: “Thế tử phi minh giám, rõ ràng là có người đang cố gắng gây khó dễ cho thiếp thân, năm lần bảy lượt hãm hại thiếp thân, nếu Thế tử phi thực sự công chính, có thể nghe thiếp thân nói một đôi lời?"
"Ừm, ngươi nói đi."
Ôn Nhĩ Nhã đứng dậy, nắm lấy tay nàng, mười phần ủy khuất nói: “Có người đang âm thầm chia rẻ quan hệ giữa Thế tử phi và thiếp thân, nhiều lần hãm hại thiếp thân, rõ ràng là muốn dùng tay của Thế tử phi mang thiếp thân loại bỏ! Trong phủ này mỗi người đều nhân tâm khó đoán, thực tại không thể không phòng, nếu như thiếp thân không còn nữa, mục tiêu tiếp theo của nàng nhất định sẽ là Người, Thế tử phi!".