Đinh đinh đinh.
“Hà Thương, Hà Thương, mau tắt đồng hồ báo thức của cậu đi!” Trầm Dương vùi đầu vào chăn, che lỗ tai lại.
Hà Thương híp mắt, rời giường tiện tay tắt đồng hồ báo thức, đưa tay định mở cửa thì do dự một chút quay lại ăn mặc chỉnh tề mới đi ra.
Trong phòng khách không có người. Phòng bếp không có bữa sáng ấm nóng. Chẳng lẽ cô ra ngoài rồi?
Hà Thương tìm thấy giày Dư Nhu trong tủ. Thì ra là chưa dậy?
Dư Nhu ngủ ngon trên giường lớn bị người kêu tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt: “Thầy Hà?”
Hà Thương đan chéo tay nhau để trước ngực: “Bây giờ là sáu giờ năm mươi, còn hai mươi phút nữa bắt đầu vào tiết.”
Cái gì! Nhất thời cơn buồn ngủ của Dư Nhu không còn một mảnh, trực tiếp bật dậy khỏi giường: “Làm sao đây, trễ rồi.”
Không kịp suy nghĩ tại sao bản thân lại ngủ ở nhà Hà Thương một đêm. Thay đồng phục nhăn, tóc tai rối loạn, gần trễ giờ, cả người Dư Nhu vô cùng phờ phạc, cô chạy như gió vào phòng vệ sinh sau đó thay giày, ngồi xổm buộc dây.
Trần Dương lúc ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Dư Nhu, xoa xoa con mắt nghi bản thân nhìn nhầm, cửa đúng là bang một tiếng đóng lại, cậu ta đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong thì quay về phòng nằm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Lúc trước khi bản thân ngủ lại đây, Hà Thương luôn nói hai người đàn ông ngủ chung rất bình thường mà…
Sao hôm qua lại một mình ngủ ở phòng đối diện! Có tin sốt dẻo!
Anh tràn đầy hưng phấn đến phòng đối diện nhìn! Quả nhiên giường chiếu được trải rất tốt, chạm một vòng còn có hơi ấm!
“Hà Thương! Cậu lén giấu người sau lưng tôi!”
Tiếng kêu thê thảm truyền ra bên ngoài, rõ ràng lại tha thiết. Tay Hà Thương đang cầm trứng run lên một cái.
Bỏ đi, hai cái trứng đều là của anh, Trầm Dương không xứng.
…
Đến lúc ăn sáng thì.
“Vì sao dĩa của tôi lại không có trứng!” Trầm Dương lên án nói.
“Nói nhiều.” Hà Thương cắn một miếng trứng, suy nghĩ cười: “Thật ngon!”
Trứng mất thì mất, nhưng cậu ta vẫn phải nói. Trầm Dương liên tục không ngừng hỏi: “Hôm qua có phải cậu giấu phụ nữ ở trong nhà, cho nên mới cậu mới ngủ riêng với tôi! Người phụ nữ kia là ai, hai người quen biết như thế nào, phát triển tới đâu rồi? Mau mau mau, tôi rất tò mò, cậu vậy mà đưa phụ nữ về nhà!”
“Không liên quan. Đó không phải là chuyện mà cậu cần nghĩ.” Hà Thương nói. “Tôi hiểu tôi hiểu, cô ấy chẳng qua là em gái cậu thôi.” Trầm Dương cười gian.
Hà Thương đá Trầm Dương một cái ở dưới bàn ăn: “Đừng tò mò, người ta còn chưa trưởng thành.”
“ĐM, khẩu vị của Hà Thương cậu cũng quá nặng rồi, đến trẻ vị thành niên cũng không tha.” Trầm Dương thiếu chút nữa phun vào mặt anh.
Hà Thương: “…”
Anh chịu thua: “Nếu tiếp tục tò mò có tin tôi đánh cậu không? Là học trò tôi, ngày hôm qua tôi phụ đạo cho cô ấy, để người ngủ nhờ một đêm.”
Trầm Dương thấy sắc mặt Hà Thương nghiêm túc, cũng không nói giỡn nữa, giọng yếu xuống: “Nhưng mà, Hà Thương, theo sự hiểu biết tôi về cậu nhiều năm như vậy, cậu có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, lúc này mới làm giáo viên bao lâu, lại có thể đề một người học trò ở nhờ, còn là nữ sinh. Cậu nói không có gì, nhưng, tôi thấy đây không phải việc một Hà Thương mà tôi biết sẽ làm.”
Sắc mặt Hà Thương càng ngày càng tối xuống: “Câm miệng, ăn xong thì cút.”
…
Phần dưới của đồ thể thao cũng khá tốt, tay áo ngắn bằng bông ở trên không có nếp nhăn, Dư Nhu vẫn về nhà mình một chuyến, để sạc điện thoại di động, sau đó đổi một bộ quần áo, cô thật sự không có thời gian tắm, đành chờ buổi trưa về
tranh thủ tắm một cái. Mặc quần áo mới ngay ngắn, cô gửi Wechat cho Hướng Hải Đường, nếu như chủ nhiệm lớp có hỏi thì nói bản thân đi nhà vệ sinh, đoán chừng cô sẽ trễ hai mươi phút.
Đạp xe vào đường tắt chỉ mất mười lăm phút đồng hồ.
Dư Nhu liều mạng đạp xe, hết lần này tới lần khác ngược gió, tóc mái bị gió thổi lật lên, mắt khô khóc. Chỉ có thể cảm thán một câu “Nhà dột gặp mưa suốt đêm, thuyền chậm lại gặp ngược gió.” so sánh với sự cực khổ của Dư Nhu, Hà Thương lại thoải mái hơn nhiều, anh mở Audi chạy một đường thẳng không gì ngăn cản. Đến phòng làm việc thì nhìn lại thời khóa biểu đã chỉnh lại trên giáo trình.
Duy nhất không thoải mái chính là những lời nói của tên Trầm Dương kia, khiến anh nảy sinh nghi ngờ, bản thân thực sự có ý với cô sao?
Anh ra khỏi phòng làm việc xuống lầu định xuống ban sáu đi dạo, tới giữa đường thì cảm thấy buồn cười, nào có tiết tự học của thầy toán vào buổi sáng? Vì vậy anh quay trở lại phòng làm việc lấy một xấp bài về số học đưa cho lớp trưởng, không muốn thấy cô gái nhỏ phải cầm cuốn sách giáo khoa ngữ văn bị phạt đứng bên ngoài, gương mặt hồng hồng, tóc có chút rối, thấy anh, cô quay đầu né tránh. Một phút kia, anh có chút đau lòng.