"Thích cái đèn ấy sao? ".
Một giọng nói vang lên bên tai, Vũ Hinh có chút giật mình xoay sang nơi phát ra giọng nói chỉ thấy thiếu niên đang ngồi ở ghế ăn, hắn ngồi ngược lại, hai tay đặt ở thành ghế tỳ cằm vào chăm chăm nhìn về cô với đôi mắt thích thú dù thế thì trên gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, đủ để cô khó chịu.
Dù trong lòng Châu Vũ Hinh có không vui khi nhớ đến việc ban trưa thì cũng không thể tỏ vẻ được, chỉ có thể cúi đầu chào rồi nhỏ giọng:
"Cậu chủ ".
Hoàng Cảnh Nghiên vẫn chẳng hề bận tâm đến việc tiểu tiết ấy, hắn nhìn cô, mở miệng:
"Tôi cho cậu cái đèn ấy nhé? ".
Cô có hơi mất kiên nhẫn, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, xoay người đi đến cửa sổ to cách xa hắn nhất có thể rồi bắt đầu lau chùi, Hoàng Cảnh Nghiên không khó chịu, song, hắn cũng không buông tha cho cô, tiếp tục ngồi ở đó nghịch nghịch chậu hoa phong lan được cắt tỉa cẩn thận ở trên bàn. Thay vì nói nghịch thì nói rằng hắn đang tạo công ăn việc làm cho cô thì đúng hơn, từng cánh hoa mịn màng bị hắn ngắt ra rồi ném xuống dưới tấm thảm nhung lớn màu đỏ ở dưới sàn.
Châu Vũ Hinh không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đó rồi bắt đầu dọn dẹp, vì thảm nhung đắt tiền cho nên không thể dùng chổi để quét, chỉ có thể cúi đầu lượm từng cánh hoa trắng như mây đáng thương bị vứt xuống đất, mũi giày da của hắn xuất hiện trong tầm mắt cô khiến cho Châu Vũ Hinh không nhịn được mà mắng thầm:
- Tên bệnh hoạn, ở trong nhà mang giày làm gì, rõ ràng có dép đi trong nhà.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn từ trên xuống chỉ thấy đỉnh đầu của cô, hắn bị cô cho ăn bơ vẫn không sợ xấu hổ mà tiếp tục nói:
"Lúc trưa cậu đúng là để cho tôi mở mang tầm mắt nha, không ngờ lại gọi cả giám thị vào, chỉ là một quyển sách rách thôi, chỉ cần im lặng chịu phạt là được, bây giờ thì khiến cho lão thầy dạy anh văn ghi thù, cuộc sống sau này của cậu sẽ rất khó sống đấy ".
Đối với câu nói cuối cùng của hắn, Châu Vũ Hinh chỉ phì cười, cuộc sống của cô từ trước đến nay có bao giờ là dễ dàng đâu, chỉ là bị người khác ghi hận thôi mà, chẳng có gì to tác.
Sâu trong đôi con ngươi đen láy của thiếu niên lộ ra vài phần lạnh nhạt, mắt hắn hơi híp lại, môi cong thành một đường vòng cung rồi tiếp tục hỏi:
"Nếu như lúc trưa là tôi giấu quyển sách đó thì cậu sẽ làm gì, có mách giám thị bắt tôi không? ".
Châu Vũ Hinh đứng phắt dậy, nếu như Hoàng Cảnh Nghiên không phản ứng nhanh lui ra sau thì có lẽ đã ăn một cú thúc đầu của cô rồi, hắn không những không tức giận quát tháo mà trong mắt còn hiện lên rõ vài phần hứng thú, giọng cười mang theo chút quái dị:
"Giận rồi à? Vậy thì đánh tôi đi? ".
Cô nhìn chăm chăm vào người đối diện, chỉ thấy tên này thần kinh có vấn đề, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
"Tôi không dám ạ, tôi còn cần công việc này lắm ".
"Thầy giáo cậu còn dám bật lại thì tôi có là gì, tính cách của cậu cực kỳ giống với con chihuahua mà tôi muôi trước đó, tính tình điềm đạm nhưng chỉ cần bị người khác chọc ghẹo liền nhe nanh múa vuốt, tôi thích nó lắm đấy ".
"Cậu chủ nếu đã thích thì tìm nó mà chơi ạ, tôi còn nhiều việc phải làm, không rãnh rỗi mà tán gẫu với cậu ".
Hoàng Cảnh Nghiên thu lại nụ cười, đầu hắn hơi nghiêng sang một bên, nhìn vào cô rồi hỏi:
"Cậu đang chê tôi phiền à? ".
"Không dám ".
Hắn có chút cười mỉa:
"Nếu như dám thì chắc là sẽ chê đúng không? ".
Châu Vũ Hinh nhìn những cánh hoa trong lòng bàn tay tiến đến thùng rác do dự vài giây liền bỏ chúng vào trong rồi tiếp tục dọn dẹp.
Thiếu niên ấy vẫn ngồi ở đó quan sát cô, Châu Vũ Hinh khó chịu thì có ích lợi gì chứ? Cô chẳng thể nào dùng chổi quét hắn ra khỏi đây như một đống rác được.
Thật phiền.