Cửa phòng mở ra, cô gái nhìn vào trong sách, tâm trạng thoải mái, đôi môi nở nụ cười rồi mở miệng:
"Sao lại lên sớm thế? Không xem kịch ở dưới lầu nữa sao? ".
"Có vẻ cô Châu đây khá cao hứng nhỉ? ".
Nghe thấy giọng nói mang theo vài phần giễu cợt, cô ngẩng đầu lên ngay lập tức, rất nhanh liền chạm mắt với người đàn ông đang đứng ở trước cửa phòng.
Châu Vũ Hinh nhíu mày, tâm trạng tốt nhất hoàn toàn bị phá hỏng, cô đứng lên, dè chừng nhìn hắn rồi nói:
"Sao anh lại ở đây? ".
Hoàng Cảnh Nghiên chế nhạo cười phì, hắn hờ hững nhún vai, chân mày khẽ nhếch lên, đưa tay vuốt nhẹ tóc mái ra phía sau rồi đáp:
"Cô Châu quên đây là đâu à? ".
Cô đương nhiên không quên, ý cô muốn hỏi chính là tại sao hắn lại ở trong phòng của Bảo Ngọc, tên này thực sự rất thích bóp méo lời mà cô nói.
Vũ Hinh thở dì, dường như chỉ cần nhìn thấy hắn thì niềm vui trong cô đều bay đi sạch, Hoàng Cảnh Nghiên không quá để tâm đến, hắn hiên ngang tiến vào trong phòng, cô gái nhỏ khẩn trương lùi xa nhưng rất nhanh bị hắn nắm lấy cổ tay, người đàn ông kéo cô ra khỏi phòng, chân hắn dài hơn cô, vậy nên chỉ cần sải bước dài là khiến cho Vũ Hinh phải đi tận hai bước.
Hắn kéo cô vào phòng tắm ở cuối hành lang rồi khoá trái cửa, trong lòng cô gái dâng lên dự cảm chẳng lành, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi mà cảnh cáo:
"Hoàng Cảnh Nghiên, đừng có mà điên khùng nữa, đừng quên chú và Bảo Ngọc đang ở nhà ".
Hắn cười, ép sát cô vào cánh cửa rồi lên tiếng:
"Vậy nên, nếu em la to thì mọi người sẽ nghe thấy đấy ".
Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy đôi môi phấn nộn của cô gái, động tác có chút chừng mực, không quá thô bạo như lần trước.
Lúc Vũ Hinh muốn cắn hắn thì người đàn ông rời khỏi môi cô, hắn nâng cằm để cho cô đối diện với mình rồi nhả ra một câu có ý tứ:
"Em muốn cắn thì xin mời, tôi cũng sẽ cắn lại để trả lễ, lát sau nếu như cha tôi và Tiểu Ngọc có hỏi thì chỉ sợ em không biết trả lời thế nào thôi ".
"Hoàng Cảnh Nghiên! ".
"Êy ".
Người đàn ông chẳng hề biết xấu hổ đáp lại rồi lại cúi đầu hôn lên môi cô, Châu Vũ Hinh đặt tay lên lồng ngực hắn cố gắng đẩy nhưng hắn lại chen chân vào giữa bắp đùi mềm mại, bàn tay to siết chặt lấy eo cô.
"Vài ngày qua cô Châu đây đúng là rất vất vả để trốn tránh tôi nhỉ? ".
"Ưm, bỏ ra… ".
Hắn cắn nhẹ cánh môi dưới đỏ mọng của cô, dường như làm trái với ý cô sẽ mang lại cho hắn niềm vui bất tận.
Cộc cộc…
"Hic! " - Tiếng gõ cửa ở phía bên ngoài vang lên khiến cho Vũ Hinh giật nảy người, rất nhanh liền truyền đến giọng nói:
"Hinh Hinh, cậu ở trong đó ư? ".
Hoàng Cảnh Nghiên và cô đều nghe thấy tiếng của Lưu Bảo Ngọc, hắn buông tha cho đôi môi đáng thương, duy trì với cô một khoảng cách nhất định rồi khẽ thì thầm bên tai:
"Trả lời đi, Hinh Hinh~ ".
"Ư, đừng " - Vũ Hinh né tránh, cố gắng không phát ra âm thanh lớn, biểu tình của cô thực sự cũng như không, hoàn toàn không thể ngăn cản hắn.
"Vũ Hinh? " - Lưu Bảo Ngọc ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì liền hỏi lại.
"Tớ… ở… trong này. Bụng… có chút khó chịu… " - Vũ Hinh chỉ còn cách đáp lại, cô cắn môi dưới ngăn không cho âm thanh phát ra.
Hoàng Cảnh Nghiên đặt tay lên bụng cô rồi dần di chuyển xuống dưới, xấu xa mà thì thầm:
"Khó chịu ở đâu, trên hay là dưới? ".
"Ừm, tớ với cha đang định đến trung tâm thương mại mua chút đồ, cậu khó chịu thì ở nhà đợi… ".
"Tớ sẽ ra ngoài ngay thôi! " - Như tìm được phao cứu sinh, cô nhanh chóng thét lên, khiến cho người bên ngoài giật mình.
Người đàn ông nghe thấy cô nói thế chỉ cười như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện hài hước, hắn cho tay vào trong áo nắm lấy một bên tròn trịa rồi nói vào tai cô:
"Muốn ra? Tôi giúp em nhé?! ".
Chân hắn chèn vào ngày càng không có tiết tháo, Vũ Hinh đỏ chín mặt, căm tức né tránh nhưng sức lực của cô sao có thể so với hắn?
"Vậy tớ đợi cậu ở dưới nhà nhé! ".
"Đừng! " - Vũ Hinh không nén lại được mà thét lên.