Xe ngựa lắc lư, Phù Ly lại ngồi vững như bàn thạch, đến cả nếp gấp trên áo cũng chưa từng thay đổi, cả người tỏa ra khí lạnh. Thấy hắn không nói, Khương Nhan lại nhỏ giọng nói, “Dù sao, cũng không phải là vật quan trọng gì...”
“Không phải là vật quan trọng gì ư?” Phù Ly lạnh lẽo lườm nàng, nhìn nàng hít sâu vài lần mới lạnh giọng hỏi, “Nàng có biết đó là hôn ước của chúng ta không? Khương Nhan, trong lòng nàng...đã từng có ta chưa?”
Một câu cuối cùng hắn nói cực trầm, còn có một tia run rẩy cố gắng áp chế, rơi vào tai Khương Nhan lại tựa như đòn tấn công nặng tựa nghìn cân.
“Lời chàng như thế là sao?” Khương Nhan không dám tin người chất vấn câu này lại là từ trong miệng Phù Ly hỏi ra, nhất thời trong lòng chua xót, cười khổ nói, “Ta từ nhỏ luôn tự do tự tại, từ sau khi ở bên cạnh chàng, chàng từng thấy ta nhìn kẻ khác nhiều thêm chút nào không? Trong lòng ta có chàng hay không, chẳng lẽ chàng không cảm nhận được ư?”
Phù Ly vừa hỏi ra câu ấy xong, trong lòng liền có chút hối hận, chỉ là lửa giận đang bốc trên đỉnh đầu, lại sỉ diện không muốn xin lỗi liền quay mặt nói: “Hôn ước nàng cũng có thể bỏ đi, còn gì không nỡ bỏ chứ?”
“Lời này của chàng thật sự là oan uổng chết ta rồi. Khối ngọc định hôn kia là hôn ước của ta với trưởng tôn của Định Quốc Công, ban đầu chàng không màng tất thảy vào Cẩm Y Vệ, suýt chút mất đi thân phận của Phù đại công tử, ta cũng không oán chàng bỏ ta nhỉ?” Khương Nhan xoa mũi, cũng quay đầu đi không thèm nhìn chàng, buồn buồn nói, “Đối với ta mà nói, trước giờ thứ quan trọng không phải là khối ngọc gì đó, mà là chàng.”
Một câu nói đủ để khiến cho băng tuyết lạnh giá tan chảy, Phù Ly lập tức xoay đầu qua, hầu kết chuyển động vài lượt, cánh môi khép mở, thời điểm mở miệng nói chuyện giọng ôn hòa đi không ít, “Khương Nhan, nàng đã hai lần trả ngọc rồi, trong lòng ta khó tránh việc nghĩ nhiều. Nhưng nàng sau này...Những chuyện liên quan đến đại sự của đôi ta sau này, nàng nhất định phải bàn bạc trước với ta mới làm ra quyết định, nghe thấy chưa?”
Xe ngựa không biết đi đến nơi nào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, cực kì náo nhiệt, hẳn là quan sai đang trên đường đến nhà báo hỉ với tân cử nhân trên yết bảng, Khương Nhan nghe thấy ngược lại cảm thấy trống rỗng, không cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ.
Thấy Khương Nhan không cười cũng chẳng nói, trong lòng Phù Ly khẩn trương, không nhịn được lại lẳng lặng nắm lấy tay nàng, vuốt ve một lúc mới thỏa hiệp nói, “Chỉ cần nàng gật đầu, bao lâu ta cũng đều chờ nàng.”
Khương Nhan lúc này mới nghiêng mặt nhìn hắn, không gật cũng không lắc, khuỷu tay chống lên trên khung cửa sổ trên xe kiên định nói: “Khối ngọc kia, là trưởng bối nhà chàng để lại, cha chàng muốn ta trả ta liền trả lại cho ông. Từ nay về sau, ta sẽ dựa vào nổ lực của bản thân để bước đi cùng chàng, trừ phi là chàng buông tay trước.”
Vừa dứt lời, Phù Ly liền kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt, từng chữ rõ ràng: “Ta đã nói rồi, trừ phi ta chết, nếu không cả đời ta cũng không muốn buông ta.”
Khương Nhan nghe nhịp tim đập thật nhanh của hắn, buồn bực trong lòng biến mất không ít, một lúc sau mới từ trong lòng hắn giãy ra, “Nóng quá, chàng buông ra! Ta sao lại cảm thấy, tiện nghi gì cũng bị chàng chiếm sạch nhỉ.”
Trong lòng vừa trống, Phù Ly rũ mắt che đi sự mất mát, đưa tay cầm ra nửa khối ngọc tàn trong vạt áo, “Nếu đã như thế, ngọc này ta cũng không cần nữa, lần sau ta sẽ đưa nàng tín vật càng tốt hơn.” Nói rồi, hắn dùng sức, kéo nửa khối ngọc kia ra đặt sang một bên.
Khương Nhan hừ nói: “Không cần đâu, chàng tặng ta trâm ngọc, ta trước giờ vẫn xem như đã nhận lấy rồi, xem nó như là tín vật định tình mới vậy.”
“Thế bao cổ tay nàng tặng ta, ta cũng sẽ ngày ngày mang theo nó.” Phù Ly lập tức tỏ ý.
Tựa như mây mù tan đi, mặt trời lại xuất hiện, Khương Nhan ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả, cười nói: “Chàng nói người như chàng, thường ngày đoan trang trầm ổn, đầy mưu sách lược, sao hôm nay lại không kiềm nỗi cơn giận, còn đặc biệt chạy đến đây tìm ta hỏi tội...Phải biết là hôm nay là ngày lành ta trúng cử đấy.”
Phù Ly nói: “Cũng chỉ gặp chuyện của nàng, ta mới loạn đi vài phần.”
“Giảo biện.” Khương Nhan nheo đôi mắt sống động lại, tựa như một chú mèo lười nhác, “Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, chàng còn không tín nhiệm ta.”
Phù Ly nói giảm nói tránh: “Chưa từng ngủ qua.”
“Đã cùng giường ngủ chung một đêm còn chưa tính là ngủ qua ư?” Khương Nhan cố ý nói, “Đêm trung thu nọ, cũng không biết là kẻ nào ở trong phòng gác cho ta cả một đêm.”
Miệng lưỡi sắc bén! Phù Ly hận không thể bây giờ ăn luôn nàng, để nàng lĩnh giáo cái gì mới gọi là thật sự ‘ngủ qua’.
Nhưng vừa thấy quầng thâm đáy mắt nàng mang vẻ mệt mỏi lại không đành lòng.
“Nàng đã bao lâu không ngủ ngon giấc rồi?” Phù Ly hỏi.
“Là đêm qua đọc sách hơi khuya một chút.” Khương Nhan không để ý xua tay, tỏ ý hắn không cần lo lắng, nghĩ gì đó, nàng lại nói, “Thật ra ta trả ngọc, cũng có chút lòng riêng.”
Phù Ly nghi hoặc nhìn nàng.
“Mọi người đều lấy hai nhà Phù, Khương để làm ranh giới, như thế không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng, nếu lỡ như ngày nào đó ta thật sự thất bại, tốt xấu gì còn có chàng ở đó. Hai chúng ta ít nhất cũng cần có người đứng vững trong triều đình mới có vốn liếng để nói đến chuyện tương lai.” Nói đến đây, nàng ‘chao ôi’ than một tiếng, đưa cho Phù Ly một ánh nhìn ai oán, “Chàng xem, trong lòng ta trước giờ chỉ có chàng thôi, chuyện gì đều nghĩ cho chàng cả.”
Phù Ly bị nàng trêu đến buồn cười, đáy mắt lóe lên một tia ý cười, lửa giận bừng bừng vừa rồi đều tan thành bọt sóng, trong lòng chỉ còn lại sự ngứa ngáy như có lông vũ lướt qua. Hắn luồn qua mái tóc xõa dài của Khương Nhan, phủ người muốn hôn nàng, lại bị Khương Nhan đưa tay chặn mất.
Nàng nói: “Hôm nay chàng nổi giận với ta, cấm hôn một ngày, xem như trừng phạt.”
Phù Ly không dao động, hôn lên ngón tay đang chắn ngang của nàng, sóng gió hỏi tội đều bình lặng trong nụ hôn lên ngón tay này.
Về đến Quốc Tử Giám, trong giám đang vô cùng náo nhiệt, trước cổng có buộc hai con ngựa lớn buộc tơ lụa đỏ, còn có kèn thổi rôm rả, chiêng trống rộn ràng, dáng vẻ quan sai là một nam tử trung niên đang chắp tay thi lễ nói với các tư nghiệp gì đó, thấy Khương Nhan về, học trò xem náo nhiệt liền tranh nhau nói: “Về rồi về rồi! Tân quý nhân đến rồi!”
Quan sai kia ngẩn người, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hình như không ngờ người mình phụ trách báo hỉ lại là một nữ tử. Sau đó, ông nghi hoặc hỏi: “Cô chính là tân quý nhân hạng nhì trong kì thi hương phủ Ứng Thiên...Ách, Khương Nhan?”
“Đúng vậy.” Khương Nhan chắp tay trả lễ.
Quan sai khôi phục tinh thần, vội đưa thiệp báo trúng cử nói: “Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng lão gia...Ách không, cô nương?” Quan sai đổi vài lần xưng hô cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ đành cười ngượng ngùng nói, “Tiểu nhân ăn nói vụng về, hai mươi ba người trúng cử trong Quốc Tử Giám, vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ cử nhân.”
Nói rồi, ông ta đưa tay, ra hiệu với đội nhạc sau lưng: “Chiêng trống gõ lên! Chúc mừng hai mươi ba vị quý nhân của Quốc Tử Giám cao thăng!”
Thế là lại tùng tùng keng keng, một trận hỉ nhạc tấu vang. Khương Nhan chưa từng nhìn qua cảnh tượng này, đặc biệt là bị mọi người nhìn như vật hiếm lạ vậy, vẫn là cảm thấy cả người không tự nhiên, liền nhận thiệp báo, xin Ổ Miên Tuyết cho mượn vài lượng đưa quan sai báo hỉ và đội nhạc sư, lúc này mới có cơ hội từ trong đám người quay về phòng, tìm lại sự yên tĩnh.
Vừa về phòng uống trà, lại thấy ma ma vội vã đến báo: “Khương cô nương, Phùng tế tửu đang trong sảnh Bác Sĩ chờ cô.”
Tế tửu?
Khương Nhan đặt chung trà xuống nói: “Ta lập tức đến.” Đi ra ngoài cửa lại bước vào uống thêm một tách trà, giải khát xong, mới đi đến sảnh Bác Sĩ.
Phùng tế tửu khoác quan bào đỏ tươi, đội mũ quan ô sa, vạt áo trước ngực thêu vân nhạn trên mây, sống động như thật. Ông ra hiệu Khương Nhan không cần hành lễ, lúc này mới chắp tay đứng dậy, thở dài nói ra một tin tức không phù hợp: “Thánh thượng biết được tin hoàng hậu và thái tử để nữ sinh tham gia khoa khảo liền nổi trận lôi đình. Thái tử bị cấm túc, hoàng hậu cởi trâm thỉnh tội, e là lại nổi lên một trận phong ba.”
Tin dữ đột ngột đến, nụ cười bên môi Khương Nhan nhạt đi.
Qua một lúc nàng mới hỏi: “Hoàng thượng không phải là đã lâu không quan tâm chuyện triều chính ư? Chuyện trong triều trước giờ đều giao cho thái tử xử lý, hoàng hậu nương nương buông rèm chấp chính, sao hôm nay đột nhiên...”
“Cho dù quyền lớn trong triều trong tay ai chăng nữa, thiên tử vẫn là thiên tử, lão hổ bệnh nặng hơn nữa cũng là vua của muôn loài!” Phùng tế tửu từ tốn nói, “Chuyện này thánh thượng đã nhúng tay vào, ắt hẳn có nội tình, ngươi...mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Trong triều khó lường, Khương Nhan không phải vô cùng hiểu thấu, liền chắp tay khom người nói: “Mong tế tửu đại nhân điểm nhắc.”
“Nửa tháng nữa sẽ là ‘Lộc Minh yến’, do lễ bộ tổ chức tiệc mừng trăm vị cử nhân trúng tuyển trong phủ Ứng thiên, biểu thị hoàng ân mênh mông. Nếu bổn quan đoán không lầm, phần lớn thánh thượng sẽ di giá đến dự. Với tình trạng sức khỏe bây giờ của thánh thượng, một khi đến dự tiệc, hết tám chín phần đều đến vì muốn thăm dò ngươi.”
Nói đến đây, Phùng tế tửu lại thở phào ra một hơi, hòa hoãn nói, “Từ xưa đến nay đều là nam chủ ngoài, nữ chủ trong, nữ tử khoa khảo dưới cái nhìn của thánh thượng là họa loạn triều cương, chỉ là có hai vị tư nghiệp và thái tử viết đề cử giúp ngươi, lúc này vẫn chưa giận lây lên người ngươi. Trên Lộc Minh yến, ngươi nhất định phải hành sự khiêm tốn, đừng lỗ mãng nóng vội, nếu không chắc chắn sẽ gây ra họa sát thân. Nếu ngươi có thể bình an vượt qua Lộc Minh yến. Như thế đường quan cũng đã thành công một nửa rồi.”
Khương Nhan vội nói: “Học trò ghi nhớ.” Lúc ngẩng đầu lại không còn vui vẻ, trong lòng khó tránh thêm vài phần nặng nề.
Lộc Minh yến được tổ chức trong điện Phụng Thiên, do thượng bảo tư phụ trách bố trí hơn trăm chiếc bàn, có vô số nhạc sự và vũ cơ của các giáo phường, ca múa không ngừng trong yến tiệc.
Trong hoàng cung, cung điện nguy nga, tựa như núi cao trùng điệp, vàng ngọc huy hoàng. Khương Nhan buộc tóc lên, đầu đội mũ to, thân mặc thanh bào cổ tròn, tay áo rộng, trên bàn thêu tường vân chìm, nghiễm nhiên như một thiếu niên có dung mạo tinh xảo.
Bộ xiêm y này là do lễ bộ dặn Thượng Bảo Tư thống nhất đưa đến cho các cử nhân trúng tuyển, Khương Nhan là nữ tử, không giống số đo của nam tử, nên đặc biệt đến đây làm riêng cho nàng, hôm qua mới nhận được, hôm nay mặc lên, ngược lại vô cùng vừa người.
Vào cung, đi theo tiểu thái giám dẫn đường đến điện Phụng Thiên, tiên ca vũ nhạc càng lúc càng rõ ràng, dõi mắt nhìn theo, điện trong điện ngoài đều là cung nga thanh lệ, cùng với các cử nhân khoác thanh bào cổ tròn, đầu đội mũ to, có người trẻ tuổi hai mươi, cũng có ông cụ tóc trắng bạc phơ, duy chỉ không có nữ tử nào giống như Khương Nhan.
Đáng tiếc Ổ Miên Tuyết rớt bảng, nếu không trên tiệc vẫn có thể tìm được một người bầu bạn.
Nói đến người bầu bạn, Ngụy Kinh Hồng, Trình Ôn và Quý Huyền đều trúng cử, vừa rồi vẫn cùng một đường đi đến, nào người vừa vào cung họ lại chẳng thấy dấu vết đâu. Nghĩ đến đây, Khương Nhan bước qua quỳnh lâm vào trong dự tiệc, vừa tò mò, nghiên cứu, nhìn kĩ những người chắp tay hồi lễ, vừa tìm bóng dáng của Ngụy Kinh Hồng và Trình Ôn.
Tìm rất lâu vẫn chưa tìm thấy, chẳng qua trên cầu trước hồ sen, cung nga thanh lệ dâng hoa quả tới lui, lúc bước qua bên người Khương Nhan, các nàng liền khuỵu gối hành lễ với người sau lưng nàng: ‘Bách hộ đại nhân.”
Khương Nhan theo bản năng quay đầu, liền thấy Phù Ly dẫn theo một đội cẩm y vệ tuần tra bước đến. Nói ra cũng khéo, trong buổi tiệc còn có thể chạm mặt với hắn...
Ánh mặt trời mùa thu lên cao, hương hoa quế ngào ngạt, Khương Nhan mỉm cười, chắp tay với Phù Ly, Phù Ly cũng ôm quyền trả lễ. Lúc đứng thẳng người Phù Ly dặn dò thuộc hạ: “Đi gác bốn cổng, ta lát nữa liền đến.”
Các cẩm y vệ lĩnh lệnh, cầm kiếm đi sang hai cổng trái phải. Phù Ly lúc này mới cứng mặt, ra hiệu Khương Nhan đi theo, nhưng giọng nói ngược lại ấm áp hơn sắc mặt nhiều, hỏi: “Lạc đường rồi hả?”
“Không phải, ta đang tìm Ngụy kinh Hồng và Trình Ôn.” Khương Nhan giữ khoảng cách hai bước theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi, “Chàng sao lại ở đây?”
“Hôm nay bệ hạ sẽ đến dự tiệc, e là vì nàng mà đến.” Sau đó, Phù Ly nâng cằm chỉ về hướng Văn lâu nói, “Ngụy Kinh Hồng và Trình Ôn được thái tử gọi đến Văn lâu, không rảnh để để ý đến nàng, bản thân nàng phải cẩn thận một chút.”
Khương Nhan cười, dây đàn căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng một chút, hỏi: “Chàng là lo lắng cho ta nên cố ý xin đến đây tuần tra ư?”
Phù Ly không hề phủ nhận, chỉ dẫn nàng xuyên qua đám đông, đứng trước một chiếc bàn. Xung quanh người qua kẻ lại, ăn uống linh đình, hắn không tiện lớn tiếng, áp thấp giọng nói: ‘Nàng ngồi ở đây, tất thảy đừng nói loạn làm bừa. Ta sẽ ở ngoài điện Phụng Thiên canh gác, không cần sợ.”
Khương Nhan cười gật đầu, mây mù trong lòng đều tan biến, ánh sáng chiếu lọi, vô cùng ấm áp.
Phù Ly gật đầu, nhìn nàng thật sâu một cái, liền xoay người rời đi. Từ đầu chí cuối gương mặt hắn lạnh lùng hệt như là tiện tay giúp đỡ một cử nhân trẻ tuổi đi lạc, chưa từng lộ ra một tia thân thiết, sơ hở nào.
Lộc Minh yến dùng thịt nai làm món chính, ý chỉ ‘cao quan hậu lộc’ tỏ ý thiên tử trọng nhân tài, tiền đồ như gấm. Ngồi cạnh Khương Nhan là một ông cụ cử nhân đen gầy, phỏng chừng xuất thân nghèn hàn, cử chỉ không quá phong nhã, vừa vào tiệc liền không ngừng ăn thịt uống rượu, ăn đến hai má phình lên, thiếu điều liếm luôn cả mâm mà thôi, ăn xong lại cùng cử nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, mở miệng khép miệng đều là ‘Tử rằng’. Người ngồi cạnh không quá để ý đến lão, lão liền xoay đầu nhìn Khương Nhan, muốn cùng nàng trò chuyện nhưng thấy nàng da thịt nõn nà như một cô nương, cử nhân đen gầy này lại sinh ra vài phần khinh thường, hừ lạnh một tiếng xoay đầu đi.
Khương Nhan thầm thấy buồn cười, nàng còn chưa chê bai đối phương thô lỗ mà ngược lại bị người ta chê bai nàng rồi.
Đang nghĩ ngợi, một lão thái giám cầm phất trần vội vàng bước vào, kéo dài âm điệu cao giọng nói: “Thánh thượng có chỉ —— truyền cử nhân Quốc Tử Giám, Khương Nhan Duyện Châu đến điện bên diện kiến!”
Trong lòng thoáng trầm, những gì hẳn đến sớm muộn cũng sẽ đến.
Khương Nhan đặt quả nho trong tay xuống, hít sâu một hơi liền đứng dậy bước ra khỏi hàng, quỳ bái nói: “Học trò lĩnh chỉ.”
Tiếng ca múa ngừng lại, trong buổi tiệc thoáng yên ắng, sau đó tựa như tiếng nước chảy vào chảo dầu, xì xào thì thầm: “Sao giống nữ nhân thế?”
“Ta nhớ ra hắn, hạng nhị bảng! Lúc đó trông thấy tên hắn liền cảm thấy là một cô nương!”
Khương Nhan không rảnh để ý họ đang nói gì, lồng tay áo đi theo lão thái giám. Lúc ra cổng, Phù Ly đứng ngoài điện chờ, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt cùng Khương Nhan ngắn ngủi giao nhau.
Khương Nhan không để lại dấu vết gật đầu với hắn, liền xoay người đi, đi sang điện bên, mỗi một bước đều tựa như có đao nhọn ghim trên đỉnh đầu, treo lơ lửng nhưng không rơi xuống.
Lão thái giám bước vào thông báo trước: “Điện hạ, Khương Nhan đã chờ bên ngoài điện.”
Một giọng khàn đục, có khí không sức truyền đến: “Tuyên.”
Khương Nhan lồng hai tay áo bước vào, chỉ thấy nội thị nghiêm nghị, cung nga yên lặng, châu báu và ánh lửa vàng cam trong sảnh đường sáng rực cả điện.
Nâng mắt nhìn lên, lão hoàng đế một thân long bào nghiêng nghiêng dựa lên long ỷ, khóe mắt xệ xuống, gương mặt vàng vọt gầy gò, mà hoàng hậu ngồi quỳ dưới ghế tháp thấp, đang cầm khăn tay giúp hoàng đế lau mồ hôi trên trán. Thái tử Chu Văn Lễ, Phù thủ phụ cùng tế tửu Quốc Tử Giám Phùng Cửu Khanh đều mặc triều phục đứng hai bên, Phù Các và Phùng Cửu Khanh đều là lão thần, sắc mặt điềm đạm, ngược lại là Chu Văn Lễ mi mắt đen nhánh lại đầy lo lắng.
Không náo nhiệt như trong điện Phụng Thiên, điện bên mát lạnh yên tĩnh, đừng nói là lớn tiếng nói chuyện, đến cả tiếng hô hấp đều hít thở cực khẽ. Hai tay Khương Nhan đặt đè lên nhau để trước trán, hành đại lễ quỳ bái nói: “Học trò Khương Nhan, bái kiến điện hạ! Bái kiến hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ!”
Nàng đặt trán chạm đất, hoàng đế trên long ỷ hồi lâu không đáp lại, cho đến khi đầu gối của Khương Nhan quỳ đến tê dại, gương mặt cũng từng trận sung huyết, giọng nói suy yếu già nua mới lần nữa truyền đến: “Ngẩng đầu lên.”
Khương Nhan đứng dậy, dần dần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hướng long ỷ, lại thấy hoàng hậu không nhịn được dùng mắt ra hiệu với nàng. Khương Nhan hiểu ý, thứ dân không thể nhìn thẳng vào thiên tử, liền rũ mắt, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Gương mặt này thật là khiến người ta yêu thích, người khoác thanh bào cũng có vài phần tiêu sái.” Hoàng đế hạ mí mắt xuống, lọn tóc hoa râm bên tai khẽ lay động, đôi môi khô khốc vì nhiều năm dùng đan dược tạo thành màu đỏ tía, trông rất âm hiểm. Lão vờ như thân thể không khỏe, đấm đấm đầu gối nói, “Trẫm cầu tiên vấn thuốc nhiều năm nay, không quan tâm phàm trần thế tục, triều chính vẫn luôn giao cho thái tử và nội các xử lý, hoàng hậu có nhiệm vụ dạy dỗ, nào nghĩ đến quốc gia chưa hưng thịnh, ngược lại đã động đến quy củ của lão tổ tông, tìm một nữ cử nhân đưa cho trẫm.”
Phù thủ phụ chậm rãi chắp tay, trầm giọng nói: “Là thần cô phụ hậu vọng của bệ hạ. Nhưng hoàng hậu chọn quý nữ vào Quốc Tử Giám học tập, cũng là vì muốn ổn định quốc mạch Đại Minh.”
Lão hoàng đế xua tay, tựa như chiếc xe nước cũ kĩ thở hồng hộc nói: “Quốc mạch Đại Minh khi nào cần nữ nhân đến ổn định? Hoàng hậu muốn bồi dưỡng nữ tử ban cho trọng thần kết thân, cũng chưa chắc không thể, chỉ là nữ tử trong sảnh này cư nhiên khoác lên thanh bào của cử nhân, điều này, thì làm sao giải thích đây?”
“Bệ hạ.” Phùng tế tửu bước ra khỏi hàng, chắp tay nói, “Tài học của Khương Nhan không thua kém gì nam tử, ban đầu cũng chỉ có đại công tử Phù gia của Phù thủ phụ có thể so cao thấp với nàng, điện hạ trước giờ chủ trương không kể xuất thân, chỉ cần có tài sẽ được coi trọng, là chúng thần tiếc tài, phá lệ để Khương Nhan tham gia thi cử.”
“Ban đầu Lý Dịch An, Ngữ Huyền Cơ đều là đại tài nữ nổi danh một thời, cũng không thấy được thi cử nhập sĩ đâu.”
Hoàng đế cười nhạo, “Trẫm nghe nói, nữ tử này là thái tử và hai tư nghiệp của Quốc Tử Giám cùng đề cử tham gia thi hương, cố tình chiêu riêng đến đây chỉ là vì giữ thể diện cho chư vị khanh gia và thái tử. Nữ tử sao, nên an cư hậu trạch, nam nữ trong triều đứng cùng hàng, sẽ làm rối loạn luân thường, khiến cho âm dương mất cân đối. Nếu có một nữ quan, sau này nữ tử sẽ không còn lòng giúp chồng dạy con, cả ngày noi theo Khương Thị vào làm chủ triều đình, tham gia triều chính, giang sơn của trẫm sao có thể lâu dài đây?”
Thấy hoàng thượng dứt khoát như thế, đường thi cử trước mắt có thể bị chèn vào chỗ chết, trong lòng Khương Nhan căng thẳng, tập trung tinh thần nói: “Bệ hạ...”
“Hoàng thượng, thần thiếp có hai câu muốn nói.” Hoàng hậu bỗng nhiên áp xuống lời của Khương Nhan, quỳ bái trước ghế thấp nói.
Hoàng thượng ‘ừm’ một tiếng: “Nói.”
Hoàng hậu lẳng lặng đưa mắt nhìn Khương Nhan, ra hiệu nàng đừng tự ngôn luận, lúc này mới quỳ bái dùng trán chạm đất, dịu giọng nói: “Duẫn Vương định hôn sự với bá gia thành Tương, nhưng thái tử vẫn còn chưa có hôn phối. Bổn cung thấy Khương Nhan thông tuệ sắc bén, tham gia khoa cử chưa chắc là chuyện xấu, tương lai vào triều có thể phò trợ thái tử cũng là hợp tình hợp lý.”
“Ý của hoàng hậu, có ý đem nữ tử này gả cho thái tử?”
“Với tài học của nàng, sẽ không hề thua với Trưởng Tôn hoàng hậu.”
Dứt lời, Khương Nhan lập tức ngẩng đầu lên, chuông cảnh báo trong lòng run vang, cắn chặt răng, đại khái muốn đứng dậy phản bác, thái tử bên cạnh ngược lại có hành động trước, bước ra khỏi hàng nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần và Khương Nhan vốn chỉ là bạn bè giao hữu, chưa từng có lòng muốn cưới nàng vào trong Đông Cung! Khương Nhan tài hoa xuất chúng, trước giờ đứng đầu Quốc Tử Giám, nếu ta vì bản thân mà đoạt đi đôi cánh, cắt đi tiền đồ của nàng, không khỏi khiến lòng của sĩ tử trong thiên hạ rét lạnh!”
Thái tử đổi đi vẻ ôn hòa thường ngày, giọng nói hùng hồn hữu lực, lại xoay người nhìn Khương Nhan một cái.
Ánh mắt kia vô cùng phức tạp, có không nỡ, có luyến tiếc còn có vài phần cảm xúc ngổn ngang không nhìn rõ, cuối cùng lại thoáng im lặng. Hắn hắng giọng, quỳ bái nói, “Huống hồ, trong lòng nhi thần đã có người trong lòng, không phải là Khương Nhan...”
“Thái tử!” Giọng hoàng hậu lộ rõ sự cảnh cáo.
Hoàng thượng thở dài một hơi, trong lồng ngực xuất hiện chút tạp âm, đưa tay ra hiệu mọi người yên lặng, mệt mỏi nói: “Ồn đến đầu trẫm cũng nhức cả rồi. Nếu các ngươi đều khen nữ tử này đến trên trời có dưới đất không có, chi bằng để trẫm mở mang một lần đi.” Nói rồi, ông khoát tay, lập tức có lão thái giám cầm một chiếc khay, bên trên phủ kín bằng gấm, đưa cho Khương Nhan đang cúi đầu quỳ gối.
Hoàng thượng tựa như cực kì mệt mỏi, mí mắt chớp chớp, khàn giọng nói: “Trong lớp gấm là một câu kinh nghĩa trẫm tự đề, trong thời gian một nén hương, lệnh ngươi viết một bài sách luận. Nếu viết không ra hoặc bút lực không đủ, trẫm sẽ tước đi danh hiệu cử nhân của ngươi, biến thành nô tịch.”
Thời gian một nén hương, chỉ là một nửa thời gian của cuộc thi sách luận bình thường, hoàng thượng rõ ràng là đang làm khó nàng, để nàng biết khó mà lui...
Nhưng tên đã tên cung, không thể không bắn, hai tay Khương Nhan nhận lấy, cố gắng dùng giọng bình ổn đáp: “Vâng.”
Trên cuộn giấy viết là lời trong《Mạnh Tử》: “Lao tâm giả trị nhân, lao lực giả trị dư nhân.”*
(*Kẻ lao tâm trị người, người lao lực bị người trị)
Thái giám đem bàn cùng đoàn bồ đến cho nàng, Khương Nhan liền vén tà áo, ngồi quỳ lên đoàn bồ, trải giấy nghiên mực. Một nén hương được thắp lên, mỗi sợi sương khói đều tự như bùa giục mạng, Khương Nhan cầm bút chấm mực, lúc giơ cổ tay lên mới phát hiện ngón tay mình đang run dữ dội, mọi người dõi mắt nhìn theo, trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, nếu nói không khẩn trương nhất định là giả.
Nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, lúc mở mắt ra lần nữa nàng liền hạ nét bút đầu tiên. Sau khi tập trung, không cảm thấy thời gian trôi đi, nét bút di chuyển thoăn thoắt, viết được một nửa mới phát hiện bộ phận ngôn luận của mình không ổn: Vừa rồi nghe hoàng thượng nói chuyện, là người bảo thủ mà trong văn chương nhắc đến sách luận thay đổi quan viên hạch định e rằng khiến cho ông phản cảm, ngại nữ tử tham gia chuyện triều chính...
Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất chính là giữ được đầu mình.
Chóp mũi Khương Nhan lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn huân hương trong lư, chỉ xuống chưa đến bốn phân. Nghĩ ngợi chút, nàng vẫn là đưa bút vẽ một nét lớn, cải cách toàn bộ ý tưởng lần nữa viết lại.
Hạ bút như bay, bỗng nghe thấy tiếng đồng la vang lên, thái giám tuân lệnh nói: “Thời gian đã hết——”
Khương Nhan gác bút, đứng dậy quỳ bái, lui về một bên, thấy lão thái giám đem bài viết mực vẫn chưa khô của nàng trình lên. Nàng lẳng lặng đưa tay phải ra sau lưng, giấu đi cổ tay đang run khẽ.
Nhất thời trong điện yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thái giám cầm đuốc soi, lão hoàng đế trên long ỷ vươn ra đôi tay khô gầy đầy đồi mồi, mở cuộn giấy của Khương Nhan ra xem, mí mắt nhăn nheo rũ xuống, không nhìn ra một chút vui giận nào cả. Nửa hồi sau, lão đặt cuộn giấy tùy ý ném sang một bên, phì một tiếng nói: “Đáng tiếc rồi, tiếc lại là thân nữ nhi.”
Ánh mắt Khương Nhan ngơ ngác, nhất thời không biết lời của hoàng thượng là ý gì, ngược lại, Chu Văn Lễ lại không nhịn được mà thở phào một hơi, cả người căng cứng thả lỏng không ít.
“Khương Nhan, ngươi nghe đây, bổn triều không cho phép nữ tử làm quan là điều luật thép.” Dừng chút, hoàng đế lại nói, “Nhưng trẫm ngược lại muốn xem thử, một giới nữ lưu có thể đi được bao xa. Tiền đề là ngươi phải từ bỏ đi thân phận nữ nhi, dùng nam trang để gặp mặt người khác, qua hai năm liền mai danh ẩn tính, hoàng hậu sẽ vì ngươi chỉ hôn, yên tâm gả cho người ta đi.”
Chỉ hôn?
Khương Nhan vội quỳ bái nói: “Bệ hạ, học trò...”
Một lời còn chưa nói xong, hoàng hậu lại kịp thời đánh gãy lời nàng, nói: “Khương Nhan, còn không mau tạ ân?”
Hoàng hậu nhíu mày, đến cả Phùng tế tửu cũng khẽ lắc đầu với nàng, Khương Nhan liền biết hoàng thượng quyết định như thế đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu nói đến chuyện nữ nhi tình trường e là sẽ khiến long nhan đại nộ.
“Tương lai còn dài, bệ hạ thánh minh.” Phù thủ phụ vẫn luôn im lặng khom người với long ỷ, ánh mắt lại nhìn về Khương Nhan, câu nói ‘tương lai còn dài’ thật ra là nói cho nàng nghe.
Phù thủ phụ, đang giúp nàng chăng?
Cố áp xuống xao động trong lòng, Khương Nhan cắn răng, quỳ bái khấu đầu: “Học trò sẽ cẩn tuân lời dạy bảo, khấu tạ hoàng thượng long ân!”
Một trận hư kinh**, cả người hoàng thượng mệt mỏi, để thái giám dìu đỡ quay về điện Dưỡng Tâm. Khương Nhan quỳ bái tiễn mọi người, lại bái lạy hoàng hậu và thái tử, đứng dậy rời đi, lại nghe thấy hoàng hậu trầm giọng gọi: “Khương Nhan.”
(**Hư kinh (虚惊): chỉ sau khi mọi chuyện xảy ra mới biết không cần hoảng sợ)
Màn thi này so với những lần khác đều hao tổn tinh thần hơn nhiều, Khương Nhan bình ổn lại tinh thần, xoay người chắp tay với hoàng hậu hỏi: “Nương nương có dặn dò gì không ạ?”
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, mũ phượng rèm châu, xanh thẳm xinh đẹp. Bà tựa như tự cười nhạo mình nói: “Ta biết ngươi đang oán bổn cung, nhưng bổn cung trước là một nữ thân, sau mới là hoàng hậu, tất cả bổn cung làm chỉ là vì thái tử.”
“Học trò biết, cũng chưa từng oán nương nương.” Từ chuyện của Nguyễn Ngọc, Khương Nhan thật sự thất vọng về hoàng hậu rất nhiều. Tách ra vẻ ngoài hào nhoáng, lộ ra chân tướng máu tươi đầm đìa, mới phát hiện ra nữ tử tôn quý từng được nàng tôn sùng như là ánh sáng, hóa ra cũng có một mặt u tối...
Nhưng nếu nói đến oán hận, lại không cần thiết. Từ đầu chí cuối, Khương Nhan đều rất cảm kích vì hoàng hậu có thể cho nàng cơ hội vào trong Quốc Tử Giám, để nàng có thể thuận lợi tham gia khoa khảo... Thật ra tỉ mỉ nghĩ lại, với quyền thế của hoàng hậu, loại tên nàng ra khỏi khoa thi hoặc là để nàng không có tên trong bảng, chẳng qua là dễ như trở bàn tay nhưng hoàng hậu không làm vậy.
Trong đôi mắt phượng của hoàng hậu có tơ máu, nói không ra là do nước mắt sắp trào hay là vì mệt mỏi, bà chậm rãi bước đến trước mặt Khương Nhan, nhìn dáng vẻ quỳ bái thẳng tắp của nàng, khom người nói: “Vừa rồi nếu ngươi mở miệng nói một câu phản bác lời hoàng thượng, ngươi sẽ chết đấy biết không? Ta có ý để ngươi thành thái tử phi là đang giúp thái tử cũng là giúp ngươi, ngươi biết không?”
“Nương nương giúp học trò là phần tình, không giúp học trò là bổn phận, ở vị trí của người rất khó có thể giải quyết mọi việc một cách công bằng. Trong lòng học trò cảm kích, nguyện cả đời phò tá thái tử điện hạ, từ nay về sau bất kể là trên miếu đường hay ở sông hồ ngoài xa, học trò mãi mãi trung thành với điện hạ, nhiều hơn nữa, học trò không cho được nữa.” Khương Nhan nâng mắt, khẽ cười, “Học trò đã có người mình yêu thương, nếu không thể cùng chàng kết thành phu phụ, học trò từ nay về sau sẽ không gả cho ai.”