Không biết là khẩn trương hay hưng phấn, trên giường trằn trọc, tỉnh tỉnh mơ mơ, đến cả trong mơ cũng là kiệu hoa lớn cùng ánh nến đa tình lay động trong phòng cưới. Lúc lần nữa mở mắt ra, trời vẫn chưa sáng, trong sân đã nghe thấy tiếng người đi lại khe khẽ, đa phần là cha nương cùng các hạ nhân thức dậy chuẩn bị trà bánh, kiểm kê lại của hồi môn các thứ rồi, ánh sáng vàng cam xuyên qua chữ hỉ đỏ tươi dán trên ô cửa trên bàn sách, so với thường ngày càng thêm sáng lạn, náo nhiệt.
Khương Nhan trở người, lại nhắm mắt ngủ một lúc. Nàng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, mà thật ra không bao lâu cả, lúc mở mắt lần nữa trời vẫn chưa sáng, trên con ngõ nhỏ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người bán thức ăn sáng gõ mõ đi qua, chuyện hết sức bình thường nhưng xuất hiện vào hôm nay đều có một loại tình nghĩa triền miên nói không nên lời.
Khương Nhan ngồi dậy, khoác áo ngoài mở cửa đi ra, đứng trên bậc thềm ngoài sương phòng, hít sâu một hơi không khí sương mai.
Khương phu nhân đang trong sân chỉ huy thị tì cột lụa hoa đỏ lên trên vài rương gỗ, nghe thấy tiếng động quay đầu, ngạc nhiên nói: “A Nhan, mới giờ mão thôi, sao lại dậy rồi?”
“Con ngủ không được.” Khương Nhan thần thái sảng khoái cười nói, “Nương, con cần làm gì ạ?”
“Nhìn dáng vẻ sốt ruột của con kìa.” Khương phu nhân hôm nay mặc xiêm y đỏ nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, càng thêm dịu dàng xinh đẹp hơn thường ngày. Bà nhận lấy đèn mà thị tì đưa đến, đi về hướng Khương Nhan, “Ăn chút đồ nóng ấm bụng đã, tốt nhất là ngủ thêm một lúc nữa, đỡ phải sau khi dày vò đến trời tối mà không còn sức, giờ tỵ lại dậy tắm rửa thay đồ, giờ thân kiệu hoa của Phù gia sẽ đến đây đón dâu rồi.”
Quá trình đón dâu cưới gả Khương Nhan đã ôn tập vài ngày trước, có chút rườm rà, nhưng may mà cả đời chỉ có một lần, chịu đựng thôi cũng sẽ quen thôi.
Chậc, sao trời vẫn chưa sáng nhỉ? Phải đến lúc hoàng hôn mới có thể nhìn thấy Phù Ly sao.
Khương Nhan cảm thấy cả ngày dài như một năm thở dài, vừa thở dài một tiếng, liền bị Khương phu nhân khẽ quát ngăn lại: “Ngày đại hỉ, không được thở dài.”
Khương Nhan vội cười hì hì nói: “Không phải thở dài, con là đang hít thở luyện khí công.”
Không lâu sau tì thị đem chút thức ăn đến, Khương Nhan ăn xong, sắc trời liền dần từ âm u chuyển sang sáng tỏ, còn lâu mới đến giờ trang điểm, Khương Nhan lại nằm trên giường mơ hồ thiếp đi.
Giữa lúc mông lung, bỗng có người mở cửa tiến vào, khẽ lay vai Khương Nhan nói: “A Nhan, đến lúc sửa soạn rồi.”
Mở mắt ra, gương mặt cười dịu dàng của Khương phu nhân xuất hiện trước mắt, cưng chiều nói: “Vừa rồi con đã ngủ nhiều chút rồi, con lại không nghe, thời điểm mấu chốt lại phạm phải mơ hồ. Mau dậy thôi!”
Khương Nhan đồng ý ‘vâng’ một tiếng, lại dính lên người Khương phu nhân không nhúc nhích, ôm lấy bà hàm hồ nói: “Nương, con không nỡ nương.”
Khương phu nhân ngây người, lập tức phì cười nói: “Nha đầu ngốc.”
Tắm rửa thay quần áo phí rất nhiều công phu, kỳ lân bào vạt rộng đỏ rực vô cùng phức tạp, váy quần quan lục, khăn quàng thêu tường vân uyên ương bằng tơ vàng chỉ bạc. Lúc trưa lại ăn chút thức ăn, liền súc miệng, để mặc nương dùng dầu hoa quế bôi lên mái tóc xõa ngang hông của nàng, vấn toàn bộ tóc lên sau đầu, lại đội mũ phượng nặng trịch lên, bên tóc rũ châu như mành, xinh đẹp vô song.
Lớp trang điểm tân nương là Khương phu nhân đích thân giúp nàng trang điểm, đến khi yên chi thoa lên, trang điểm vừa thành, Khương Nhan suýt nữa không nhận ra mình trong gương đồng.
“Quá...” Khương Nhan nghiêng mặt, sau đó lại nhìn lên gương, ‘quá’ một lúc cũng không biết phải nói ra nửa câu sau thế nào.
Nàng thường ngày không dùng son phấn, đột nhiên lại trang điểm như vậy, bỗng cảm thấy quá diễm lệ yêu dã.
Còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức, liền nhìn thấy ngoài nhà truyền đến một trận náo nhiệt, có tì thị vội vã đến báo: “Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài có vài người đọc sách nói là gia chủ Lục gia phủ Lâm Thao đến dự tiệc.”
Phủ Lâm Thao? Lục gia?!
Ngoại tổ phụ?!
Khương Nhan và Khương phu nhân đều sững sờ, có chút không dám tin vào tai mình. Trước đó, Khương Nhan thật sự có gửi thiệp mời đến bên Lục gia phủ Lâm Thao, vốn cho rằng với tính tình của ngoại tổ phụ nhất định là sẽ không nghìn dặm xa xôi đến tham dự tiệc cưới, vốn không ôm hi vọng gì, nào ngờ hôm nay ông vẫn đến rồi!
Khương Nhan vô cùng vui mừng, nhấc chiếc váy rườm rà đứng dậy lại bị Khương phu nhân ấn xuống, an ủi nói: “Kiệu hoa Phù gia vẫn chưa đến, tân nương không thể nghiễm nhiên ra cửa, ta đi chiêu đãi ngoại tổ phụ, yên tâm.”
Khương Nhan chỉ đành lại ngồi xuống.
Không dễ gì mới đến giờ thân, mơ hồ có tiếng hỉ nhạc chiêng trống đến gần, tiếng pháo nổ hết đợt này đến đợt khác, Khương Nhan liền biết kiệu hoa của Phù gia đến đón dâu đã đến. Quả nhiên, Khương phu nhân ra ngoài đón khách quay về, vội vã đẩy cửa, lại kiểm tra vài lượt trang dung tư thái của nàng, sau khi không còn sơ hở gì, mới mời gia chủ trong phủ đến giáo giới cho tân nương.
Theo quy củ thông thường, giáo giới sẽ để phụ thân của tân nương chủ trì, nhưng nếu Lục Vân Sinh đã đến, bất kể là vai vế hay tài đức, đều nên là do ông cụ tài cao đức trọng tiến hành.
Khương phu nhân nắm tay Khương Nhan ra ngoài khuê các, ra hiệu nàng hành lễ với Lục Vân Sinh, bảo: “A Nhan, vấn an ngoại tổ phụ của con đi.”
Khương Nhan khoác hôn phục của tân nương, đội mũ phượng choàng khăn, trang trọng mà từ tốn hành đại lễ quỳ bái, dùng trán chạm đất gọi: “Ngoại tổ phụ.”
Lục Vân Sinh hẳn là đã tắm rửa thay y phục xong mới đến dự tiệc, trên người không có một tia mệt mỏi vì đi đường xa, vẫn tinh thần minh mẫn, nghiêm nghị ‘ừ’ một tiếng, chống trượng nói: “Ngươi về nhà chồng, chớ trái lời chồng.”
Nếu là ngày thường, Khương Nhan nhất định sẽ không phục phản bác: Dựa vào gì mà phụ nữ gả đi, chỉ có thể xem chồng bằng trời? Nhưng hôm nay lại là ngày xuất giá, tổ tông đã định xuống quy củ, nàng miễn cưỡng đáp một tiếng là được, tương lai còn không biết là ai xem ai bằng trời nữa đấy!
“Vâng, Khương Nhan ghi nhớ lời dạy của ngoại tổ phụ.”
Vừa nói xong, Lục Vân sinh liền đưa tay đỡ nàng, khó khi cảm thán một câu: “Vẫn chưa kịp nhìn ngươi trưởng thành, liền phải tiễn ngươi ra cổng gả đi, thời gian trôi đi như nước chảy không ngừng, một đi không trở lại.”
Khăn trùm đầu bằng lụa mỏng đỏ tươi thêu chỉ vàng phủ xuống, tầm nhìn bị che chắn thành một mảng đỏ tươi, Khương Nhan dưới sự dìu đỡ của cha nương bước qua thảm đỏ trong sân, dưới mảng kèn pháo hỉ nhạc bước ra ngoài. Lúc này hình như nương rơi lệ, Khương Nhan nhìn thấy bà lén lút dùng khăn tay lau đi khóe mắt, trong lòng khó tránh được không nỡ, liền lẳng lặng nắm chặt tay nương, lặng lẽ an ủi bà.
Khương phu nhân nắm chặt tay nàng, lần nữa đổi thành nụ cười dịu dàng.
Nghe nói theo quy định cưới gả của phủ Ứng Thiên, lúc đón dâu tân lang không xuất hiện, mà là do mẫu thân của tân lang đến đón tân nương vào cổng. Nhưng mẫu thân của Phù Ly đã sớm qua đời, hắn liền một mình đến đây, tân lang tướng mạo tuấn lãng, phong độ ngời ngời ngồi trên con ngựa cao to, cả người mặc hôn bào càng tôn lên nghi thái vô song của hắn, đến đôi mắt trước giờ vẫn luôn lạnh lùng đều nhiễm lên ý cười, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt không hề dời khỏi người Khương Nhan nửa phần.
Cho dù trùm khăn phủ đầu, Khương Nhan cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, tựa như nắng tháng tám ấm áp quyến luyến vậy.
Ngụy Kinh Hồng cho người đem đồng tiền cùng kẹo mừng đến rải khắp phố, thu hút vô số người xem náo nhiệt đến tranh giành, nhặt được rồi liền chắp tay thi lễ nói ‘bách niên hảo hợp’, không nhặt được cũng cười nói ‘cung chúc tân nhân’... Trong tiếng náo nhiệt vui mừng, Phù Ly xuống ngựa, từ tay Khương phu nhân đón lấy tay Khương Nhan, dẫn nàng ngồi lên kiệu hoa.
Không biết cố ý hay vô ý, Khương Nhan cảm thấy Phù Ly lẳng lặng vuốt ve lòng bàn tay nàng, hệt như đang an ủi, cũng giống như bày tỏ niềm vui mừng vì được như ý nguyện lúc này của hắn lúc này.
Đến trạch đệ của Phù Ly, vừa khéo bắt gặp nội thị cùng cung nga dâng đến quà cưới mà tân đế cùng hoàng hậu đến tặng, những thứ như lăng la tơ lụa, ngọc như ý, trân châu nam hải các thứ Khương Nhan không quá hiểu, chỉ biết là vật quý hiếm, xem như là Chu Văn Lễ cho nàng cùng Phù Ly thể diện.
Sau khi xuống kiệu, bước qua chậu than, lễ nghi bái đường, sau khi hoàn thành tất cả, đã là chạng vạng.
Nghi lễ hoàn thành.
Khương Nhan ngồi trên giường cưới của tân phòng, trong lòng hoàn toàn khác biệt với đêm thất tịch nọ. Thất tịch đêm ấy nàng cùng Phù Ly ngồi trên giường, cuối cùng chỉ là giữa hai người ngây ngô nếm thử cùng vui đùa, mà đêm nay, lại có thêm phần gánh vác trọng trách cả đời.
“Lần trước là ngươi bên ta, lần này là ta bên ngươi rồi.” Ổ Miên Tuyết cười đi đến trước mặt Khương Nhan, mím môi thấp giọng nói, “Đừng khẩn trương A Nhan, cứ nghe theo lời ta mà làm, nhất định sẽ không đau lắm đâu.”
Dưới khăn voan, đôi môi son đỏ của Khương Nhan cong lên đường cong xinh đẹp, cười khanh khách nói: “Ta không căng thẳng. Ngươi đừng nói bậy, A Ngọc vẫn ở đây đấy.”
Nguyễn Ngọc tuy không hiểu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ che miệng cười xấu xa của Ổ Miên Tuyết cũng biết là hai người đa phần là đang bàn vấn đề không đứng đắn gì, mặt đỏ bừng, rót trà dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “A Nhan, ngươi khát không?”
“Vẫn là A Ngọc tốt với ta.” Khương Nhan vén một góc nhỏ khăn voan lên, nghiêng đầu từ tay Nguyễn Ngọc uống hai ngụm.
Vẫn chưa uống đủ, liền nghe thấy người bên ngoài vội vã gõ cửa, sau đó là giọng của Ngụy Kinh Hồng: “Tân nhân vào động phòng rồi, hai nàng còn ở trong đó làm gì? Phù Ly uống rượu vào là không nói lý lẽ gì đâu, coi chừng hắn sẽ ném hai người ra ngoài đấy.”
Ổ Miên Tuyết mới không thèm tin lời nhảm nhí của hắn, cười đáp: “Nếu hắn thật sự ném ta ra ngoài, Ngụy chim nhỏ chàng phải đỡ ta đấy!”
Ngoài cửa, Ngụy Kinh Hồng ‘chậc’ một tiếng, rất không đứng đắn bảo: “Đã nói ta không nhỏ rồi, còn nói bậy nữa đêm nay ta sẽ để nàng nếm đủ!” Khựng chút, lại nói: “Phù Ly thật sự qua đây rồi, ra ngoài ra ngoài!”
Ổ Miên Tuyết lúc này mới nói với Khương Nhan: “A Nhan, ta đi trước đây. Thế cái kia...ừm, chúc hai người mọi chuyện thuận lợi nhé!”
Nói rồi, nàng thấp giọng cười, kéo Nguyễn Ngọc ngây ngô, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài ra ngoài cửa.
Ổ Miên Tuyết và Nguyễn Ngọc vừa đi, Phù Ly liền bước vào. Tuy không nhìn rõ nhưng nàng biết là hắn, bước chân bình ổn, cẳng chân thẳng tắp, ngoại Phù Ly ra còn có ai nữa chứ.
Cùng hắn bước vào còn có hai tì thị - đây là phục tì Khương phủ sai đến, Phù Ly không quen người đi theo hầu hạ, nên trong phủ trước giờ không có tì nữ sai vặt, chỉ có Đậu tẩu nấu cơm cùng Đậu giáo úy làm quản gia.
Tì nữ dâng rượu giao bôi qua, Khương Nhan nhịn cười nói: “Bá Anh, chàng mau kéo khăn trùm đầu xuống đi, bị che tầm mắt, ta không nhìn rõ chàng được!”
Phù Ly không nói gì, nhưng Khương Nhan biết gương mặt tuấn tú của hắn hẳn là thoải mái vui vẻ lắm đây. Sau đó, Phù Ly đưa ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng vén khăn nàng lên, lộ ra gương mặt kiều diễm, minh lệ, bất giác ngẩn người.
Dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc, nói không lên lời mà nhìn nàng chăm chú cũng đặc biệt trêu ngươi, Khương Nhan vuốt ve mặt mình, nghiêng đầu nói: “Chàng nhìn ta như thế, là vì ta trang điểm quá kì lạ ư? Ta nói rồi, không nên trang điểm xinh đẹp thế này, không giống ta mà...”
“Rất đẹp.” Trên người Phù Ly mang theo hương rượu mát lạnh, không khó ngửi nhưng đủ khiến lòng nàng say đắm. Hắn nói lại lần nữa, lần này đến đôi mắt cũng cong lên đường cong nhàn nhạt, “Hôm nay nàng, rất đẹp.”
Khương Nhan chớp chớp mắt, cố ý trêu hắn: “Câu này ta hẳn lên hiểu theo nghĩa ngược lại hả?”
“Nàng biết mà, A Nhan.” Phù Ly thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt xinh đẹp không giống như đã uống say, nhưng lời nói ra lại quá khác phong cách thường ngày của hắn, nói, “Sau khi bên cạnh nàng, ta liền không nói ra những lời dối lòng nữa...”
Cho nên, nàng nên hiểu theo nghĩa đúng.
Khương Nhan phì cười, mắt ngọc mày ngài, ánh nến phản chiếu trên mũ phượng, cũng chìm vào trong đáy mắt cong như vầng trăng non của nàng. KHÔ𝙽G Q𝖴Ả𝙽G CÁO, đọc truyện tại ~ T𝘙𝖴MT𝘙𝖴𝗬Ệ𝙽﹒vn ~
Hai người cầm ly rượu giao bôi, uống cạn, đặt về trên mâm, nghi lễ cuối cùng này cũng xem như đã hoàn thành, sau đó, Khương Nhan hỏi: “Bọn họ sẽ không náo động phòng chứ?”
“Sẽ không.” Phù Ly lập tức đáp, “Ta đã đuổi bọn họ đi cả rồi, không cho bất kì ai đi đến.”
Khương Nhan bị dáng vẻ đứng đắn của Phù Ly chọc cười, lẳng lặng dựa bên người hắn hồi lâu, “Bá Anh?”
“Ừ?”
“Chàng đang nghĩ gì thế?”
“...” Im lặng một lúc, Phù Ly bắt gặp đôi tay đặt lên giường nàng, liền thuận tay nắm chặt, giọng khàn khẽ hỏi, “Nàng đói không?”
Khương Nhan suýt nữa bị hắn chọc cười đến chết. Đêm thất tịch kia, tên đã lên cung, hắn cũng hỏi mình như thế.
“Nhìn thấy chàng liền không đói nữa.” Nói rồi, nàng chống lên giường, nghiêng đầu hôn lên môi hắn.
Son môi đỏ nhạt in lên môi hắn, càng tô điểm lên gương mặt lạnh hạt, kiêu ngạo của hắn thêm vài phần màu sắc. Trong bóng nến lay động, Khương Nhan nháy mắt hỏi hắn: “Son môi này, có vị gì?”
Phù Ly ngây người, từ từ xoay mặt sang nhìn nàng, đôi mắt cong cong lộ ra đường cong ôn hòa, nói: “Chưa nếm được, thử lại lần nữa.”
Nói rồi, hắn liền dùng sức hôn nàng.
Nụ hôn này vô cùng nồng nhiệt nóng bỏng, đai lưng tinh mỹ bị cởi ra, mũ phượng hoa lệ cũng được tùy ý đặt sang một bên, lớp trang điểm tinh xảo của Khương Nhan cũng có chút loạn, son môi trên môi cũng vẽ ra một đường đỏ nhạt mê người, trông như một đóa hoa chớm nở, vô cùng quyến rũ.
Nhưng hắn ngắm nàng, lẳng lặng ngắm, cố gắng kiềm chế dày vò trong người hỏi nàng: “A Nhan, nàng còn sợ đau không?”
Tóc Khương Nhan rối tung, như mực xõa ra bên gối. Nàng nghĩ chút, hơi chần chừ nói: “Sợ.”
Sắc mặt Phù Ly chợt tối. Chỉ là lúc này, hắn thu tay về, khẽ gật đầu nói: “Được, đừng sợ.” Dứt lời, hắn khẽ hôn lên bên tóc Khương Nhan.
Khương Nhan bị những con chữ ít ỏi này của hắn làm cho đau lòng muốn chết. Nàng nắm lấy tay Phù Ly, không để hắn rút lui, sau đó quấn lấy cổ hắn, thì thầm bên tai hắn: “Nhưng chàng có thể thử không làm ta đau như thế.”
Gông xiềng cuối cùng rơi xuống, ý yêu tràn đê, cuốn đi lý trí của Phù Ly.
Ánh nến lay động, sắc trăng trong trẻo, rõ ràng là đêm thu se lạnh nhưng cảnh xuân trong phòng vẫn tiếp tục kéo dài.
Trước đình, khách chủ đều vui, Ngụy Kinh Hồng cùng Ổ Miên Tuyết cùng nhau ra về, ngoài cổng, Trình Ôn mặc thường phục xanh mực,, dưới ánh đèn quay đầu, dịu giọng cười nói với Nguyễn Ngọc: “Sắc trời đã tối, ta đưa Nguyễn cô nương hồi phủ.”
Nguyễn Ngọc đỏ mặt, dường như có chút chần chừ, Trình Ôn lại bổ sung: “Tiện đường, không sao.”
Trong ánh đèn, kết đồng tâm đỏ rực bên hông hắn lay động theo gió, hệt như quả tim đỏ tươi đang đập loạn nhịp, phản chiếu trong đôi mắt gợn sóng như nước mùa thu của Nguyễn Ngọc.
……
Hôm sau, Khương Nhan dựa lên giường khó khăn thay quần áo, cắn răng nói: “Ổ Miên Tuyết kẻ lừa đảo này!”
Tay Phù Ly giúp nàng mặc áo thoáng khựng lại, vuốt ve đai lưng nàng hỏi: “Hóa ra những lời kia nàng nói, đều là nàng ta dạy ư?”
“Còn không phải vì chàng sao, Tiểu Phù đại nhân của ta!”
Khương Nhan đã rất lâu không gọi hắn là ‘Tiểu Phù đại nhân’ rồi, bỗng nghe thấy vẫn có chút hoài niệm. Tâm trạng Phù Ly rất tốt, vẹo má Khương Nhan vui vẻ nói: “Ta lại cảm thấy, nàng ấy cũng không hoàn toàn lừa nàng.”
Chí ít cũng không bị thương, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được lạc thú cực hạn, đã nếm rõ mùi vị, đến nửa đêm mái tóc dài của Khương Nhan hất đầy mặt hắn đều có thể cảm thấy ngọt ngào như thế.
Nếu không phải để ý đến Khương Nhan, hắn thật sự không ngại lập tức lại nếm thử vài lần.
Mặc xong quần áo, Phù Ly liền đặt một vật vào trong tay nàng, thấp giọng nói: “Lần này, không được bỏ nó nữa đâu đấy.”
Khương Nhan cúi đầu nhìn, là nửa khối ngọc hoàn.
Là nửa khối ngọc hoàn mà Định Quốc Công giúp Phù Ly cùng nàng đính hôn vào hai mươi năm trước.
Khương Nhan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vuốt ve ngọc khuyết hỏi: “Sao lại ở chỗ chàng thế?”
“Phụ thân đem ngọc đưa về, trả lại cho ta.” Phù Ly lại từ trong lòng mình lấy ra một nửa, nhìn nàng cười nói: “Phù Ly, phủ Ứng Thiên.”
Cánh cổng kí ức mở ra, Khương Nhan bỗng nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ trong Quốc Tử Giám, hoàng hậu nương nương để nam nữ ngồi cạnh chào hỏi lẫn nhau, Phù Ly liền không lạnh không nhạt nói một câu: “Phù Ly, phủ Ứng Thiên.”
Khương Nhan cười, mệt mỏi đêm qua tựa như quét sách mất, chỉ còn lại ngập tràn ý yêu, nắm chặt ngọc khuyết trong tay nói: “Khương Nhan của Khương gia, phủ Duyện Châu.”
Hôm nay lần nữa làm quen, quãng đời còn lại, nguyện cùng kẻ thù ta yêu nắm tay cùng nhau trải qua.
……
Mùa xuân năm hai Nguyên Thuận, Quốc Tử Giám lần nữa mở học quán nữ, chiêu nạp hai mươi quý nữ thiếu tộc rất có tài danh. Ngày xuân vui vẻ, trong nữ quán nối tiếp tiếng cười, các thiếu nữ mười ba mười bốn như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp tươi non.
Đang ầm ĩ, không biết ai lại lên tiếng gọi: “Mau im lặng! Tiên sinh đến rồi!”
Các nữ sinh vội ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu chờ đợi.
Ánh nắng ấm áp từ ô cửa chiếu vào, vài cánh hoa đào tinh nghịch theo gió thổi vào, rơi trên bàn học. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, gió cuốn rèm trúc, một nữ tử cả người mặc nho phục trắng, dây buộc tóc như tuyết, ung dung bước vào cửa, tay cầm quyển sách, quét mắt nhìn bên dưới, cười như hoa xuân nói: “Ta là thám hoa Khương Nhan năm Hoằng Xương thứ mười bảy, phụng lệnh bệ hạ nhậm chức tiến sĩ của nữ học quán.”
Chim bay qua ngọn cây, đậu dưới hiên ngoài cửa Quốc Tử Giám.
Bên tường, một cẩm y vệ tuấn lãng cao gầy, tay cầm đao Tú Xuân dựa tường đứng đó, rõ ràng là ăn mặc khiến người khác nể phục sợ hãi, nhưng đôi mắt lại vô cùng ôn hòa, dường như đang chờ cô nương trong lòng hắn cùng nhau về nhà...
(Hoàn toàn văn)