Vừa thanh toán bước ra ngoài cửa, Khương Nhan liền nghe thấy sau lưng truyền đến bước chân vội vàng, quay đầu vừa nhìn, lại là Tạ Tiến bước theo xuống đây.
Chỉ luận về tướng mạo, Tạ Tiến thật sự là văn nhã tuấn tú, lại thích khoác áo nhạt màu, lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, trước giờ chưa từng có lúc nào như bây giờ, người dính đầy lá trà, chật vật khó coi.
Vốn cho rằng hắn là người khiêm tốn hữu lễ, là một người đáng để A Ngọc nương nhờ cả đời, nào ngờ đoạn tình cảm này rốt cuộc chỉ là trăng trong nước hoa trong gương, chỉ có thể đồng cam không thể nào cộng khổ.
Khương Nhan xoay người qua, lưng phản chiếu ánh xuân nhạt màu ngoài cửa, ngữ điệu không vui hỏi: “Tạ nhị công tử còn muốn nói gì? Khương Nhan rửa tai xin nghe.”
Lúc này đã sắp đến giờ cơm, khách trong quán trà không nhiều, chỉ có chưởng quầy đứng sau quầy tính bàn tính, trà nô ngồi xổm một bên phe phẩy quạt nấu trà thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang, như là vô cùng hiếu kì với quan hệ giữa Khương Nhan và Tạ Tiến.
Tạ Tiến mở miệng, nốt ruồi nhỏ trên môi thoắt ẩn thoắt hiện, hồi lâu mới khiêm tốn nói: “Vừa rồi, bạn của tại hạ nói năng lung tung mạo phạm đến Nguyễn gia tam cô nương, thật sự xin lỗi. Hắn uống say, lời nói không phải là nghĩ thật, tại hạ đã trách cứ hắn rồi, sau này sẽ không như thế này, tại hạ bồi tội, vẫn xin Khương cô nương đừng giận.”
Nói rồi, hắn lồng tay áo, khom người thật thấp.
Hắn hẳn rất hiếm khi phải ăn nói khép nép như thế này, nhìn ra động tác có chút cứng ngắc. Khương Nhan lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, sau khi tổn hại đến người ta mới đến nói xin lỗi, lại có ý nghĩa gì chứ?
“Ta giận gì chứ? Ta hẳn cảm ơn ngươi mới phải.” Vẻ mặt Khương Nhan không đổi, hờ hững nói, “Cảm ơn ngươi đã bỏ qua A Ngọc.”
Đôi vai Tạ Tiến cứng đờ, lúc ngẩng đầu lần nữa, trong mắt hắn lộ ra chút đỏ ửng thật giả khó phân. Hắn nuốt nước bọt, một lúc mới chật vật nói: “Cho dù cô nương tin hay không, Tạ mổ trước giờ chưa từng muốn từ hôn với nàng, đi đến bước ngày hôm nay, thật sự là bất đắc dĩ...”
“Ngươi biết không Tạ nhị công tử, rất nhiều người không hiểu, tại sao ta lại có thể vì A Ngọc mà làm như thế. Vì các ngươi không hiểu, ta vĩnh viễn nhớ rõ mỗi lần ta phải chịu tổn thương vì những lời nói cay độc, nữ tử ngày thường đến nói chuyện cũng đỏ mặt ấy lại đứng thẳng người, bước ra giúp ta cãi lại; cũng nhớ rõ mỗi lần đi đường xa từ Duyện Châu đến phủ Ứng Thiên, đều có nàng ấy hết lòng bầu bạn; càng nhớ rõ lúc ta trong túi ta không có tiền, nàng lẳng lặng giấu đồng tiền cùng bạc vụn vào trong túi tiền ta...”
Nói đến đây, Khương Nhan cười cười. Khi ấy Nguyễn Ngọc sợ nàng sau khi phát hiện sẽ từ chối ý tốt, cố tình cách vài ngày hoặc nửa tháng lại để vào trong túi tiền của nàng vài đồng tiền hoặc một thỏi bạc vụn, tự cho rằng mình làm đến thần không biết quỷ không hay, cũng không biết Khương Nhan từ ngày đầu nàng làm như thế liền phát hiện ra, chỉ là chưa từng vạch trần, mà tích lại từng chút từng chút Nguyễn Ngọc lén bỏ vào kia, định sau này lúc đại hôn của nàng sẽ mua tỳ bà tặng cho nàng.
Cùng học chung hai năm, đồng tiền và bạc vụn tích lại cũng được bốn mươi hai lượng, không nhiều, nhưng lại chất chứa tấm chân tình mà cả đời Khương Nhan không thể nào quên được.
Khương Nhan nói, “Điều khó nhất trong đời người đó là giữ lại hay từ bỏ, đôi lúc từ bỏ chỉ cần một lý do mà kiên trì lại cần rất nhiều dũng khí. Cho dù thế nào, A Ngọc từng một lòng một dạ với ngươi, ngươi lại dễ dàng quên sạch ân tình từ bỏ nàng, người ngươi nên xin lỗi không phải là ta.”
Không nhìn Tạ Tiến có vẻ mặt gì nữa, Khương Nhan xoay người bước ra quán trà, bước vào trong ánh xuân dìu dịu trước bậc thềm.
Mùng bảy tháng hai, cách ngày vào trường thi chỉ có một ngày.
Vì bước vào giai đoạn thi cử, trong phủ Ứng Thiên đông nghẹt người, so với ngày thường càng thêm náo nhiệt, chen chúc, trên phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy các nơi trong hoàng đô đều tụ tập người đọc sách mang theo giỏ sách cùng hành lý qua lại, có người hỏi đường, có người tìm chỗ nghỉ chân, đường bên cũng có thêm nhiều tiệm sách, bán tập ghi chép đề thi cùng chỉ điểm của các năm thi trước, thu hút các thư sinh thường xuyên đến đọc mua, thường cần quan sử giám thành giải tán mới không đến mức tắc đường. Thậm chí, trong sòng bạc còn có người đặt cá cược với các tài tử lớn...
Nếu nói nổi tiếng nhất vẫn là món ăn trạng nguyên được tửu lâu lớn đề ra, phần lớn người đọc sách đến đây là muốn thưởng thức điềm lành. Khương Nhan vốn đối với những phong tục này không quá hứng thú, nào ngờ Phù Ly lại cực kì để tâm, sớm đã đặt xong một bàn thức ăn trạng nguyên trong Thượng Thiện trai, đặc biệt rút ra nửa ngày để cùng nàng đi ăn lấy lộc.
Đến Thượng Thiện trai, Khương Nhan suýt bị thực khách chen chúc qua lại ép mỏng thành giấy, may mà trong hỗn loạn có Phù Ly kịp thời bắt lấy cổ tay nàng, nói câu “Theo sát ta”, liền cứng ngắc dùng thân mình chen ra một con đường, kéo nàng lên nhã gian lầu hai.
Nhã gian ngược lại yên tĩnh hơn nhiều, tiểu nhị rất nhanh liền lên món, Khương Nhan vừa nhìn, liền cảm thấy dở khóc dở cười. Hóa ra ‘món ăn trạng nguyên’ cũng chẳng qua chỉ là: Móng lợn ‘bảng vàng đề tên’, trứng kim tiền ‘kim ngọc mãn đường’, cá chua ngọt ‘cá chép hóa rồng’, xuân mãn đường ‘thi hội trúng cử’, bồ câu hầm ‘hỉ thước nối đuôi’, măng xuân xào ‘bước bước lên cao’, ngoài ra còn thêm một vò rượu ngon ‘Trạng Nguyên Hồng’, vô cùng phù hợp.
Khương Nhan nhìn cả bàn món ăn chúc mừng, không biết phải xuống tay từ đâu, liền xoay người nói với Phù Ly: “Ta trước đây cho rằng chàng sẽ không tin những thứ này.”
Phù Ly cầm đũa gắp cho nàng, mỗi thứ một chút, nói: “Thỉnh thoảng thử tin, không chừng linh nghiệm.”
Khương Nhan nhìn chén sứ nhỏ chất thành một ngọn núi nhỏ, ‘ai’ một tiếng, trong mắt lại mang theo ý cười: “Ta ăn không hết nhiều như thế!”
Phù Ly dùng giọng điệu đáng tin nói: “Cần ăn hết để lấy lộc.”
Quy củ phủ Ứng Thiên vẫn thật là nhiều, một kì thi hội cũng có thể bày ra nhiều chiêu trò như thế! Tuy mắng thế nhưng trong lòng Khương Nhan vẫn cực kì vui mừng, chỉ đành cầm đũa cẩn thận ăn, lại nghe Phù Ly hỏi “Thời tiết ngày xuân thay đổi thất thường, áo dày áo mỏng đều phải chuẩn bị vài cái chưa, ngày mai ta đưa nàng vào trường thi.”
“Sớm đã chuẩn bị xong rồi, chàng cứ yên tâm.” Khương Nhan đưa tay cầm lấy vò rượu Trạng Nguyên Hồng, lại bị Phù Ly nhẹ nhàng giữ tay lại, khuyên, “Một ly thì được. Ngày mai thi hội, không thể uống nhiều."
Khương Nhan lặng lẽ đưa ra hai ngón tay: “Chuyện tốt nhân đôi, hai ly nhé?”
Nghĩ chút, Phù Ly buông tay đang giữ vò rượu, miễn cưỡng nói: “Không được thêm nhiều.”
“Vâng vâng vâng.” Khương Nhan tự rót cho mình một ly lại rót đầy ly cho Phù Ly, thì thầm, “Người khác đều là thê quản nghiêm, sao ta lại là...”
Nhận thức được gì đó, nàng liền đảo mắt, vội nuốt ba chữ sau xuống bụng.
Phù Ly nhanh trí, nghiêng đầu hỏi nàng: “Nàng lại là thế nào? Phu quản nghiêm?”
Bị đoán trúng tâm tình, Khương Nhan lườm nói: “Vài ngày không gặp sao võ mồm của Tiểu Phù đại nhân lại tiến bộ lên rồi.”
Dứt lời, Phù Ly vui vẻ phì cười, cầm ly cụng với nàng, vành tai ửng đỏ thấp giọng nói: “Vi phu...Khụ, chúc nương tử thăng tiến!”
Đây lại là học ở đâu vậy? Sao còn mặt dày hơn mình chứ?
Khương Nhan buồn bực, cùng Phù Ly cụng ly, hai người ngửa đầu uống cạn. Vị rượu ngọt dịu, hương rượu lưu lại trong miệng, Khương Nhan uống quá vội, bên môi chảy ra một vệt rượu quét xuống cằm, vừa đưa tay áo lau, lại thấy Phù Ly kiềm lòng không đậu nghiêng người giơ tay, khẽ lau đi vệt rượu bên môi nàng, đầu ngón tay vẫn dừng bên khóe môi nàng, tựa như nghiêm túc nói: “Lúc bảng vàng đề tên, đêm động phòng hoa chúc?”
Hai người đã lâu không gần gũi như thế, Khương Nhan đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền cười, mềm giọng nói: “Tiểu Phù đại nhân, nương tử tương lai của chàng không phải là người có lòng kiên định, chàng nếu trêu nàng thêm một câu, ngày mai trong trường thi, trong não nàng đặt bút xuống đều toàn là chàng đấy.”
Câu nói này rõ ràng khiến Phù Ly vui vẻ, vuốt phẳng cảm xúc hơi dao động của hắn. Hắn lại ngồi thẳng người, đổ một ly rượu cho mình hừ lạnh nói: “Tạm thời tha cho nàng.” Nói rồi liền ngẩng đầu uống cạn.
Không biết là vì ‘món ăn trạng nguyên’ hôm nay ăn quá nhiều món hay là lúc quay về bị lạnh, buổi tối Khương Nhan liền cảm thấy bụng không thoải mái, dày vò đến nửa đêm mới ngủ được, hôm sau, lúc đến trường thi tinh thần không được tốt lắm.
Một điểm không phù hợp này làm sao qua được mắt Phù Ly, ngoài cổng lễ bộ, Phù Ly lo lắng hỏi: “Nàng sao vậy?”
Khương Nhan khôi phục tinh thần, nho phục xanh nhạt bay bay theo gió, lắc đầu cười nói: “Đêm qua ngủ không ngon lắm, sau khi vào trong trường thi nghỉ ngơi một đêm là khỏe, không sao đâu.”
Tuy nói hôm nay chỉ là vào trường thi trước, kì thi ngày mai mới bắt đầu, nhưng Phù Ly vẫn không yên tâm, nói “Nàng ở đây chờ ta hai khắc”, liền vội vã xoay người bước ra cổng cung.
Hai khắc sau, Phù Ly cả người mặc quan bào cẩm y vệ chạy bước lớn đến, đem một lọ canh gà hầm sâm còn ấm nóng bỏ vào tay nàng nói: “Nhân sâm nâng cao tinh thần, canh gà bổ người, nàng uống nó đi.”
Canh gà này không biết từ đâu lấy nữa, được hắn ôm trong lòng chạy đến, vẫn chưa hề sánh ra. Rõ ràng là trong tiết xuân se lạnh, nhưng dưới mũ quan cùng chóp mũi hắn lại lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng, thở dốc nói: “Phải vào trong rồi, mau đi đi.”
Thật ra không cần chén canh gà này, Khương Nhan cũng cảm thấy cả người ấm áp, nhưng thấy vẻ quan tâm trong đôi mắt trước giờ vẫn lãnh đạm của Phù Ly, nàng rốt cuộc vẫn không thể phụ đi ý tốt của hắn, cầm lọ canh ừng ực uống hơn phân nửa, khẽ hà một cái nói: “No rồi.”
Trong lọ canh nhỏ vẫn còn rất nhiều thịt gà và sâm lát, Phù Ly cũng không ép nàng, chỉ kéo nàng ra ngoài góc tường không người ngoài lễ bộ, đưa tay vuốt ve cằm nàng, thấp giọng nói: “Ta chờ tin tốt của nàng.”
“Được.” Khương Nhan từ trong tay hắn nhận lấy tay nải quần áo cùng thức ăn, bút mực, đôi mắt mang theo ý cười nháy mắt với Phù Ly, nói: “Thế ta vào đây.”
“Ừ.” Phù Ly gật đầu, nhìn nàng chăm chú nói, “Đi đi.”
Gió se lạnh thổi đến hết cơn này đến cơn khác, Khương Nhan đi vài bước, quay đầu nhìn lại, Phù Ly vẫn đứng thẳng ở góc tường đưa mắt dõi theo. Bỗng Khương Nhan xoay người quay lại, chạy bước nhỏ đến trước mặt Phù Ly, kiễng chân nhân lúc hắn không đề phòng, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn khe khẽ, rất nhanh liền rời đi, nàng khẽ cười một tiếng mau chạy về cổng lớn lễ bộ, chỉ để lại một mình Phù Ly ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, đưa ngón tay vuốt ve cánh môi, thưởng thức nụ hôn mềm mại như hoa kia.
Lần này, gian phòng nhỏ của Khương Nhan lại không ở một mình mà ở cùng với rất nhiều nam tử, gian phòng cuối ở hướng đông. Phòng ngủ tuy tách ra nhưng cách âm không tốt, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng ho khẽ phòng bên...
Đối chiếu xong bảng tên, Khương Nhan nằm lên một chiếc giường gỗ nghỉ ngơi, không biết tại sao một canh giờ sau trong bụng nàng lại ập đến một trận sông cuộn biển gầm, hoa mắt choáng váng.
Nàng chỉ cho rằng đêm qua mình ngủ không ngon, định ngủ một giấc dưỡng thần, nào ngờ sau khi mở mắt bệnh không giảm đi ngược lại còn nặng hơn, mở mắt nhắm mắt đều thấy trời đất chao đảo, tựa như con quay xoay mòng mòng, lơ lửng không có chút sức lực.
Trong bụng khó chịu, có lẽ là canh gà uống ngấy rồi, lại vì se lạnh nhiễm hàn, nên các loại bệnh lần lượt ập đến.
Cứ thế tiếp tục sớm muộn cũng xảy ra chuyện, Khương Nhan vùng dậy, đầu óc choáng váng lục lọi thuốc trong tay nải nhưng trong hòm thuốc nhỏ chỉ có thuốc hạ sốt, cao chữa thương, thuốc phong hàn, giải nhiệt hoàn, chỉ không có thuốc trị đau đầu nôn mửa.
Khương Nhan hoảng loạn cầm lọ thuốc phong hàn nuốt xuống, vừa nuốt xuống, liền ọe một tiếng đến cả canh gà đều nôn vào trong thùng gỗ.